Định Chế Lão Công

Chương 5: Vợ ᗪâʍ ᗪu͙c cầu bất mãn, chồng không để cho tôi mặc Qυầи ᒪót đi học.

Âm huyệt dâʍ đãиɠ bị dươиɠ ѵậŧ thô to cứng rắn của người đàn ông cọ xát, Giang Tinh Vũ chỉ cảm thấy vừa tê dại vừa ngứa, chỗ sâu trong âʍ đa͙σ bị sự ngứa ngáy giống như sóng triều ập đến không ngừng quay cuồng hết cả lên, vào giờ khắc này cậu chỉ có một ý tưởng duy nhất trong đầu, đó là muốn bị cᏂị©Ꮒ, muốn dươиɠ ѵậŧ của đàn ông hung hăng cᏂị©Ꮒ vào âm huyệt đang cơ khát kia của cậu.

Nhưng mà Trần Nhất Phong lại nhìn vào đồng hồ, tiếc nuối thở dài: "Sắp đến thời gian vào học rồi, bốn tiết học buổi chiều nay của em đều kín hết đi? Buổi chiều anh cũng phải đi dạy hai tiết. Trước tiên đến lớp học, buổi tối rồi chúng ta tiếp tục."

Giang Tinh Vũ cảm thấy âm huyệt ngứa không chịu được muốn chịu đựng đến buổi tối quả thực là muốn mạng người, cậu dùng tay nắm lấy đại dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng ấy, chủ động lắc bờ mông dùng âm huyệt ướŧ áŧ mềm mại đi cọ xát đại qυყ đầυ của người đàn ông, dùng ngữ khí cầu xin một cách dụ hoặc nói:

"Chồng à, âʍ đa͙σ ngứa quá, muốn đại dươиɠ ѵậŧ cắm vào. Chồng, cᏂị©Ꮒ em đi, dùng đại dươиɠ ѵậŧ cᏂị©Ꮒ em ——"

Giọng nói của cậu ngọt ngây, cả người cũng trở nên càng dâʍ đãиɠ, thiếu chút nữa Trần Nhất Phong đã không thể kiềm được mà muốn lấy đại dươиɠ ѵậŧ cắm vào bên trong âʍ đa͙σ cᏂị©Ꮒ cậu ngay tại chỗ, nhưng mà cuối cùng thì bằng sự tự chủ cường đại của mình mà nhịn xuống, anh vẫn nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của Giang Tinh Vũ, mở miệng trấn an cậu:

"Ngoan đi vợ, chồng cũng muốn cᏂị©Ꮒ em, nhưng mà hiện tại việc học còn quan trọng hơn, em hãy ngoan ngoãn, trước tiên đi lên lớp học, chờ đến buổi tối nay chồng sẽ cᏂị©Ꮒ em, đến lúc đó em muốn chồng cᏂị©Ꮒ em như thế nào, thì chồng sẽ cᏂị©Ꮒ em như thế ấy."

Trần Nhất Phong không có ý tứ muốn nhún nhường, làm một người thầy giáo, hành vi chức nghiệp thường ngày của anh là không cho phép học sinh của mình trốn học, Giang Tinh Vũ sau khi bị tìиɧ ɖu͙© làm cho đầu óc trở nên u mê cũng dần bình tĩnh lại, vô cùng dục cầu bất mãn mà cắn cắn môi, miễn cưỡng gật đầu đồng ý đi học trước, sau đó đến buổi tối rồi tiếp tục.

Giang Tinh Vũ nhặt lên quần tây và qυầи ɭóŧ vừa nãy ném xuống đất, đang muốn mặc lại lên người, thì Trần Nhất Phong lại dùng sức mà giật lấy qυầи ɭóŧ của cậu, không cho chống cự mà nói: "Vợ, qυầи ɭóŧ đã ướt hết rồi, không cần mặc nữa." Anh lấy qυầи ɭóŧ dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ nhét vào trong túi quần của mình, lại vô cùng thân mật mà ôm chầm lấy Giang Tinh Vũ, vuốt ve bờ mông bóng loáng của Giang Tinh Vũ, giọng nói mập mờ sắc tình: " Chồng rất thích bộ dáng khi mà em không mặc qυầи ɭóŧ, vợ à, về sau không cần mặc qυầи ɭóŧ nữa được không? Đây là lần đầu tiên hai chúng mình làʍ t̠ìиɦ, qυầи ɭóŧ của vợ liền đưa cho chồng giữ lại."

Giang Tinh Vũ đột nhiên nhớ đến lúc trước ở trong app "Định chế lão công" cậu đã từng chọn một cái nhãn giả thiết có tên là —— "Bạn trai không để tôi mặc qυầи ɭóŧ", tức khắc liền có cảm giác " Tự làm bậy không thể sống" nổi mà.

Không bận qυầи ɭóŧ, sẽ cảm thấy bên trong quần áo quá trống rỗng không quen lắm, bất quá hiện tại xem ra thầy Trần cũng không có ý định muốn trả qυầи ɭóŧ lại cho cậu, Giang Tinh Vũ chỉ có thể khóc không ra nước mắt mà chấp nhận.

Bốn tiết học chiều hôm nay, Giang Tinh Vũ cảm giác thật quá dài, âm huyệt hư không luôn cảm thấy ngứa ngáy, cậu ngồi ở trong lớp học chỉ cảm nhận được sự dày vò vô tận, không biết qua bao lâu, giống như đã trải qua một khoảng thời gian dài tận mấy thế kỷ, tiếng chuông tan học vào tiết thứ tư mới vang lên trong sự chờ đợi dài đằng đẵng này.

Giang Tinh Vũ cảm thấy, tiếng chuông này truyền đến còn êm tai dễ nghe hơn tiếng nhạc từ trên bầu trời phát ra.

Cậu liền giống như một con thỏ hoang tránh thoát sự truy bắt, gấp không chờ nổi mà chạy khỏi phòng học, đi đến nơi hẹn gặp mặt đã định sẵn với thầy Trần.

Giang Tinh Vũ vừa mới ngồi xuống ghế phụ ở trên xe của Trần Nhất Phong, liền không kìm lòng mà dò hỏi: "Thầy Trần, chúng ta sẽ đi đâu?"

Trong lòng cậu không ngừng mong chờ, lại có một chút khẩn trương, trong một hoàn cảnh được bịt kín lại ở trong một chiếc xe như vậy, lại làm cho suy nghĩ của cậu không ngừng chuyển động, nghĩ thầm thầy Trần có khi nào sẽ trực tử hình cậu ngay tại chỗ, trực tiếp làm ở trong xe?

Giang Tinh Vũ chưa từng thử qua chơi xe chấn, chỉ suy nghĩ đến đấy thôi mà cả người đã trở nên khô nóng.

Nhưng mà đợi một lúc lâu, thầy Trần ở bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, Giabg Tinh Vũ không nhịn được nghi hoặc mà nhìn về phía anh, chỉ nhìn thấy đôi môi của thầy Trần mím chặt lại, mày nhăn lại thành hình chữ xuyên, sắc mặt cũng có chút quái lạ.

"Thầy Trần, anh xảy ra việc gì sao?" Giang Tinh Vũ quan tâm mà hỏi han.

"Bạn học Giang Tinh Vũ, buổi trưa hôm nay chúng ta…….. Tôi và cậu…….. Hai chúng ta ở nhà hàng………. Cái kia" Hầu kết Trần Nhất Phong không ngừng lên xuống, tựa hồ là không biết nên dùng từ gì, hoặc là cảm thấy không biết mở miệng ra sao, giọng nói ấp a ấp úng để lộ ra nội tâm rối rắm và tâm tình bất an của anh.

Giang Tinh Vũ cảm thấy hiện tại Trần Nhất Phong có chút khác lạ, cả người cũng trở nên khác với lúc sáng, trở nên cực kỳ xa lạ.

Trong lòng cậu liền động, nghĩ đến một khả năng, vội vàng cầm lấy điện thoại mở app "Định chế lão công", lên phát hiện thanh tiến độ trên ảnh chụp của Trần Nhất Phong đã biến thành màu đỏ hết hoàn toàn, mà ảnh chụp nguyên bản có màu sắc cũng biến thành một màu xám trắng.

Không còn gì nghi ngờ, việc này tỏ vẻ việc khống chế đã mất hết hiệu lực, tình yêu của thầy Trần đối với cậu cũng theo đó mà biến mất.

Trong xe yên tĩnh lại, không khí cũng trở nên xấu hổ, Trần Nhất Phong do dự rối rắm một lúc lâu, mới hít sâu vào một hơi, nói: " Bạn học Giang, giữa trưa hôm nay ở nhà hàng, tôi đối với cậu…….. Xảy ra những chuyện như vậy, tôi vô cùng xin lỗi cậu, tôi cũng không biết lúc đó là do đầu óc trở nên hồ đồ hay là việc như thế nào, thế nhưng lại làm ra hành vi đáng xấu hổ như thế với học trò của mình, thầy thật sự thật lòng xin lỗi cậu."

Nội tâm Giang Tinh Vũ trở nên có chút mất mát, cậu nhìn thầy Trần, hỏi thử: "Thầy Trần, một tháng nay chúng ta ở bên nhau, thầy một chút cảm giác cũng không có sao?"

"Cái gì một tháng?" Trần Nhất Phong khẩn trương hỏi lại: "Chẳng lẽ là ngoại trừ việc xảy ra ở nhà hàng giữa trưa hôm nay, tôi còn làm việc gì khác đối với cậu hay sao?"

Giang Tinh Vũ nghe vậy liền giật mình, sau đó liền hiểu được.

Dựa theo sự miêu tả của cốt truyện giả thuyết, thì cậu và thầy Trần đã hẹn hò được một tháng, thầy Trần không nhớ đến việc này, liền hiểu được hệ thống đã loại bỏ hết đoạn ký ức này ở trong đầu thầy Trần.

"Không có việc gì." Giang Tinh Vũ cười gượng nói: "Vậy……… thầy Trần, chúng ta…….." Trong đầu cậu hiện tại cũng có chút rối bời, không biết nên nói việc gì mới tốt.

Trần Nhất Phong liền nhìn cậu một cái, mím môi lại, thật tâm xin lỗi nói: "Thầy đối với em làm những việc như vậy, hẳn là phải chịu trách nhiệm, nhưng mà hiện tại thầy đã có bạn gái, cho nên…… Thầy không thể cùng em ở bên nhau được, hy vọng em có thể thông cảm."

Giang Tinh Vũ xác thực đã sớm nghe thấy thầy Trần có một người bạn gái bàn chuyện kết hôn, nhưng mà kỳ lạ chính là, cậu nhớ đến thông tin mà app "Định chế lão công" cung cấp cho cậu, thì trên đó lại viết thầy Trần vẫn còn độc thân.

Sau khi đã trải nghiệm chứng thực được sự thần kỳ của hệ thống, hiện tại Giang Tinh Vũ đối với nó rất tin tưởng không một chút nghi ngờ cho nên chỉ có một loại khả năng, đó là thầy Trần đang nói dối.

Nhưng mà vì cái gì mà thầy ấy lại muốn nói dối? Lừa gạt tất cả mọi người rằng anh có một người bạn gái nhưng lại hoàn toàn không tồn tại, nghĩ như thế nào đều cảm thấy kỳ lạ.

Việc riêng của người ta, Giang Tinh Vũ cũng không tiện để dò hỏi, đoạn tình yêu hư cấu ngắn ngủi này lại kết thúc như vậy, hiện tại bọn họ lại trở thành người xa lạ.

Giang Tinh Vũ miễn cưỡng gượng cười, nói: "Thầy Trần, thầy yên tâm, sự việc giữa chúng ta, em sẽ giữ bí mật thật tốt, sẽ không để cho người thứ ba biết được, vậy……. Em đi trước, hẹn gặp lại thầy Trần."

Đẩy cửa bước xuống xe, bước đi hai bước, Giang Tinh Vũ lại vòng trở về, cong lưng hỏi Trần Nhất Phong đang ngồi ở trong xe: "Thầy Trần, vì sao thầy lại biết được món em thích ăn nhất là ngó sen hoa quế đường vậy?"

Trần Nhất Phong giật mình sững sờ, trầm mặc hai giây, trả lời: "Cậu thích ăn ngó sen hoa quế đường? Việc này tôi cũng không biết?"

"Ừm, vậy xem ra đây là ký ức mà hệ thống đưa cho thầy Trần, hiện tại cũng đã xoá hết, hệ thống này cũng thật nhiều chuyện mà!" Giang Tinh Vũ mặc niệm ở trong lòng, vẫy tay hướng về phía Trần Nhất Phong tạm biệt, sau đó không quay đầu lại mà đi về hướng ký túc xá.

Trần Nhất Phong ngồi ở trong xe ánh mắt có chút dại ra, nhìn theo bóng dáng đi xa dần của Giang Tinh Vũ, trầm mặc thật lâu, anh từ túi quần móc ra một thứ, đó là sau khi làʍ t̠ìиɦ ở nhà hàng, anh đã mạnh mẽ giành lấy qυầи ɭóŧ của Giang Tinh Vũ giữ lại, qυầи ɭóŧ vẫn còn ướt như cũ, còn toả ra mùi vị tanh tưởi nhàn nhạt.

Cầm lấy qυầи ɭóŧ trong tay để lại gần xem kỹ một lát, sau đó Trần Nhất Phong đem nó để ngay chóp mũi của mình mà ngửi, rồi lại đem nó nhét vào túi quần một lần nữa, mới khởi động xe rời khỏi.

#Edit: Orla Phạm

#Mọi người yêu thích truyện có thể đề cử cho truyện để mình có động lực edit tiếp nha. 💜💜