Định Chế Lão Công

Chương 7: Vú chảy sữa, ᒪàʍ Ŧìиɦ vào đêm khuya, bị chồng Ꮯɦịƈɦ đến chảy sữa.

Sau khi bị Mạnh Chí Viễn cᏂị©Ꮒ đến bắn tinh và cao trào cùng một lúc, đây có thể được coi là lần cao trào mãnh liệt nhất mà trong cuộc đời của Giang Tinh Vũ được trải nghiệm, cái loại cảm giác này, giống như là trong đầu đột nhiên trở nên trống rỗng, ngay sau đó lại đột nhiên xuất hiện vô vàn pháo hoa nổ ầm ầm.

Sau khi kết thúc đợt cao trào, Giang Tinh Vũ nằm ở trên giường không ngừng thở hồng hộc, cậu cảm thấy bản thân ngay lúc này mỗi một khối xương cốt trên cơ thể đều trở nên mềm nhũn ra, âm huyệt bị đại dươиɠ ѵậŧ cắm vào vài trăm cái liền trở nên bủn rủn tê dại.

Âm huyệt vừa mới cao trào là thời điểm mẫn cảm nhất, nhưng mà Mạnh Chí Viễn lại không có dừng lại việc đút vào rút ra, nguyên cây đại dươиɠ ѵậŧ nhanh chóng di chuyển theo một biên độ nhỏ, cứ thế mà đâm vào bên trong tử ©υиɠ đã tê mỏi, cậu ta hầm hừ một tiếng rồi ngậm lấy một viên đầṳ ѵú ở trước ngực Giang Tinh Vũ, dùng sức mà hút vang lên tiếng "chậc chậc" sau đó hỏi: "Con đĩ da^ʍ, nhìn vào cái âm huyệt này của em xem, đã bị chồng cᏂị©Ꮒ đến cao trào một lần rồi, vậy bây giờ còn cảm thấy chồng của em không được nữa hay không hả?"

Âm huyệt bị côn ŧᏂịŧ đâm vào đến toan trướng tê dại, Giang Tinh Vũ vừa mới trải qua cao trào có chút không chịu đựng được, vội vàng cầu xin: "Chồng là tốt nhất, đại dươиɠ ѵậŧ của chồng là số 1 —— a ưm —— không cần đυ.ng vào nơi đó —— ưm hừ —— thật khó chịu ——"

Nghe thấy lời khen ngợi của cậu, lửa giận trong lòng Mạnh Chí Viễn mới giảm đi được một chút, cậu ta phát tiết tính tình của mình mà dùng sức hôn lên khắp thân thể Giang Tinh Vũ, từ bả vai đến xương quai xanh, từ ngực cho đến bụng, từ bên trong đùi cho đến mắt cá chân, đôi môi nóng bỏng cùng đầu lưỡi ướŧ áŧ cơ hồ đã hôn lên mỗi một tấc da thịt trên cơ thể của Giang Tinh Vũ.

"Lần này liền tạm tha cho em một lần, nếu như lần sau còn dám nghi ngờ chồng của em không được vậy chồng liền sẽ đem em cột vào trên giường cᏂị©Ꮒ ba ngày ba đêm, cho dù em có khóc lóc van xin cũng không dừng lại!"

Mạnh Chí Viễn liền nói ra những lời nói tàn nhẫn với ngữ khí rất hung dữ, thong thả mà rút dươиɠ ѵậŧ từ trong âm huyệt mềm mại ra ngoài, âm huyệt đã bị cᏂị©Ꮒ đến sưng đỏ lên, cửa động âm huyệt không ngừng khép lại mở ra một cách không bình thường, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn trề chảy hết ra ngoài, hai mảnh cánh môi âʍ ɦộ không thể khép lại như cũ, vô cùng đáng thương mà mở rộng ra hai bên, âm đế cũng bị va chạm đến sưng đỏ, tất cả tạo nên một thảm trạng đáng thương sau khi bị hành hạ một cách tàn nhẫn.

Sau khi màng xử nữ bị đâm vỡ thì máu đã chảy xuống làm ướt một miếng ra giường tạo thành một nhúm đỏ chót, cũng làm cho thảm trạng này càng trở nên đáng sợ.

Mạnh Chí Viễn nhìn thấy thế, trong lòng cũng có chút hối hận, nhưng mà lại không bằng lòng hạ thấp mặt mũi của mình xuống nói lời xin lỗi, liền cứ như thế trưng nguyên một khuôn mặt đơ dùng ngữ khí lạnh lùng nói: "Có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào hay không?"

Ngoại trừ âm huyệt bị cᏂị©Ꮒ đến tê dại bủn rủn, Giang Tinh Vũ cũng không có cảm thấy có chỗ nào không khỏe, ngược lại trận làʍ t̠ìиɦ vừa rồi làm cho cậu cảm thấy vô cùng thoải mái, vừa định lắc đầu, ánh mắt liền lướt qua nơi giữa háng của Mạnh Chí Viễn, cây dươиɠ ѵậŧ cương cứng dựng đứng thẳng tắp kia mới vừa rồi đã cᏂị©Ꮒ cậu đến không ngừng khóc lóc van xin, thậm chí hiện tại còn thô to hơn so với lúc trước, trên hành thân hiện tại còn dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, từng cọng gân xanh trên dươиɠ ѵậŧ tựa như đang giương nanh múa vuốt với cậu……..

Giang Tinh Vũ đối với cây đại dươиɠ ѵậŧ này đúng là vừa yêu vừa sợ, cậu đương nhiên là thích đại dươиɠ ѵậŧ vừa thô to vừa cứng rắn như vậy, nhưng mà nhớ đến mới vừa nãy cậu cảm giác giống như là cậu sắp bị cᏂị©Ꮒ đến chết, cảm giác bản thân hiện tại đã bị làm cho bay hết ba hồn bảy vía, nhưng mà hiện tại âm huyệt đã chịu đựng đủ sự chà đạp nếu như lại thêm một lần làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt như vậy nữa, nếu như lại làm thêm một lần, cậu chỉ sợ bản thân sẽ thật sự bị cᏂị©Ꮒ đến chết khi vẫn đang còn sống sờ sờ!

Giang Tinh Vũ không nhịn được mà nuốt vào một ngụm nước miếng, làm trái lương tâm của mình trả lời: "Âm huyệt đau quá, chân cũng tê rần, cả người chỗ nào cũng khó chịu."

Mạnh Chí Viễn vừa nghe thấy liền cảm thấy thân thể trở nên cứng ngắc lại, khẩn trương hỏi tới tấp: "Đau sao? Đau như thế nào? Để cho chồng nhìn thử xem."

Cậu ta liền cong lưng xuống đem đầu chôn vào giữa hai chân của Giang Tinh Vũ, cúi đầu xuống nhìn kỹ liền thấy được âm huyệt đã bị sưng đỏ lên, ngón tay cẩn thận mà nhẹ nhàng chạm vào hai cánh môi âʍ ɦộ phì nộn, sau đó lại vuốt ve một vòng xung quanh cửa động, kiểm tra tỉ mỉ hết một lượt, lại phát hiện không có chỗ nào bị trầy xước, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mà trong quá trình cậu ta kiểm tra, cả khuôn mặt của Giang Tinh Vũ đã đỏ bừng lên, âm huyệt bị cᏂị©Ꮒ là một chuyện, còn bị người khác nhìn chằm chằm như vậy lại là một chuyện hoàn toàn khác, ở nơi tư mật cảm thấy xấu hổ như vậy lại bị người ta kiểm tra khắp nơi, đây quả thực đúng là một việc vô cùng ngượng ngùng.

Giang Tinh Vũ rất muốn từ chối việc kiểm tra cảm thấy xấu hổ đến như vậy, nhưng mà sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và biểu tình thận trọng của Mạnh Chí Viễn, còn có thương tiếc và sự yêu thương trong ánh mắt của người con trai này, làm cho cậu đột nhiên không đành lòng nói ra lời cự tuyệt với cậu ta.

Mạnh Chí Viễn dùng ngón tay kiểm tra một lần, sau đó nhìn chằm chằm vài giây vào cửa động ướt mềm kia, đột nhiên vươn đầu lưỡi trực tiếp liếʍ láp âm huyệt.

Cảm giác ẩm ướt ở âm huyệt mẫn cảm làm dâng lên một đợt tê dại ngứa ngáy, cả người Giang Tinh Vũ liền run lên, hai chân không kiềm được mà kẹp chặt lại, hốt hoảng nói: "Anh làm gì vậy!?"

Mạnh Chí Viễn không để cho cậu chống cự, mà bá đạo dùng tay tách hai chân của cậu dang ra hai bên, nói : "Không thể xem được âm huyệt của em bị thương ở nơi nào, chồng liền liếʍ cho em một chút, sau khi liếʍ rồi khả năng sẽ không còn cảm thấy đau nữa, không cần lộn xộn ngoan một chút, bằng không đợi lát nữa nữa sẽ cᏂị©Ꮒ em đến không ngừng khóc lóc!"

Đầu lưỡi liền bắt đầu tiếp tục liếʍ láp khắp nơi trên âm huyệt, từ môi âʍ ɦộ cho đến âm đế, lại từ âm đế liếʍ đến cửa động, đầu lưỡi vòng quanh một vòng xung quanh cửa động nhẹ nhàng liếʍ láp vào phần thịt non ở bên ngoài.

Giang Tinh Vũ liền nhớ đến bản thân lúc trước có chọn một cái giả thiết có tên là "Bá đạo dã man không nói lý", trong lòng liền vô cùng hối hận bản thân lúc đó không có cẩn thận mà lựa chọn, nhưng mà tuy rằng nhìn thấy Mạnh Chí Viễn có thái độ hung ác và cường thế như vậy, nhưng mà động tác lại vô cùng nhẹ nhàng, có thể thấy được sự che chở quan tâm đối với cậu, kể từ đó, Giang Tinh Vũ thật ra cảm thấy việc có một người chồng bá đạo hung dữ như vậy cũng không tồi cho lắm, làm cho cậu có cảm giác được chinh phục, đồng thời cũng cảm nhận được sự yêu thương từ người đó.

Sau khi dùng đầu lưỡi để mát xa cho âm huyệt, Mạnh Chí Viễn lại chỉ vào chiếc giường của chính mình, nói: "Giường của em đã dơ như vậy rồi, không thể nào ngủ được, qua giường của anh ngủ đi."

Giang Tinh Vũ cũng không có ý kiến về việc này, ngoan ngoãn đứng dậy di chuyển sang nằm ở trên giường của Mạnh Chí Viễn, sau khi di chuyển qua lại, vừa nằm xuống liền nghe thấy một mùi hương rất dễ ngửi phát ra từ gối đầu, giống với mùi vị ở trên người của Mạnh Chí Viễn.

Mạnh Chí Viễn liền tháo hết khăn trải giường và ra giường của Giang Tinh Vũ xuống, đem ra ban công để giặt sạch, trong ký túc xá không có máy giặt, cho nên anh chỉ có thể dùng tay để giặt, Giang Tinh Vũ thì nằm ở trên giường duỗi đầu xuống nhìn anh ngồi đó giặt khăn trải giường cho mình, trong lòng liền đột nhiên cảm thấy ngọt ngào.

Sau khi đã giặt xong khăn trải giường, thời gian cũng đã hơn 9 giờ tối, Mạnh Chí Viễn liển mặc lại quần áo chỉnh tề, cầm lấy điện thoại và bóp tiền chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ ăn cho Giang Tinh Vũ: "Em vẫn còn chưa có ăn cơm chiều đi? Muốn ăn cái gì?"

Mạnh Chí Viễn mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen và một chiếc quần thể thao, lộ ra cánh tay đầy cơ bắp rắn chắc, bó sát vào cơ thể làm lộ ra cơ ngực của anh, vừa gợi cảm vừa có hương vị của đàn ông, trên chân lại mang một đôi dép lào, một bộ quần áo vô cùng đơn giản phải nói là có chút tùy tiện mà mặc bừa nhưng mà lại tỏa ra một loại hơi thở vô cùng phóng đãng không thể kiềm chế lại được, làm cho cái loại khí chất có chút hung ác trên người anh tăng lên càng cao hơn lúc bình thường.

Giang Tinh Vũ cảm thấy Mạnh Chí Viễn thật sự là quá đẹp trai, thoạt nhìn thì rất điển trai, lại có chút nguy hiểm xấu xa, câu dẫn cậu có chút nhịn không được mà muốn phát nứиɠ lên, cố kiềm chế lại du͙© vọиɠ bên trong cơ thể của mình, Giang Tinh Vũ nói: "Em muốn ăn bánh kẹp thịt, thịt thì lấy thịt nạc, còn thêm một chén nước canh hồ cay, không bỏ rau thơm."

"Chậc, chỉ ăn có một bữa cơm mà còn cầu kỳ đến như vậy, đúng là phiền phức." Mạnh Chí Viễn ngoài miệng thì hung dữ mà oán giận, nhưng mà trong đầu vẫn đem yêu cầu của Giang Tinh Vũ ghi nhớ, cam tâm tình nguyện mà đi ra ngoài mua đồ.

Mạnh Chí Viễn vừa rời đi, Giang Tinh Vũ liền cầm lấy điện thoại mở app "Định chế lão công" lên, trên trang chủ, thanh tiến độ trên ảnh chụp của Mạnh Chí Viễn đã có một phần ba biến thành màu đỏ, đơn giản tính toán một chút, có thể là không thể khống chế được đến buổi sáng ngày mai.

Giang Tinh Vũ không biết được hệ thống là dựa vào cái gì đến giả định khoảng thời gian khống chế này, nhưng mà hình như thời gian của Mạnh Chí Viễn dài hơn một ít so với thầy Trần thì phải.

"Chẳng lẽ là số lần sử dụng càng nhiều thì, thời gian khống chế cũng sẽ càng dài hơn?" Giang Tinh Vũ ở trong lòng yên lặng mà suy đoán, cảm thấy sự chính xác về khả năng suy đoán này của mình rất cao.

Đột nhiên, điện thoại trong tay run lên hai cái, sau đó một cái thông báo xuất hiện, trong đó viết: "Sau khi kiểm tra đo lường được người dùng trong vòng một ngày liền có thể định chế được hai người chồng, sử dụng ứng dụng rất tốt, cho nên đặc biệt khen tặng cho "cải tạo thân thể" số 1, về tình hình cụ thể và tỉ mỉ mời người dùng tìm đọc kỹ ở bên trong "Rương trang bị" trên trang chủ."

Sau khi tắt đi cái thông báo này, lúc này Giang Tinh Vũ mới phát hiện ở phía dưới trang chủ đột nhiên xuất hiện một thứ mà trước nay chưa bao giờ có, nó có hình dạng là một cái rương được khảm đầy kim cương đá quý, nhìn rất giống với địa chủ thời xưa.

Cái món đồ vật này chắc là cái "Rương trang bị" theo như trong thông báo đã nói, Giang Tinh Vũ liền nhấn vào, giao diện liền xuất hiện một cái cửa sổ, được thiết kế hình dạng là một cái kệ sách, tầng đầu tiên một góc ở ngoài có một tấm card, ở phía dưới cửa sổ xuất hiện một dòng chữ, trong đó viết: "Chúc mừng người chơi nhận được phần thưởng "Vυ' chảy sữa" dùng để cải tạo thân thể, từ giờ phút này cải tạo sẽ bắt đầu có hiệu lực. Đến thời điểm mà người chơi bắt đầu có du͙© vọиɠ về tìиɧ ɖu͙©, thì ngực sẽ bắt đầu căng phồng lên, sẽ bắt đầu phân bố ra sữa tươi. Nếu như bên trong chứa đựng quá nhiều sữa tươi, sẽ xuất hiện tình huống bị trướng sữa, hy vọng người chơi sẽ chú ý khi sử dụng."

Giang Tinh Vũ liền bị dọa mà giật mình dậy từ trên giường, lúc này ngoài cửa liền truyền đến âm thanh của chìa khoá khi mở cửa, Giang Tinh Vũ thì nghĩ chắc là Mạnh Chí Viễn đã trở về, nhưng mà cho đến lúc cửa phòng mở ra, thì lại phát hiện lại chính là hai người bạn cùng phòng khác của cậu đã trở lại.

"Hôm nay là lễ Tình Nhân, các cậu không đi ra ngoài hẹn hò với bạn gái sao? Như thế nào đã quay về rồi?" Giang Tinh Vũ hỏi.

Hai người bạn cùng phòng có thân hình vô cùng chênh lệch, một mập một ốm, người mập thì gọi là Trương Ba, còn ốm thì tên là Chung Gia Minh, diện mạo cũng thuộc dạng bình thường, nhưng mà tính cách lại ôn hoà, đều là những người rất dễ ở chung.

Giang Tinh Vũ cũng không thường xuyên trở về ký túc xá, Trương Ba và Chung Gia Minh vừa vào phòng liền nhìn thấy cậu, vừa mới kinh ngạc, đang muốn chào hỏi, lại đột nhiên phát hiện cậu đang nằm ở trên giường của Mạnh Chí Viễn, hai người lập tức trở nên sững sờ, ngạc nhiên mà hai mắt trợn tròn lên.

Cái cằm của Trương Ba không ngừng run lên, chỉ vào người Giang Tinh Vũ nói: "Tinh Vũ, cậu bị điên rồi sao? Đó là giường của Mạnh Chí Viễn! Cậu không muốn sống nữa? Nếu như cậu ta biết được cậu nằm trên giường của cậu ta thì, cậu ta cậu ta……. Cậu ta sẽ gϊếŧ cậu mất!"

Trên mặt của Chung Gia Minh cũng hiện lên biểu tình đầy hoảng sợ nói: "Tinh Vũ, cậu có phải là do quá lâu không trở về, cho nên nhận sai giường chính mình? Trước khi Mạnh Chí Viễn còn chưa trở về, cậu mau xuống đây, nếu như bị cậu ta biết được thì cậu chết chắc!"

Mạnh Chí Viễn "có bệnh", rất ghê tởm những người đồng tính giống với Giang Tinh Vũ, đây cũng được coi là một bí mật công khai ở trong ký túc xá, Giang Tinh Vũ có dáng người mảnh khảnh, vừa nhìn liền thấy được giống với một thư sinh văn nhược yếu đuối, còn Mạnh Chí Viễn lại có thân hình cao to cơ bắp cuồn cuộn, nếu như hai bên đối chọi chính diện, vừa liếc mắt liền nhìn ra ai mạnh ai yếu, sức chiến đấu căn bản là không cùng một cấp bậc, hơn nữa Mạnh Chí Viễn có tính cách khá lãnh đạm, tính tình còn không tốt cho lắm, Trương Ba và Chung Gia Minh thật sự rất sợ Giang Tinh Vũ sẽ bị cậu ta đánh cho một trận tơi tả.

Hai người liền vội vàng lại gần, muốn kéo Giang Tinh Vũ xuống khỏi chiếc giường của Mạnh Chí Viễn, nhưng mà còn chưa kịp đợi bọn họ ra tay, liền nghe thấy âm thanh của dép lào từ bên ngoài truyền vào, Mạnh Chí Viễn một tay bỏ túi quần một tay thì cầm theo hai hộp cơm đứng ở trước cửa phòng ký túc xá.

Trương Ba và Chung Gia Minh liền cảm thấy hoảng sợ, trong lòng không hẹn mà cùng mặc niệm một câu: Xong đời!

Bọn họ theo bản năng mà bày ra tư thế bảo vệ để phòng ngừa Mạnh Chí Viễn sẽ xông lên đánh Giang Tinh Vũ, ai ngờ Mạnh Chí Viễn lại căn bản không để ý đến bọn họ, mà trực tiếp từ bên cạnh bọn họ mà vòng qua đi đến giường ngủ của bản thân, sau đó đem hộp cơm đặt lên bàn, mở nắp ra, bóc mở đũa và muỗng dùng một lần đặt ở một bên, sau đó đối với Giang Tinh Vũ nằm trên giường nói: "Mau ngồi dậy ăn cơm trước, ăn xong rồi hãy ngủ tiếp."

Giang Tinh Vũ nhìn thoáng qua hộp cơm ở trên bàn, xác nhận rồi nói: "Cậu là dựa theo yêu cầu của mình để mua sao?"

Mạnh Chí Viễn liền hung dữ nói: "Bánh kẹp thịt tất cả đều là thịt nạc, canh hồ cay không bỏ rau thơm, tôi không quên, mau đến đây ăn, đừng ở đó mà dong dong dài dài."

Giang Tinh Vũ vui vẻ mà từ trên giường ngồi dậy, sau đó ngồi vào bàn ăn uống, Mạnh Chí Viễn liền ngồi một bên nhìn cậu ăn.

Mà Trương Ba và Chung Gia Minh đang đứng cách hai người bọn họ hai mét lại tựa như bị hóa thành tượng mà đứng im không nhúc nhích, đã nhìn thấy tất cả liền trợn to hai mắt lên, qua một lúc lâu sau, hai người không hẹn mà liếc mắt nhìn một cái, có thể thấy được sự khϊếp sợ và kinh ngạc hoàn toàn giống mình trong mắt của đối phương.

Giang Tinh Vũ cũng hoàn toàn mặc kệ hai người bạn cùng phòng còn lại của mình đang đứng đó chết lặng, nhanh chóng ăn uống no đủ, sau đó đi súc miệng rồi lên giường ngủ tiếp, đương nhiên, vẫn như cũ là ngủ ở trên giường của Mạnh Chí Viễn.

Mạnh Chí Viễn thu dọn hết rác ở trên bàn, sau đó liền vào toilet để tắm rửa, Trương Ba và Chung Gia Minh mới vừa bị cảnh tượng kỳ ảo đến như vậy làm cho khϊếp sợ còn chưa kịp hoàn hồn lại, hai người một người thì đi lấy nước uống để ổn định tinh thần, một người thì đi ra bên ngoài ký túc xá hóng gió để cho đầu óc thanh tỉnh lại, qua khoảng mười phút, sau khi Trương Ba đã uống được bốn ly nước, mới dùng vẻ mặt không thể tin được mà hỏi Giang Tinh Vũ: "Cậu và Mạnh Chí Viễn…….. Hai người các cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu ta cậu ta……… Cậu ta nhìn thấy cậu ngủ trên giường cậu ta thế nhưng lại không tức giận, còn đi mua đồ ăn cho cậu??!!"

Giang Tinh Vũ đương nhiên không có khả năng nói hết mọi tình huống cho cậu bạn kia nghe được, liền có lệ mà nói: "Cũng không có việc gì, các cậu cũng biết là tớ đã có một khoảng thời gian không trở về ký túc xá ở, cho nên khăn trải giường và chăn đều bị hôi, cho nên tớ liền lấy ra đem đi giặt, sau khi giặt sạch cũng không có chỗ để ngủ, cho nên Mạnh Chí Viễn mới để mình ngủ tạm một đêm ở giường của cậu ta, tớ cũng chưa có ăn cơm chiều, có chút đói bụng, Mạnh Chí Viễn lại vừa vặn muốn đi ra ngoài, liền thuận đường mà giúp mình mua một phần đồ ăn, mọi chuyện đơn giản chính là như vậy."

"Đây mà gọi là đơn giản sao?!" Trương Ba lấy tay che ngực mình lại, cảm giác trái tim bị người đập mạnh vài cái, hô hấp liền trở nên khó khăn: "Đó là Mạnh Chí Viễn a, cậu ta không đánh không mắng cậu đã tốt lắm rồi, như thế nào có khả năng sẽ đối với cậu tốt như vậy……….Khoan đã, cậu ngủ trên giường của Mạnh Chí Viễn, vậy tối nay cậu ta sẽ ngủ ở chỗ nào? Sẽ không phải là hai người các cậu ngủ chung với nhau đi chứ?!

Giang Tinh Vũ liền nửa đùa nửa thật nói: "Vậy không bằng mình đến ngủ với cậu?"

Đúng lúc này thì, cửa phòng vệ sinh liền mở ra, Mạnh Chí Viễn để trần nửa người trên bước ra ngoài, sắc mặt đen như đáy nồi, cơ thể tựa như bị bao phủ bởi một tầng sát khí, cậu ta lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Trương Ba một cái, làm cho Trương Ba sợ đến mức cơ thể đầy mỡ không ngừng run rẩy, nhanh chóng lùi về phía sau mấy mét, trốn về giường ngủ của chính mình.

Sắc mặt Mạnh Chí Viễn rất khó coi, cả người toàn là khí lạnh, toàn bộ ký túc xá liền tựa như một cái hầm băng mà trở nên lạnh cóng, Giang Tinh Vũ hôm nay đã bị cᏂị©Ꮒ hai lần, thân thể vô cùng mệt mỏi, liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Trương Ba và Chung Gia Minh thì nằm trốn ở trên giường của chính mình run bần bật, không dám thở dốc lớn tiếng.

Nửa tiếng sau, tắt đèn ký túc xá, Mạnh Chí Viễn liền cởϊ qυầи dài ra trèo lên giường, đem Giang Tinh Vũ đang nằm nghiêng ôm vào l*иg ngực của mình, trên người của cậu lúc này chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, giữa háng căng phồng để ngay mông của Giang Tinh Vũ.

Mạnh Chí Viễn liền hôn lên cổ và sau lưng của Giang Tinh Vũ, hai tay vuốt ve khắp cơ thể Giang Tinh Vũ, vuốt vuốt , người trong l*иg ngực liền giật giật, Mạnh Chí Viễn cố ý mà sờ vào giữa háng của cậu, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ mềm mại ở trong tay chơi đùa thưởng thức, sau đó lại sờ đến âm huyệt ở phía dưới, dùng đầu ngón tay của mình mà nhẹ nhàng gãi gãi vào phần hai cánh môi âʍ ɦộ non mềm.

"Ưm ——" Giang Tinh Vũ phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, thân thể cũng hơi run nhẹ lên.

Mạnh Chí Viễn hừ nhẹ một tiếng, nắm lấy âm đế của cậu ngắt nhéo.

"Ha a ——" Giang Tinh Vũ dồn dập mà thở ra một hơi, phát ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.

Mạnh Chí Viễn biết cậu đã tỉnh, liền cắn lỗ tai cậu mυ'ŧ lấy hai cái, nói: "Con đĩ da^ʍ, em vừa mới nãy nói muốn ngủ cùng với Trương Ba?"

Giang Tinh Vũ liền biết chồng của cậu đây là đang ghen, liền vội vàng nhỏ giọng lại giải thích cho anh: "Em chỉ là nói giỡn mà thôi, em không có muốn ngủ với cậu ta. Anh thử nhìn xem với dáng người đó của Trương Ba, nếu như em ngủ với cậu ta, chỉ một chiếc giường nhỏ ấy làm sao có thể ngủ đủ được?"

Mạnh Chí Viễn liền trừng phạt mà nhéo nhéo vào âm đế của cậu, cảnh cáo nói: "Cho dù là nói giỡn cũng không được! Em là vợ của anh, em chỉ có thể ngủ với anh mà thôi, nghe rõ không hả?"

Giang Tinh Vũ vội vàng đồng ý: "Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, đừng nhéo nơi đó, đau!"

"Đau?" Mạnh Chí Viễn liền đem ngón tay đang quấy rối khắp nơi của mình đút vào trong âm huyệt, bên trong âm huyệt ẩm ướt nóng hầm hập, cậu ta liền cười khẽ một tiếng, nói: "Em nhìn cái huyệt nhỏ này của em xem đã chảy nhiều nước đến như vậy, anh thấy không phải là đau đâu, mà là sướиɠ đi? Như thế nào, vợ da^ʍ của anh muốn được cᏂị©Ꮒ nữa sao?"

Sau khi cậu ta nói hết câu cuối cùng, liền cố ý dùng vật cương cứng giữa háng đẩy vào mông của Giang Tinh Vũ cọ xát.

"Ưm hừ ——" Giang Tinh Vũ cảm nhận được sự thô to cứng rắn của nam nhân, không thể nhịn được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, sâu trong cúc huyệt cũng truyền ra từng trận khó nhịn ngứa ngáy.

Thân thể dâʍ đãиɠ không chịu không chế mà lại bắt đầu thèm khát tìиɧ ɖu͙©.

Mạnh Chí Viễn liền rút cây dươиɠ ѵậŧ đã hoàn toàn cương cứng từ trong quần ra ngoài, để ở trên bề mặt mông của Giang Tinh Vũ, đại qυყ đầυ còn cố ý cọ xát vào cửa động của cúc huyệt một cách ái muội.

"Vợ, huyệt da^ʍ có ngứa hay không? Có muốn đại dươиɠ ѵậŧ của chồng cᏂị©Ꮒ em hay không, hả?" Giọng nói trầm thấp của Mạnh Chí Viễn mê hoặc ở bên tai của Giang Tinh Vũ, một ngón tay còn không ngừng quấy loạn trước cửa động của âm huyệt, mà một bàn tay khác lại đi nhéo đầṳ ѵú của cậu.

Giang Tinh Vũ ý loạn tình mê, nghĩ đến chiều nay lúc Mạnh Chí Viễn cᏂị©Ꮒ cậu còn chưa bắn tinh, cơ thể liền trở nên khô nóng, muốn dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Chí Viễn ở bên trong huyệt nhỏ của cậu mà bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình.

"Muốn, muốn chồng cᏂị©Ꮒ em." Giang Tinh Vũ dâʍ đãиɠ mà nhỏ giọng trả lời: "Chồng, mau đút vào, huyệt da^ʍ ngứa quá."

Mạnh Chí Viễn liền nâng một chân của cậu lên, dùng sức mà cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình đút vào trong cúc huyệt, từng chút từng chút một chậm rãi đâm vào bên trong.

"Ha a —— chồng —— trướng quá a —— dươиɠ ѵậŧ lớn quá ——" cúc huyệt nhỏ hẹp dần dần bị lấp đầy, cố kỵ trong phòng vẫn còn hai người bạn cùng phòng, do đó mà cậu không dám la quá lớn, chỉ có thể đè thấp âm thanh của mình xuống.

Mạnh Chí Viễn sau khi cắm nguyên cây đại dươиɠ ѵậŧ của mình vào, liền dừng lại một lát hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bị nhục đạo ướŧ áŧ nóng bỏng bao vây lấy, sau đó liền di chuyển eo thọc vào rút ra.

"A —— ưm —— ha ưm —— a ——" Giang Tinh Vũ thấp giọng rêи ɾỉ.

Đêm hôm khuya khoắt ở trong ký túc xá, làʍ t̠ìиɦ lén lút, không dám lớn tiếng rêи ɾỉ, không dám làm ra động tác quá kịch liệt, lại còn có kɧoáı ©ảʍ tựa như đang bí mật yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Người con trai phía sau không ngừng di chuyển mông, đem đại dươиɠ ѵậŧ thô to của mình không ngừng xỏ xuyên vào cơ thể của cậu, Giang Tinh Vũ đã vô cùng hưng phấn, dươиɠ ѵậŧ giữa háng và âm huyệt đang thi nhau không ngừng chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠ ra ngoài.

Mà hai viên đầṳ ѵú trước ngực của cậu, cũng theo sự dâʍ đãиɠ của cậu mà dần dần căng phồng, phảng phất hai bầu vυ' đang bị người thổi to lên, càng lúc càng không ngừng to lên.

Mạnh Chí Viễn vuốt ve đến bộ ngực mềm mại của cậu, liền nghi hoặc mà nhíu mày, cậu ta hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua nơi trước ngực của Giang Tinh Vũ, ánh sáng trong đêm đen tối om, nhưng mà cậu ta vẫn có thể nhìn thấy rõ mồn một hai viên vυ' bự trắng nõn kia.

"Vợ à, vυ' của em……… Như thế nào………" Mạnh Chí Viễn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, duỗi tay nhéo nhéo vào bầu vυ' to bự tròn vo kia, vừa non vừa mềm, xúc cảm làm người ta thích nhất.

Hai bầu vυ' bự mê người làm cho cậu ta sôi trào sự thú tính trong bản thân, đại dươиɠ ѵậŧ cắm trong cúc huyệt cũng lớn hơn một vòng, trở nên càng thô to càng cứng hơn, cậu ta hưng phấn mà càng tăng tốc độ mãnh liệt thọc vào rút ra, Giang Tinh Vũ liền cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ nhân đôi, e sợ cho bản thân mà nhịn không được lớn tiếng rên một cái, há mồm cắn vào một góc gối đầu.

Mạnh Chí Viễn một bên thì cắm mãnh liệt, một bên thì lấy tay xoa nắn hai bầu vυ' của cậu, đầu óc Giang Tinh Vũ liền trở nên choáng váng, cảm giác được một trận tê dại ở cúc huyệt, và tê trướng ở trước ngực.

Đột nhiên, Mạnh Chí Viễn liền rút hết nguyên một cây đại dươиɠ ѵậŧ ra ngoài, sau đó lại hung hăng mà thọc hết nguyên một cây vào, cơ thể Giang Tinh Vũ run lên không ngừng, hai bầu vυ' bự trước ngực cũng run lên vài cái, rồi chảy ra một dòng sữa tươi trắng ngà.

#Edit: Orla Phạm

#Mọi người yêu thích truyện có thể đề cử cho truyện để mình có động lực edit tiếp nha. 💜💜