Hôm đó cũng như thường ngày, Lăng Tử Thần sáng sớm ra ngoài hái linh quả. Hôm nay bầu trời bị mây đen che khuất, có lẽ sẽ có cơn mưa đầu tiên sau gần một tháng Lăng Tử Thần đến đây.
Lăng Tử Thần cũng vội vã lên, nàng không muốn bị ướt mưa. Cây cối ở quanh đây lại rất thích thú, chúng đong đưa tán và cành theo làn gió có phần lạnh lẽo.
Lăng Tử Thần chạy về rất nhanh, thế nhưng nửa đường mưa đã ập đến. Ướt cũng đã ướt, nàng chậm lại tốc độ và đi bộ trở về, khi càng gần hang động thì trong tâm Lăng Tử Thần đột ngột xuất hiện bất an.
Nhét quả linh thụ cuối cùng trong tay vào miệng, Lăng Tử Thần xác định mình có thể không đói hai hôm. Nàng nhanh chân chạy về, đường núi khá trơn trượt, Lăng Tử Thần suýt té rất nhiều lần.
Đến khi Lăng Tử Thần đến nơi thì mới giật mình mở to mắt, bỗng chốc cảm thấy khó thở. Không hiểu cảm giác khó thở là do chạy quá nhanh hay vì cảnh tượng trước mắt nữa.
Cây thụ non ở trước cửa động bị ngã, lộ hơn phân nửa rễ ra ngoài, cây cối xung quanh đều héo rũ. Bên tai là tiếng rêи ɾỉ của những cây còn có chút sinh khí.
Lăng Tử Thần vội vã vào trong động, nhìn thấy là con đường dẫn đến phòng nuôi trồng mầm cây đầy rẫy dây leo. Đám dây leo màu đen tuyền kéo dài tận trong phòng, mất đi hoàn toàn sinh khí.
Lăng Tử Thần nuốt nước miếng, chân chậm rì bước về bên kia, đôi chân của nàng lúc này nặng nề một cách khó hiểu. Bước vào phòng, Lăng Tử Thần sững sờ.
Căn phòng lúc sáng còn tràn đầy linh khí, cây mầm còn xanh tươi thì bây giờ tan hoang. Vô số nhành cây đen tỏa ra hắc khí chiếm đầy căn phòng, chậu bị ngã bể nát trên đất, cây mầm rũ lá.
Linh khí trong phòng lẫn bên ngoài không ngừng mà bị các nhành cây đen này hấp thu. Ngay lúc này Lăng Tử Thần đột nhiên hiểu ra.
Căn phòng này sở dĩ bị đóng kín bởi với khả năng tụ linh khí của nó thì rất dễ thu hút những thứ nguy hiểm. Mà nàng mở ra căn phòng này, qua một tháng mới xảy ra vấn đề là quá trễ.
Cảnh giới đã nâng đến Vô Cấp bậc 7, Lăng Tử Thần có thể sử dụng khá nhiều thuật pháp. Pháp ấn xuất hiện, vô số quang dao phóng ra.
Với khả năng sử dụng Quang hệ ở mức độ thấp, Lăng Tử Thần chỉ có thể tấn công như thế này. Nhưng hiển nhiên nó chỉ có một chút tác dụng nhỏ, các nhánh cây dù bị đứt nhưng rất nhanh đã mọc trở lại và nhắm hướng Lăng Tử Thần.
Thân thủ linh hoạt tránh vào đòn tấn công đầu, lúc sau Lăng Tử Thần chỉ có thể chạy trốn. Bây giờ nàng mới nhận rõ tại sao người ở đây lại xem thường Mộc hệ, bởi vì nó không có một chút sức tấn công nào.
Lăng Tử Thần vẫn còn cố giữ bình tĩnh, sau vài lần bị nhành cây đánh trúng, nàng chạy ra khỏi phòng. Các nhành cây không muốn bỏ qua cho nàng, chúng không biết từ đâu mà tăng lên, ồ ạc đuổi theo sau Lăng Tử Thần.
Lăng Tử Thần chạy vào phòng vũ khí, cầm lấy đại một thứ gì đó bên cạnh. Là một đôi găng tay, nàng vội vã mang vào, trong đầu bỗng có thứ gì đó hiện lên.
Ngay khi nhánh cây xông vào, Lăng Tử Thần nhảy vọt lên, găng tay kéo ra một sợi dây dài cắt đứt nhánh cây dễ dàng. Sợi dây là linh khí của Lăng Tử Thần, được cố định hình dáng qua đôi găng tay.
Lăng Tử Thần cũng không kịp sử dụng vũ khí khác, đành phải nhảy tới nhảy lui cắt bỏ cành cây. Nhưng cắt đứt nó lại mọc ra, cứ liên tục như thế và thể lực của nàng lại dần dần mất đi.
Ngay khi nàng vừa ngừng lại một giây để thở một hơi thì cành cây ập đến, hai cánh tay và hai chân đều bị trói. Cổ cũng bị siết lấy ngay sau đó, Lăng Tử Thần há miệng muốn hô hấp thế nhưng không được.
Hai tay cố vươn ra chạm vào cành cây, linh khí lại hóa dây đem nhánh cây chặt đứt. Lăng Tử Thần lập tức đưa tay cắt bỏ cành cây đang siết cổ.
Hô hấp bắt đầu thuận lợi trở lại, Lăng Tử Thần đặt hay tay ra phía trước. Một pháp ấn hiện lên, quang linh khí bị tập trung lại đánh mạnh vào các nhành cây bên ngoài.
Số nhành cây bị diệt hơn một nữa, linh khí của Lăng Tử Thần tiêu hao 3/4. Thở hổn hển, nàng nghĩ mình sắp chết ngay tại đây rồi, nàng có thể đoán được.
Các nhành cây lại xông lên, siết lấy cổ Lăng Tử Thần, không khí lại dần mất đi khiến thần trí của nàng bắt đầu mơ hồ. Nàng mơ màng thấy hắc khí từ cành cây xông vào cơ thể, sau đó tia kim quang trong người hóa thành hắc khí.
Thình thịch, là tiếng gì đó? Tiếng tim của ai đang đập? Là tim của nàng, tim của Lăng Tử Thần... Nhưng không phải nàng đã chết rồi sao?
Lăng Tử Thần không biết, nàng chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh liên hồi, máu sôi sục. Mở mắt ra, nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ bị hoảng sợ, bởi ánh mắt của Lăng Tử Thần lúc này như một con thú nhìn con mồi.
"Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ!"
Gào thét! Là kẻ nào la lối ầm ĩ!
Lăng Tử Thần cảm thấy hiện tại người đang bẻ gãy các cành cây, không ngừng hấp thu hắc khí không phải là chính mình. Nàng như một kẻ quan sát, nhìn bản thân từng bước một phá tan cành cây và thoát ra ngoài.
Nàng không nghĩ mình sẽ có một góc đáng sợ như vậy, nàng không chấp nhận việc đó, nó sẽ mang lại phiền phức. Nhận rõ điều này, Lăng Tử Thần cố kiểm soát lại mình nhưng vô dụng.
Lí trí nàng bảo mình dừng lại nhưng nàng không thể không nhận rằng mình đang hưng phấn. Cảm giác phá hủy một thứ gì đó thật sự rất sảng khoái, Lăng Tử Thần không thể kiềm chế.
Nàng phải làm gì đó để mình mệt mỏi, ngất xỉu là tốt và thậm chí chết cũng không vấn đề gì. Những nhành cây này đến từ đâu? Nghĩ đến vấn đề này, Lăng Tử Thần cong môi cười, cả người đều run rẩy.
Từng bước một hướng sâu trong rừng đi đến, Lăng Tử Thần lại không ngừng suy nghĩ. Nàng có phải mắc bệnh hay không? Cái loại bệnh về thần kinh ấy, nếu không tại sao nàng có thể như vậy được.
Nghĩ là nghĩ như thế nhưng cơ thể nàng vẫn không ngừng di chuyển, đi càng ngày càng sâu. Mưa vẫn không dừng lại, cây cối xung quanh Lăng Tử Thần đều đang sợ hãi, là sợ hãi nàng.
Nhận thấy điều đó, trong lòng Lăng Tử Thần càng thêm táo bạo, sợ cái gì? Lúc trước không phải còn rất hoan nghênh hay sao? Quả nhiên bọn chúng cũng như con người, như bọn có tiền kia.
Khi có thể lợi dụng thì sẽ đối xử với ngươi vô cùng tốt, đến khi không cần thì vứt bỏ. Bọn họ xem nàng là thứ gì? Xem cảm xúc của bọn nghèo nàn mồ côi như nàng rất rẻ mạt đúng hay không?
"Đừng nghĩ nữa! Đừng nghĩ!"
Dừng không được, không thể dừng lại rồi. Chịu không nổi, mắt đau quá, cay quá, đừng khóc chứ! Lăng Tử Thần không ngừng nhắc nhở bản thân mình.
Trời đang mưa mà, khóc một lúc lại làm sao? Ngay cả khóc chẳng lẽ cũng không được hay sao? Hay là... chết đi? Như vậy rất tốt, không ai sẽ tổn thương nàng nữa, Nhược Ly... Nhược Ly cũng sẽ hài lòng đúng không?
Lăng Tử Thần mơ hồ, không biết mình sống để làm gì. Chết cũng không đáng sợ, chỉ là một giấc ngủ không hề có lúc tỉnh mà thôi. Thứ nàng sợ không phải cái chết, mà là cảm giác sợ hãi và sống không có mục tiêu.
Nàng ước mình thật sự ngu ngốc, như vậy sống cũng không mệt mỏi. Chỉ là cái ngu ngốc này chỉ là mặt nạ, nàng thật sự rất tồi tệ, trái tim của nàng là màu đen. Ở cạnh Đan Nhược Ly khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, chỉ là người kia cũng không phải thật tình đối xử tốt với nàng. Vẫn là nên chết đi đúng hay không?
Vậy làm sao để chết? Mau đi thôi, đúng vậy, vào bên trong thì có thể chết rồi. Lăng Tử Thần bước đi càng nhanh, đường núi ngày mưa thậm chí là cây cối gai góc cũng không ảnh hưởng được nàng.
Nàng không biết nơi hắc ám thụ ở nơi nào, chỉ biết đi thẳng vào rừng. Sức lực bị rút dần theo thời gian, ngay khi nàng ngã xuống thì nàng biết, trở lại không được, con người thật sự vô ưu từ trong lòng sau này chắc chỉ có thể mang mặt nạ mà sống.
Lăng Tử Thần thấy cơ thể mình nóng lên, mọi thứ quay cuồng, nàng sốt rồi sao? Hẳn là đã bị sốt, ở nơi không một bóng người này, bị bệnh chắc sẽ chết. Nàng không thể ngừng nghĩ đến cái chết, không thể ngừng muốn chết, ai đó... cứu nàng một lần có được hay không?
Lăng Tử Thần nhắm mắt lại, nàng rất buồn ngủ. Trong cơn mơ màng, nàng cảm thấy mình bị nâng dậy, sau đó ý thức hoàn toàn lâm vào bóng tối.
Kim quang trong người như bị diệt, Lăng Tử Thần không còn mơ thấy hình ảnh nhẹ nhàng cùng những lời dặn dò. Còn lại trong tâm trí là vô số tiếng gào thét xin tha, gào thét muốn gϊếŧ nàng. Lăng Tử Thần nàng, hẳn là chưa từng làm việc ác đúng hay không?
++++++++++++++++++++++++++
Đôi lời của tác giả: Viết một lát không hiểu tại sao tâm trạng ngày càng khó chịu. Vì vậy cuối cùng chương này thành ra như thế, có nặng nề quá không nhỉ?