Khi Hàn Nhậm Bân nghe Phó Tư Nghiên bảo rằng muốn mình hát một bài, anh ấy tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, trên mặt cố giữ giữ phong độ, khoác tay lên vai Phó Tư Nghiên, nghiêng đầu đối diện mặt Phó Tư Nghiên, uy hϊếp với âm thanh chỉ có hai người nghe được: “Anh Nghiên và chị dâu của chúng ta bây giờ tình cảm thật ngọt ngào, thật là đúng là cho người ta ghen tị.”
Phó Tư Nghiên hơi nhướng mày, gạt tay ra rồi đi lấy đồ ăn cho Nguyễn Hân.
Cầm micro trên tay, Tần Cảnh Diệu đứng bên máy hát tự động chọn một bài hát, liếc mắt nhìn Hàn Nhậm Bân cười nói: “Cậu ghen tị với người ta thì cũng tìm một người đi. Chắc hẳn rất nhiều nhiều nữ sinh khóc lóc muốn leo lên giường của cậu lắm đấy.”
Hàn Nhậm Bân nghe vậy nhíu mày một cái, nói “Đừng nói nhảm, đó là những người hâm mộ, chớ đừng đem những cô gái nhỏ đó ra làm trò đùa.”
Thẩm Hạo Bác cũng nhướng mi nhắc nhở, “Trong phòng còn có một cô gái nhỏ ở đây, cậu ăn nói cẩn thận một chút.”
Tần Cảnh Diệu hơi nhướng mày, đàn ông bọn họ thường sẽ hay nói vài lời thô tục một chút, mà lời nói đó cũng chỉ là nói cũng không có ý gì, bị Hàn Nhậm Bân cũng Thẩm Hạo Bác nhắc nhở, anh ta cũng có gì tức giận, ngược lại là Phó Tư Dư khi nghe Thẩm Hạo Bác nói Tần Cảnh Diệu ăn nói cẩn thận một chút, lại thay anh ta bất bình
“Anh Diệu cũng chưa nói gì mà, không phải chỉ nói có mấy nữ sinh muốn leo lên giường anh thôi sao? Phòng này không có cô gái nhỏ, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, sao anh cứ phải chuyện bé xé ra to.”
Thẩm Hạo Bác lạnh lùng liếc cô ấy một cái, “Lời như vậy là ngươi một cô gái như em có thể nói, em không sợ xấu hổ.”
Phó Tư Dư nhìn anh không nói nên lời, “Ba chũ leo lên giường thôi mà, có cái gì không thể nói, bây giờ cũng là thời đại nào rồi, còn tưởng con gái là cái loại gì, là loại khi nghe đàn ông nói mấy lời hạ lưu liền sẽ đỏ mặt xấu hổ sao?, Cô ấy chỉ vào đầu, “Anh Bác, em nghĩ anh chỗ này có cần phải đến bệnh viện khám không.”
Thẩm Hạo Bác ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, “Lại đây.”
Phó Tư Dư hai tay ôm lấy Nguyễn Hân, lắc đầu, “Anh cho rằng em sẽ ngu ngốc, em không có đánh lại anh, có ngốc mới đi qua.
Thẩm Hạo Bác liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên vẻ uy hϊếp.
Phó Tư Dư nhìn ánh mắt này của anh có chút kinh sợ, nắm lấy cánh tay của Nguyễn Hân, khẩn trương kêu: “Chị dâu, anh Bác đánh em.”
Nguyễn Hân: “Anh ấy còn dám đánh em?”
Phó Tư Nghiên nhìn Thẩm Hạo Bác, “Cậu đánh Tư Dư?”
Nhìn vào tư thế này, trông như Thẩm Hạo Bác thực sự bắt nạt Phó Tư Dư, anh phải cùng Thẩm Hạo Bác làm một trận.
Thẩm Hạo Bác cũng không sợ hãi, chân phải của anh ấy đang bắt chéo trên chân trái, vô cùng nhạt nhẻo ừ một tiếng, ở trong phòng như có một trận sét vừa đánh vào, có mùi một mùi thuốc súng căng thẳng.
Phó Tư Nghiên cởi cúc tay áo, “Hạo Bác, đi ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Hàn Nhậm Bân và Tần Cảnh Diệu hai mắt nhìn nhau một cái, chê náo nhiệt chưa đủ, liền la ó: “Còn nói gì nữa, Hạo Bác lại dám đánh Tư Dư, thật là cả gan, anh Nghiên mau đánh cậu ta một trận đi.”
Phó Tư Dư vốn chỉ là muốn dựa vào Phó Tư nghiên và Nguyễn Hân ở đây, cố tình giả bộ bị bắt nạt chút thôi, chứ cô ấy không ngờ rằng Phó Tư Nghiên sẽ thực sự muốn cùng Thẩm Hạo Bác đánh nhau, vì vậy cô ấy vội vàng đứng dậy, chuẩn bị khuyên can.
Khóe miệng Thẩm Hạo Bác nhếch lên, anh ấy cười với Phó Tư Dư, “Tư Dư, nói cho anh em biết, anh đánh em ở đâu?”
Khi Phó Tư Dư nghe anh ấy hỏi điều này, cô ấy đỏ mặt ngay lập tức khi nghĩ đến cảnh anh tự đánh mình, cúi đầu nói: “Không, anh ấy không có đánh em.”
Như vậy, dù ai cũng có thể nghĩ ra những hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
Hạ Y Đồng ghé vào tai Nguyễn Hân, nhỏ giọng hỏi: “Tư Dư và Thẩm chủ tịch có quan hệ gì?”
Nguyễn Hân lắc đầu, “Tớ cũng không rõ lắm.”
Đối với nhà họ Phó cô cũng chỉ biết chuyện của ông nội Phó, còn lại những chuyện khác cô cũng không biết rõ.
Tần Cảnh Diệu đưa Hàn Nhậm Bân đi hát, Phó Tư Dư mới vừa nãy vẫn còn sung sức ngồi trên ghế sô pha, bây giờ một quả cà tím bị sương muối. Sau khi Tần Cảnh Diệu và Hàn Nhậm Bân hát một bài rồi chuyển sang bài chúc mừng sinh nhật, Phó Tư Nghiên đã đi ra ngoài phòng, chôc lát, đẩy một chiếc bánh ngọt lớn đi vào.
Hạ Y Đồng và Phó Tư Dư một trái một phải đẩy Nguyễn Hân sang bên phía Phó Tư Nghiên. Phó Tư Nghiên đặt chiếc bánh lên bàn, những người khác trong phòng cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật.
Đèn trong phòng đã tắt hết, chỉ còn lại ánh sáng của những ngọn nến, Phó Tư Nghiên đội một chiếc vương miện kim cương cho Nguyễn Hân, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, ấm áp nói: “Em ước đi.”
Nguyễn Hân mỉm cười nhắm mắt lại, hai tay chắp lại ngực, ánh nến đang đập phản chiếu vào mặt cô, sau khi hoàn thành nguyện vọng, cô liền mở mắt ra và thổi tắt ngọn nến.
“Nhanh lên, cắt bánh.”
Tần Cảnh Diệu đưa con dao cho Phó Tư Nghiên, yêu cầu anh cắt nó với Nguyễn Hân.
Phó Tư Nghiên đặt con dao vào lòng bàn tay Nguyễn Hân, nắm lấy tay cô, hơi nghiêng người, khóe môi áp lên tai cô, hỏi: “Em muốn ăn ở đâu?”
Tần Cảnh Diệu: “Sao vậy? Làm sao có thể vừa cắt bánh vừa nói nhỏ?”
Nguyễn Hân cũng có chút xấu hổ khi bị nhiều người như vậy nhìn, đưa cùi chỏ cho anh một cái, “Nhanh lên.”
Chiếc bánh to đến nỗi những người trong phòng không thể ăn hết, Phó Tư Nghiên nắm tay Nguyễn Hân cắt một vài miếng từ một bên cho những người đàn ông.
“Đồng Đồng cùng Tư Dư muốn ăn ở đâu?”
Nguyễn Hân vừa hỏi lấy hai miếng bánh macaron và sô cô la trên bánh, đặt chúng vào đĩa của Hạ Y Đồng. Hạ Y Đồng là một tín đồ ăn uống điển hình, thích các món ăn ngọt và cay, rất vui khi nhận bánh. Nguyễn Hân biết cô ấy thích nhất là bánh macaron và sô cô la.
Hạ Y Đồng cong mắt cầm lấy chiếc bánh mà Nguyễn Hân đã cắt cho cô, ngồi ăn một cách mãn nguyện.
Phó Tư Dư thì yêu cầu một bông hoa ở giữa chiếc bánh.
Sau khi chia bánh xong, người phục vụ bắt đầu dọn món ăn, Phó Tư Nghiên mở một chai rượu, Nguyễn Hân nghĩ hôm nay Phó Tư Nghiên lái xe qua, liền nhìn về phía đối diện Vạn Kì cũng đang uống rượu, liền hỏi: “Chờ đã. Vậy lát nữa có tài xế khác đến đón sao?”
Tần Cảnh Diệu ở bên cạnh cười nói: “Chị dâu, đừng lo lắng, em đã cho người sắp xếp phòng cho chị dâu và anh Nghiên cả rồi, buổi tối không cần trở về nữa.”
Anh ta ném một nụ cười đầy ẩn ý về phía Phó Tư Nghiên, Nguyễn Hân thấy hai người họ có vẻ đang ra dấu hiệu bí mật thì mặt cô đỏ bừng, nghĩ đến Phó Tư Nghiên không chịu thua kém khi uống rượu, lỡ anh say phải làm thế nào. Thời điểm rót rượu, dưới gầm bàn có một bàn chân cà vào bắp chân anh một cái.
Phó Tư Nghiên cầm chai rượu trên tay dừng lại nhìn cô, Nguyễn Hân không muốn trước mặt anh em anh để anh mang tiếng bị cô quản nghiêm, nở một nụ cười trên môi mang ý nhắc nhở, rồi quay sang trò chuyện với Hạ Y Đồng.
“Gần đây có nhận được thông báo không?”
Hạ Y Đồng: “……?” Cô ấy đang mang thai, sẽ nhận được thông báo gì.
“Anh Nghiên, anh sững sờ cái gì? Mau đi rót đầy.”
Phó Tư Nghiên tiếp tục rót rượu, một ly đầy, mắt đờ đẫn không chớp.
Tần Cảnh Diệu lại rót rượu cho Phó Tư Nghiên, bởi vì Nguyễn Hân là nhân vật chính hôm nay, mà trông cô không có khả năng uống rượu nên mọi người thay phiên nhau mời Phó Tư Nghiên.
Nguyễn Hân lần nào cũng thấy Phó Tư Nghiên thật sự hớp một ngụm đầy, trừ anh và Tần Cảnh Diệu ra, những người khác mỗi lần đều chỉ uống một hớp nhỏ, Tần Cảnh Diệu lại là người mở quầy rượu, tửu lượng của Phó Tư Nghiên làm sao có thể so sánh được với anh ta? Cô lo lắng, đưa tay ra và chọc vào eo Phó Tư Nghiên.
Bàn tay cầm ly rượu của Phó Tư Nghiên hơi cứng lại, đôi mắt hoa đào dần đỏ lên vì uống rượu.
Nguyễn Hân thấy anh vẫn đang bưng ly rượu lên môi, lại dùng ngón tay chọc vào eo anh.
Phó Tư Nghiên lưng thẳng lên, yết hầu của anh lăn lên xuống, gỡ tay cô ra, còn đẩy cô một cái
Nguyễn Hân: “…”
Đây là có ý gì? Uống rượu cho đã xong chê cô phiền?
Nguyễn Hân có chút nóng giận, mặc dù biết đàn ông có cách giao tiếp xã hội riêng, sẽ cảm thấy rất phiền nếu một người phụ nữ cứ ở bên cạnh quản thúc, nhưng cô là chưa có nói gì, chỉ muốn nhắc anh ấy cẩn thận.
Anh phớt lờ cô, vẫn uống cố chấp, Nguyễn Hân thực sự sợ rằng anh sẽ uống say không nghe cô nói mà làm bậy.
Cô lại đưa tay lên, véo vào eo anh.
Phó Tư Nghiên sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt có chút ngưng trọng, như thể đang kìm nén tính khí, dung túng cô.
Đúng là có thể nhìn thấy thấy tính cách của ai đó sau khi uống rượu, Nguyễn Hân cảm thấy trong lòng có chút bất bình, cô véo vậy mà anh vẫn không phản ứng, vì để xả giận cô ở trên nhéo một cái thật mạnh.
Phó Tư Nghiên rốt cuộc không thể ngồi yên, nắm tay cô, ghé vào tai cô, mang theo hơi rượu, giọng nói trầm thấp, nó xuyên vào tai cô như một luồng điện., “Đừng véo nữa, véo nữa chúng ta liền phải về phòng sớm.”
Anh nắm lấy tay cô, đặt vào chỗ phía bên dưới của anh.
Ngón tay của Nguyễn Hân đυ.ng phải vào chỗ cứng đó, mặt đỏ bừng, nắm tay rụt nhanh trở lại.
Rầm một tiếng.
Cánh tay của cô đập vào bàn, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi tiệng động của cô gây ra.
“Chị dâu, có chuyện gì sao?”
Tần Cảnh Diệu nhìn thấy tay cô đánh trúng bàn, liền nhanh chóng đứng lên xem thử cô có bị thương không, Phó Tư Nghiên mở tay áo cô ra kiểm tra vết thương, những người khác đều đứng dậy từ chỗ ngồi đi tới, Nguyễn Hân không tự chủ cúi đầu nhìn xuống chỗ đó của Phó Tư Nghiên, sợ bị người khác thấy được chỗ đó của Phó Tư Nghiên khác thường, cô vội la lên: “Không sao, không sao đâu, chỉ đυ.ng có một cái, quần áo dày, không có đau.”
Phó Tư Dư lo lắng rướn cổ lên để nhìn, Nguyễn Hân giơ tay phải lên chặn cô ấy nhìn vào giữa chân Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên: “…”
“Vừa rồi em nghe lớn như vậy, nghe thấy rất đau, chị có thật hay không không sao đấy chứ?”
Nguyễn Hân nhoài nửa người trên Phó Tư Nghiên, lắc đầu, “Thật không có sao.”
Khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng nặng nề của Phó Tư Nghiên, họ cho rằng anh có tính chiếm hữu cao cho nên không muốn mọi người nhìn vào vợ mình nên bọn họ sau đó cũng không nói gì.
Những người khác tiếp tục uống rượu, Phó Tư Nghiên đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Một lúc lâu sau, Phó Tư Nghiên còn chưa quay lại, Tần Cảnh Diệu tò mò hỏi: “Anh Nghiên sao chưa về, không phải là ngã trong phòng vệ sinh rồi đấy chứ?”
Anh ta đứng dậy đi ra ngoài, “Để tôi đi xem.”
Nguyễn Hân biết Phó Tư Nghiên đang làm gì, lúng túng chạm vào điện thoại của mình gửi tin nhắn cho Phó Tư Nghiên.
[Anh thế nào rồi, sao đột ngột vậy? 】
[Tần Cảnh Diệu đang vào phòng vệ sinh tìm anh, đừng để lộ tẩy. 】
Phó Tư Nghiên: [Anh không biết. 】
[Đại khái eo là điểm nhạy cảm, em cứ một mực chọc vào. 】
Nguyễn Hân: “…”
Cô sững sờ nhìn tin nhắn từ Phó Tư Nghiên trên điện thoại.
Không ngờ eo của Phó Tư Nghiên lại là một điểm nhạy cảm, dường như trước đó cô đã chọc vào không ít lần.
“Hân Hân.”
Đầu của Hạ Y Đồng đột nhiên nghiêng qua, Nguyễn Hân giật mình, che màn hình điện thoại, “Sao vậy?”
Hạ Y Đồng nhìn chằm chằm chiếc bánh còn chưa ăn xong, không để ý đến sự khác thường của cô, nói nhỏ: “Tớ muốn ăn bánh macaron trên chiếc bánh đó, nhưng em đã ăn mấy cái rồi, rất ngại đi lấy…”
Nguyễn Hân nghe hiểu ý cô ấy, đang định đứng dậy lấy bánh macaron cho cô ấy thì Hàn Nhậm Bân bên cạnh đứng lên, đặt chiếc bánh macaron còn sót lại duy nhất trên chiếc bánh lên đĩa anh ấy.
“…”