Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 52

Sau khi đồng ý với Hàn Nhậm Bân sẽ gọi Hạ Y Đồng đi cùng, cô liền gọi cho Hạ Y Đồng, nhưng không ai trả lời điện thoại, nghĩ đến phụ nữ mang thai có thể rất buồn ngủ, sợ cô ấy đang ngủ, nên không tiếp tục gọi nữa, chỉ để lại tin nhắn trên Zalo.

Mặc bộ đồ cưỡi ngựa, Nguyễn Hân đưa điện thoại cho Phó Tư Nghiên rồi vào phòng thay đồ để thay quần áo, khi cô bước ra thì Hạ Y Đồng đã gửi lại một tin nhắn cho cô.

Hạ Y Đồng: [Vừa rồi tớ đan áo len cho em bé, có chuyện gì vậy? 】

Hạ Y Đồng vốn không có nhiều cảnh quay nhưng lại có rất nhiều động tác nguy hiểm trong lúc quay, đặc biệt là đối với một ngôi sao nhỏ như cô ấy. Bình thường cô ấy là kiểu người không quan tâm thân thể có bị thương hay không khi đóng mấy cảnh đó, nhưng bây giờ cô ấy đã là mẹ, trong bụng cô ấy là đứa con trân quý bảo bối nên không thể để có nửa điểm sơ suất gây nguy hiểm cho đứa con, vì vậy cô ấy đã hủy hết các cảnh quay và phải bồi thường một khoản phí vì vi phạm hợp đồng. Người quản lí thấy cô ấy như vậy liền mắng mỏ cô ấy, sau đó cũng phớt lờ mặc kệ cô ấy, cho nên Hạ Y Đồng bây giờ là đang ở nhà nghiêm túc dưỡng thai.

Nguyễn Hân: [Bạn bè của Phó Tư Nghiên biết rằng hôm nay là sinh nhật của tớ, nên họ định tổ chức sinh nhật cho tớ tại Quán Rượu Anh Quan. Cậu có muốn cùng đi hay không? 】

Hạ Y Đồng: [Hiện tại tớ không tiện ra ngoài, nếu có người phát hiện tớ mang thai thì sao? Tôi không đi đâu.】

Quả nhiên tính cách của phụ nữ sẽ thay đổi sau khi cô ấy mang thai. Nguyễn Hân đã kiểm tra trên Internet rằng cảm xúc của phụ nữ mang thai thường lo lắng và nhạy cảm hơn, đặc biệt là khi họ ở một mình. Hạ Y Đồng vẫn chưa kết hôn nhưng đã mang thai, đến bây giờ cô ấy cũng không dám cùng Hàn Nhậm Bân nói chuyện cô mang thai, tiếp tục như vậy có lẽ cũng không phải biện pháp.

Hơn nữa đánh giá từ biểu hiện của Hàn Nhậm Bân thì hai người bọn họ không phải loại tình cảm chỉ xuất phát từ một phía.

Nguyễn Hân: [Cậu mới mang thai được hơn một tháng, bụng còn chưa lộ ra, cậu chỉ cần mặc nhiều quần áo mùa đông một xíu, nếu không ai nói, thì người khác cũng sẽ không nhận ra được. Ra ngoài chơi đi, Hàn Nhậm Bân cũng ở đó. 】

Hạ Y Đồng: [Vậy thì tớ không thể đi được nữa, tớ chưa tính đến việc nói với anh ấy như thế nào.】

Nguyễn Hân: [Đồng Đồng, anh ấy là ba của đứa trẻ, cậu cũng không thể trốn tránh anh ấy mãi được.Trước chúng ta gặp mặt dò xét thái độ anh ấy thử, hơn nữa tớ đã được anh ấy giao phó là gọi cậu đi theo cùng.】

Hạ Y Đồng: [Ý cậu là gì? Được anh ấy giao phó nghĩa là sao? 】

Nguyễn Hân: [Vốn dĩ là tớ không định đến quán rượu Anh Quan tổ chức sinh. Tớ chỉ đăng một tấm ảnh vào vòng kết nối bạn bè, Hàn Nhậm Bân nhìn thấy, anh ấy liền gọi điện nói rằng muốn tổ chức sinh nhật cho tớ, hơn nữa anh ấy nhờ tớ sẽ cũng gọi cậu dẫn cậu theo. Thật ra tớ chỉ là một công cụ giúp đỡ người ta thôi à!】

Hạ Y Đồng: [Thật hay giả vậy? 】

Nguyễn Hân: [Đương nhiên là thật. Tớ nói dối cậu làm cái gì, vậy cậu có đi hay không. Nếu cậu đi, tớ cùng Phó Tư Nghiên sẽ đến nhà cậu đón cậu cùng đi. 】

Hạ Y Đồng: [Vậy thì hai người đợi một lát nữa hãy tới, tớ trước phải đi trang điểm mọt chút.】

Nguyễn Hân: [Phụ nữ mang thai trang điểm không phải không tốt sao? 】

Hạ Y Đồng: [Tớ đã mua một nhãn hiệu dành cho phụ nữ mang thai. Tớ chỉ cần trang điểm nhẹ, trở về liền tẩy trang sạch. Không sao đâu! Thôi không nói nữa, lát gặp nói chuyện sau.”

……

Tất nhiên, phụ nữ hiện đại không thể trang điểm khi đi ra ngoài tụ họp, chưa kể đến còn có sự góp mặt của nam thần kiêm ba đứa trẻ trong bụng mình.

Nguyễn Hân đã đi chơi với Phó Tư Nghiên cả buổi sáng, bây giờ lớp trang điểm nhẹ trên khuôn mặt của cô gần như trôi hết, vì vậy Phó Tư Nghiên đã đưa cô về nhà để tẩy trang, vẽ lại một lớp trang điểm tinh tế.

Buổi chiều hoàng hôn bốn phương, mây trên trời thăm thẳm.

Khi Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân đưa Hạ Y Đồng đến quán rượu, Vạn Kì đã đợi sẵn ở cửa trong bộ âu phục và giày da, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, không khác gì lúc đi làm.

“Chủ Tịch Phó, phía trên đã chuẩn bị xong.”

Nguyễn Hân biết sinh nhật mình, hẳn phòng riêng đã được sắp đặt xong, cô hỏi: “Anh chuẩn bị cái gì vậy? Mà Vạn Kì, hôm nay dù gì cũng là cuối tuần, ngày nghỉ của anh, sao anh vẫn ăn mặc như đi làm vậy? Anh mặc vậy người ta còn tưởng chủ tịch Phó hay chèn ép anh lắm đấy?”

Khi cô nói lời này, mắt nhìn Phó Tư Nghiên, thấy Phó Tư Nghiên cụp mắt xuống, trong mắt có ý cười, không nói gì.

Vạn Kỳ cười nói: “Tôi là trợ lí của chủ tịch Phó, giờ làm việc là hai tư trên hai tư, đều có thể có mặt bất cứ lúc nào, hay là bà chủ có thể nói chủ tịch giùm tôi, nếu thấy tôi vất vả làm việc thế này thì có thể hay không chủ tịch Phó liền tăng lương cho tôi một chút.”

Nguyễn Hân nói đùa: “Vậy thì không được, tăng lương cho anh thì chính là dùng tiền của Thành Nguyên, mà tiền của Thành Nguyên lại chính là tiền của tôi a. Trợ lý Vạn, nhân tài giống như anh thì cần phải có tinh thần cống hiến cho công ty.”

“…”

Trước cửa vừa nói vừa cười, Vạn Kỳ gõ cửa hai lần, nháy mắt với Hạ Y Đồng, hai người liền lui về phía sau.

Nguyễn Hân quay đầu lại hỏi Vạn Kì, “Có phải hay không là bọn họ chuẩn bị một ống bắn pháo bông để chào đón tôi và Phó Tư Nghiễn đây chứ?”

Vạn Kỳ trên mặt nở nụ cười, mím khóe môi, đứng cách đó hai thước.

Phó Tư Nghiên nắm tay Nguyễn Hân và nói, “Vào đi thôi.”

“Anh vào trước đi.”

Phó Tư Nghiên nhướng mày, đôi mắt đen của anh dán chặt vào cô.

Nguyễn Hân chọc ngón tay vào cánh tay anh, “Em sẽ đi theo sau anh mà.”

“Sợ bị pháo bông bắn vào người sao?”

Nguyễn Hân gật đầu, thật ra cô không sợ pháo bông nổ, cô chỉ muốn trải nghiệm cảm giác núp sau lưng anh.

Cô gục đầu xuống, lộ ra cái cổ thon dài, vành tai trắng nõn được trang điểm bằng một viên ngọc trai nhỏ, trông thật tinh xảo và mềm mại, nhìn người vợ yếu ớt vậy, đương nhiên anh phải chiều theo ý cô rồi.

Phó Tư Nghiên cởϊ áσ khoác khoác lên người cô, ôm vai cô vào lòng, nâng cánh tay còn lại lên che che cả người cô, thấp giọng hỏi: “Em còn sợ không?”

Nguyễn Hân mím môi, lắc đầu một cái.

Vạn Kì và Hạ Y Đồng đứng đằng sau vốn là muốn trốn khỏi pháo bông, họ lại không nghĩ tới là chưa vào cửa liền bị đút một ngụm thức ăn cho chó rồi.

Vạn Kì chưa bao giờ thấy ông chủ nghiêm túc thường ngày của mình lại có thể dịu dàng như vậy, Hạ Y Đồng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng cô bạn thân mình từ nhỏ đến lớn không biết yêu là gì, chỉ thân mật với ba mẹ, bây giờ lại đối với một người đàn ông mà nũng nịu như vậy.

Hai người nhìn nhau một cái, hiểu ý lùi lại hai bước.

Phó Tư Nghiên ôm Nguyễn Hân đẩy cửa ra. Không ngoài dự tính, Tần Cảnh Diệu, Hàn Nhậm Bân và những người khác cầm một khẩu pháo bông trên tay đưa chúng lên không trung, Phó Tư Nghiên đem tai Nguyễn Hân cùng mặt áp vào trong ngực anh, Nguyễn Hân ngửi thấy mùi ấm áp quen thuộc của anh, căn phòng ồn ào dường như cũng lặng xuống như trái tim cô.

Vốn dĩ cô chỉ nghĩ ôm hôn nơi công cộng là điều đáng xấu hổ, nhưng giờ đây, dưới ánh mắt quan sát của bạn bè anh, cô được Phó Tư Nghiên ôm vào lòng, ngược lại cô một chút cũng không hề xấu hổ chút nào.

Tần Cảnh Diệu nhìn thấy Nguyễn Hân mặc trên người áo của Phó Tư Nghiên, liền trêu chọc: “Tại sao áo của anh Nghiên lại rơi vào người chị dâu của thế này?”

Phó Tư Nghiên đặt tay xuống, phủi pháo hoa rơi trên người Nguyễn Hân xuống. Ngoại trừ Tần Cảnh Diệu, Hàn Nhậm Bân cùng Thẩm Hạo Bác, thì Phó Tư Dư cũng có mặt. Mấy người đàn ông đối với sở thích của Nguyễn Hân không quá hiểu liền đem việc trang trí sắp xếp mọi thứ giao cho Phó Tư Dư, và cô ấy chính là trang trí cả căn phòng thành màu hồng, trên tường còn treo ảnh của Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên chụp.

“Chị dâu, sinh nhật vui vẻ, căn phòng này là do em trang trí, chị thấy thế nào, có đẹp không?”

Nguyễn Hân mỉm cười, nói, “Rất đẹp.”

Phó Tư Dư quay đầu lại nhìn mấy người đàn ông hừ một tiếng “Em đã nói rồi trang trí như vậy chắc chắn chị dâu sẽ thích nó mà.”

Mấy người đàn ông bọn họ đối với phong cách hường phấn thế này thật sự không chấp nhận nỗi, nhưng nếu nhân vật chính Nguyễn Hân đã nói thích thì liền tốt.

Hàn Nhậm Bân nói một lời chúc với Nguyễn Hân, ánh mắt anh ấy rơi vào người Hạ Y Đồng vừa bước vào, Hạ Y Đồng cúi đầu, dùng tay phải che bụng lại, không dám nhìn anh ấy.

Nguyễn Hân kiễng chân ghé vào tai Phó Tư Nghiên nói gì đó, Phó Tư Nghiên khẽ gật đầu, Nguyễn Hân cởϊ áσ khoác của Phó Tư Nghiên đưa cho anh, kéo Hạ Y Đồng và Phó Tư Dư cùng ngồi xuống ghế sô pha.

Hàn Nhậm Bân vừa mới bước vào câu lạc bộ đã không yên lòng, lúc này thấy Hạ Y Đồng đã đến, tuy rằng cô ấy không để ý đến anh ấy nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, cầm lấy ly rượu, cùng Tần Cảnh Diệu đυ.ng một cái, hỏi: “Tiêu Tử không đến sao?”

Trịnh Tiêu là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Trịnh, đều ở cùng một vòng bạn bè, cùng với Phó Tư Nghiên là bạn cùng phòng hồi đại học, nhưng xét về quan hệ thì anh ta và Tần Cảnh Diệu là anh em lớn lên cùng mặc một chiếc quần, nên so với Phó Tư Nghiên và Hàn Nhậm Bân thì vẫn thân với Tần Cảnh Diệu hơn, không thấy Trịnh Tiêu thì Hàn Nhậm Bân liền tìm Tần Cảnh Diệu hỏi.

Tần Cảnh Diệu lắc lắc ly rượu, thở dài nói: “Từ khi bạn gái nhỏ của cậu ta đi nước ngoài, cậu đã nhìn thấy cậu ta tham gia loại tiệc này bao nhiêu lần rồi? Lần này cậu ta hoàn toàn là thua sạch trước cô gái nhỏ đó rồi.”

Phó Tư Dư tò mò hỏi: “Em vẫn luôn nghe các anh nói về bạn gái nhỏ của anh Trịnh Tiêu, các anh đều đã gặp rồi sao? Cô gái nhỏ đó trông như thế nào ạ?”

Thẩm Hạo Bác nhàn nhạt nói: “Không phải kiểu con gái như em.”

Mấy người đàn ông trong phòng đều biết rằng trong số bọn họ thì Phó Tư Dư thích nhất là Trịnh Tiêu. Thậm chí, khi còn nhỏ cô ấy cũng từng nói rằng sau này lớn lên sẽ gả cho anh Trịnh Tiêu, cho nên khi Thẩm Hạo Bác nói như vậy, chẳng khác nào đυ.ng vào vết sẹo của cô ấy, làm cô ấy tức giận muốn đem anh ấy đem ra bóp cổ chết.

“Thẩm Hạo, anh không nói cũng không ai nói anh bị câm.”

Nguyễn Hân, người đang ngồi xem cuộc vui, khi nghe Phó Tư Dư nói vậy thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Trong số những người anh em của Phó Tư Nghiên, thì Thẩm Hạo Bác ít nói nhất, mỗi khi tụ họp, anh ấy đều ngồi im lặng, căn bản không nói một lời, thậm chí còn ít nói hơn Phó Tư Nghiên, nếu không nói thì còn có thể bị người ta hiểu lầm là bị câm.

Phó Tư Dư sờ sờ mặt, hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Hạo Bá, “Bộ dạng của em thì thế nào? Em không đẹp sao? Em không đáng yêu sao?”

Thẩm Hạo Bác nhàn nhạt liếc nhìn cô một tiếng, không lên tiếng.

Phó Tư Dư càng tức giận, “Nói chuyện đi, anh bị câm sao?”

Nguyễn Hân khịt mũi, không nhịn được, bật cười.

Phó Tư Dư che mặt, nhào vào trong vòng tay của Nguyễn Hân, “Chị dâu, có người bắt nạt em, xin đại ca giúp em.”

Tần Cảnh Diệu cầm trong tay hai ly rượu, cười nói: “Tư Dư, hôm nay chuyện này xảy ra ở trên địa bàn của anh Diệu đây, không cần chị dâu của em, anh giúp em xả giận.”

Tần Cảnh Diệu đá vào bắp chân của Thẩm Hạo Bác, đưa cho Hạo Bác một ly rượu. “Còn không uống một ly bồi tội Tư Dư, hôm nay anh hai chị dâu đều đến đấy, cần thận cả nhà ba người bọn họ đều thu thập cậu.”

Thẩm Hạo Bác cầm ly rượu ngẩng đầu uống cạn.

Phó Tư Dư cũng không thực sự tức giận, liền ngồi bên cạnh Nguyễn Hân trò chuyện với cô.

Phó Tư Nghiên mang đến hai ly nước trái cây, Nguyễn Hân nhận lấy rồi đưa một ly cho Hạ Y Đồng.

Hạ Y Đồng cầm ly nước trái cây, ghé vào tai Nguyễn Hân, nói: “Hôm nay là sinh nhật của cậu. Cậu và Phó Tư Nghiên là nhân vật chính. Cậu không cần phải chăm sóc tớ.”

Hàn Nhậm Bân bước lại đây, giả vờ hỏi: “Chị dâu, em có thể giúp gì cho chị không?”

Anh nháy mắt với Nguyễn Hân, muốn Nguyễn Hân nhờ anh chăm sóc Hạ Y Đồng Phó Tư Nghiên từ một bên nhìn Hàn Nhậm Bân giống như nháy mắt đưa tình với Nguyễn Hân, liền bước tới, nói với Hàn Nhậm Bân: “Đi hát một bài đi, hâm nóng không khí một chút.”

Hàn Nhậm Bân: “……”