Cát Bụi

Chương 22

Sài Vi vốn là một người tinh ý, vừa liếc mắt nhìn đã biết được Lâm Duyệt có chuyện, nhưng cô không nói gì vội, kéo Lâm Duyệt vào nhà.

Lâm Duyệt nhìn thoáng qua vào bên trong, hơi do dự, “Vương Đàm Phong có ở đây không?” Vương Đàm Phong chính là chồng chưa cưới của Sài Vi, tên anh từng bị Sài Vi cười nhạo không ít lần, nói là chẳng khác nào vị học giả từ thời dân quốc sống lại.

“Không, anh ấy đi công tác rồi.”

Sau khi vào nhà, Sài Vi trước tiên rót cho cô chén nước, hỏi cô đã ăn sáng chưa.

Lâm Duyệt lắc đầu, nói không đói. Sài Vi liếc nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn vào bếp lấy cho cô bát mì.

Lâm Duyệt nhíu mày nhìn chằm chằm bát mì, có vẻ không muốn ăn. Sài Vi nhìn cô, “Cậu đừng có so cao thấp với cái bát mì này. Ăn nhanh lên, nguội hết bây giờ.”

Lâm Duyệt ăn hai miếng, thở dài, đẩy bát ra, “Ăn không nổi.”

Sài Vi đẩy cái bát sang bên cạnh, “Trước tiên, tớ hỏi cậu, có sử dụng biện pháp an toàn không?”

Lâm Duyệt cả kinh, “Làm sao cậu biết?”

Sài Vi “Xì” một tiếng, kéo cái khăn lụa treo trên cổ cô ra, “Rất rõ ràng. Con gái thất thân xong đều có bộ dạng này giống cậu.”

Lâm Duyệt mặt đỏ bừng, cúi đầu không nói.

“Buổi sáng không phải nên là thời gian bồi dưỡng tình cảm sao? Cậu chạy tới chỗ tớ làm gì?”

Lâm Duyệt có vẻ khó xử, “Tối hôm qua anh ấy uống say.”

Sài Vi trừng mắt, “Ăn xong xóa sạch dấu vết, không chịu trách nhiệm?”

Lâm Duyệt vội vàng lắc đầu, “Không phải. Lúc tớ ra ngoài, anh ấy vẫn chưa tỉnh lại.”

Sài Vi tưởng tượng ra cảnh kia, phì cười, “Sao tớ cứ cảm thấy hai người cứ như đang đổi vai cho nhau nhỉ? Vậy thì cậu trốn cái gì? Sợ anh ta tỉnh lại chối bỏ sự việc?”

Lâm Duyệt không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

“Ai chủ động?”

Lâm Duyệt mở miệng, “Anh ấy.”

Sài Vi trêu cô, “Đúng là nhìn không ra Trần Lộc Xuyên lại khí phách như vậy.”

Lâm Duyệt không có tâm tư đùa giỡn, nhíu mày, “Tớ cảm thấy là do anh ấy uống say nên mới làm vậy. Lúc đến, anh ấy không nói gì, sau đó cũng không nói gì. Tớ còn có thể nghĩ gì được chứ?” Cô buông tiếng thở dài. “Anh ấy ở nước ngoài đã nhiều năm như vậy rồi, tớ thấy, có khi chuyện này anh ấy đã quá quen rồi.”

“Có quen hay không đâu phải cậu quyết định là được, phải hỏi anh ấy chứ.”

“Tớ không dám hỏi,” Lâm Duyệt nhìn Sài Vi, “Chẳng may, anh ấy chỉ muốn…” Ba chữ “tình một đêm”, cô nói không nên lời.

“Vậy cũng vẫn phải hỏi rõ ràng. Nếu như anh ta thực sự có ý định chớp nhoáng, cậu có vui không?”

Lâm Duyệt không đáp.

“Chắc chắn cậu sẽ không vui, dù sao đã thích nhiều năm như vậy, gặp phải chuyện này, làm sao vui nổi? Nếu anh ta không có ý định lâu dài với cậu, tốt nhất cậu mau chóng cắt đứt, trăm ngàn lần đừng lãng phí thời gian ở bên anh ta.”

Một lúc lâu sau, Lâm Duyệt mới “ừ” một tiếng.

Sài Vi nhìn cô, “Trước kia cậu cũng sáng hôm sau bỏ chạy?”

Lâm Duyệt khó có thể mở miệng, hồi lâu sau, cô mới nhỏ giọng nói, “Không có trước kia.”

Sài Vi trợn mắt há mồm, một lúc sau mới thốt được một câu, “Không phải chứ?”

Lâm Duyệt thở dài.

Sài Vi xáp lại gần cô, “Cậu mau nói đi. Cảm giác này tớ hiểu được, lần đầu tiên xong, tớ còn ngồi khóc suốt một giờ, cảm giác rất quái lạ.”

Lâm Duyệt bật cười.

“Cậu thật may mắn, tốt xấu gì cũng là người mình đã thích nhiều năm. Cho dù cuối cùng không thành thì cũng ngủ rồi, không có gì phải tiếc.”

Lâm Duyệt tâm lý thoải mái hơn một chút, “Hiện tại tớ nên làm gì bây giờ?”

“Cậu trước hết cứ chờ một chút đi, xem anh ta có phản ứng gì. Dù sao từ góc nhìn của người ngoài như tớ, anh ta cũng không phải không có ý với cậu. Bây giờ cậu giữ giá một chút, đừng gấp gáp.”

Lâm Duyệt lập tức nói, “Tớ không gấp.”

Nói chuyện đứng đắn xong, Sài Vi lại bắt đầu trêu ghẹo, ép cô kể chi tiết. Lâm Duyệt bị trêu đến mức mặt đỏ bừng, chịu không nổi đành đứng dậy cáo từ.

Sài Vi tiễn cô ra đến cửa, cười nói, “Mau chạy về. Nếu người vẫn còn, cứ tiến tới mà thịt tiếp đi.”

Lâm Duyệt vội vàng bỏ chạy.

Xuống dưới tầng, cô lấy di động ra, không biết chế độ đã bị chuyển thành im lặng từ lúc nào, có tổng cộng 8 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ một dãy số lạ. Cô thử gọi lại, một người lạ nhận máy, hỏi cô tìm ai. Nói vài câu, người đó chỉ bảo cô nhầm số rồi. Lâm Duyệt thấy khó hiểu, nhưng cũng không để ý, bắt taxi về nhà.

Đi được nửa đường, Lâm Lập Minh gọi đến, nói buổi sáng mẹ cô bị ngất xỉu lúc nấu cơm. Bây giờ hai người đang ở bệnh viện, sức khỏe đã tạm ổn lại rồi, gọi cô đến. xe

Lâm Duyệt sợ tới mức hồn vía như bị đánh mất một nửa, vội vàng yêu cầu tài xế đi tới bệnh viện.

Đợi đến lúc gặp mặt, tình huống cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng của cô. Hà San đứng, một tay chống lên hông, một tay cầm gậy mát xa lăn trên cổ. Cô không nhìn thấy bóng dáng của bố, nhưng lại gặp phải một người không ngờ đến.

Lâm Duyệt đi tới, kinh ngạc hỏi, “Từ Khôn? Sao anh lại ở đây?”

Từ Khôn cười cười, “Đợi lát nữa tôi sẽ nói với cô.”

Lâm Duyệt gật đầu, quay sang hỏi Hà San, “Mẹ, thế nào rồi?”

“Không việc gì, đau xương cổ, bệnh cũ thôi.”

Từ Khôn đứng bên giải thích, “Xương cổ làm tăng áp lực lên động mạch, làm cho máu chảy gặp chướng ngại, nếu như máu lên não không đủ sẽ rất dễ bị ngất xỉu.”

Lâm Duyệt thường nghe Hà San than bả vai đau, ngủ không yên. Cô mua cho mẹ gối mát xa, lúc nào cũng thúc giục mẹ dùng, không ngờ tình hình đã nghiêm trọng tới mức này.

Hà San thấy vẻ mặt cô lo lắng, trấn an, “Không sao đâu. Về sau mẹ làm vật lý trị liệu định kì, nghỉ ngơi nhiều sẽ không có vấn đề gì.”

Lâm Duyệt gật đầu, “Bố đâu ạ?”

“Mẹ đăng kí kiểm tra sức khỏe toàn diện, bố con đi đóng tiền.” Hà San thở dài, “Già rồi, chẳng còn chỗ nào dùng được nữa cả.”

Lâm Duyệt vội vàng ngắt lời mẹ, “Mẹ đừng nói vớ vẩn!”

Buổi sáng đó, Từ Khôn lái xe đưa tới, đợi Hà San kiểm tra sức khoẻ xong, anh ta lại giúp đưa về. Lâm Duyệt ngồi bên ghế phụ, liên tục cảm ơn. Từ Khôn chỉ nói không việc gì, đều là người quen, giúp chút việc nhỏ cũng là chuyện nên làm.

Trở lại khu kí túc nhà máy hóa chất 330, Hà San cũng nói lời cảm ơn với Từ Khôn, “Cảm ơn cháu. Cháu giúp việc lớn như vậy, lần sau nhất định phải ở lại nhà cô ăn cơm đấy nhé.”

Lâm Duyệt tiễn Từ Khôn, nhân tiện hỏi xem hôm nay có việc gì mà Hà San phiền đến anh ta.

Hóa ra là thím ba Đào Mỹ Cần bất mãn chuyện Lâm Duyệt cự tuyệt Từ Khôn, uyển chuyển tỏ thái độ với Hà San. Hà San cũng hiểu được, cũng áy náy chuyện con gái nhà mình không nói không rằng làm chậm trễ người ta suốt mấy tháng. Hôm qua, có người bạn trong xưởng tặng Hà San hai thùng măng cụt, bà nhìn đống hoa quả tươi ngon kia, định tặng Từ Khôn một thùng, tỏ ý xin lỗi. Từ Khôn nhân dịp buổi sáng cuối tuần có thời gian rảnh đến đây, kết quả gặp phải chuyện này.

Lâm Duyệt nghe xong trong lòng không biết có cảm giác gì, “Mẹ tôi rất trọng tình nghĩa, phiền đến anh rồi.”

Từ Khôn cười nói, “Không sao. Tôi cũng không cảm thấy mình bị cô làm chậm trễ, chỉ là mẹ tôi và dì Đào oán hận thôi.”

Lâm Duyệt cười cười.

Từ Khôn nhìn cô, “Cô hiện tại… với người kia thế nào rồi?”

Gần đến giữa trưa, Lâm Duyệt tạm thời đem chuyện với Trần Lộc Xuyên quẳng ra sau đầu, nay Từ Khôn lại nhắc tới, cô thầm thở dài, “Vẫn tốt.” Cô hỏi lại, “Còn anh thì sao? Đã gặp được ai thích hợp chưa?”

Từ Khôn im lặng một lát, “Không, gần đây tôi không đi xem mắt. Gần đây, vợ cũ tìm tôi có ý hợp lại.”

Lâm Duyệt sửng sốt, “Vậy anh có đồng ý không?”

Từ Khôn cười một tiếng, “Không biết nữa, để sau đi.”

Hai người đi bên cạnh nhau, trong chốc lát không ai nói câu gì, nhưng lại có cảm giác cùng chung cảnh ngộ.

Lâm Duyệt tiễn Từ Khôn xong, trở lại nhà. Lâm Lập Minh đang bận rộn trong phòng bếp, Lâm Duyệt vội vàng xắn tay áo bước đến, “Bố, để con. Bố nghỉ ngơi đi.”

Lâm Lập Minh quả thực không rành mấy việc này, đưa dao lại cho con gái.

Lâm Duyệt đang thái đồ, Hà San đi vào phòng bếp, quan sát vẻ mặt cô, “Không ngờ con người thằng bé Từ Khôn kia tốt như vậy.”

Lâm Duyệt biết bà định nói gì, “Mẹ đừng phí tâm tư, con và anh ấy không có khả năng đâu.”

“Lúc nãy hai đứa nói chuyện dưới lầu, mẹ nhìn thấy, trông rất hợp.”

Lâm Duyệt không đáp lời, chỉ có tiếng dao “cạch cạch” vang lên đều đặn.

Hà San im lặng trong chốc lát, lại hỏi, “Không phải con bảo tự tìm sao? Tìm được chưa?”

“Con vẫn đang tìm.”

Hà San hiếm khi không tiếp tục dây dưa vấn đề này, thở dài, đột nhiên nói, “Sáng nay, lúc đứng ở chỗ con bây giờ, mẹ đang định lấy cái thớt gỗ, mắt đột nhiên tối sầm, cứ thế ngã xuống…”

Hai tay Lâm Duyệt run lên.

“Cũng không ngất bao lâu đã tỉnh lại rồi. Lúc tỉnh lại, nhìn thấy mặt bố con, trong lòng mẹ rất sợ hãi, nếu như mẹ không thể nhanh chóng tỉnh lại…”

“Mẹ lại nói đùa gì vậy!”

Hà San cười, “Con sợ cái gì, chẳng lẽ con không nghĩ sẽ có một ngày như vậy sao?”

“Mẹ mới hơn năm mươi tuổi, con nghĩ một ngày nào chứ? Không phải thế là rủa mẹ sao?”

Hà San nở nụ cười, “Mẹ biết lời này con không thích nghe, nhưng hiện tại mẹ không có tâm nguyện gì khác, chỉ muốn thấy con kết hôn sớm một chút.”

Lâm Duyệt trong lòng chua xót không chịu nổi, “Mẹ ra ngoài đi, con sắp xào rau, mùi dầu mỡ nhiều lắm.”

Lúc ăn cơm, Hà San nhìn khăn lụa trên cổ cô, “Sao con lại ăn mặc thế này? Khó coi quá.”

Lâm Duyệt vội đưa tay chỉnh lại, “Hôm qua con uống rượu, không cẩn thận ăn vài miếng xoài, bị dị ứng nổi nốt

Hà San “À” một tiếng, không nghi ngờ gì nữa, “Ăn uống cũng không biết đường cẩn thận.”

Lâm Duyệt chỉ vùi đầu ăn cơm.

Hà San nói, “Lần trước con đưa cho mẹ cái iphone kia, mẹ dùng không quen, cứ cài đặt gì là lại phải nhập mật mã, quá rắc rối. Con đổi cho mẹ đi.”

Lâm Duyệt nhớ tới việc di động của mình còn lưu trò chơi kia, không nhận lời, “Di động của con cũ, bắt đầu chai máy rồi.”

Hà San bĩu môi, “Vẫn là Nokia dùng tốt.”

Một lát sau, Lâm Lập Minh đột nhiên nói, “Lâm Duyệt, có phải di động của con đang kêu không? Đổ chuông mấy lần rồi.”

Lâm Duyệt vội vàng đặt đũa xuống, đi vào phòng, lấy di động trong túi ra. Quả nhiên là Trần Lộc Xuyên gọi tới.

Cô chờ mấy giây, nhận máy, nhỏ giọng nói, “Alo?”

“Em đang ở đâu?”

“Ở nhà.”

“330?”

“Vâng.”

Bên kia im lặng trong chốc lát, anh gọi tên cô, “Lâm Duyệt.”

Tim Lâm Duyệt nảy mạnh, cô vẫn không lên tiếng.

“Sáng nay em đi đâu vậy?” Giọng anh vẫn bình thản như thường, không lộ ra chút cảm xúc nào.

Lâm Duyệt vội vàng nói, “Em có chút việc gấp, quên báo trước cho anh.”

Bên ngoài truyền đến tiếng Hà San, “Lâm Duyệt, canh này con còn uống không?” thanh âm của:“Lâm Duyệt, này canh ngươi còn uống không uống?”

“Con ra ngay đây!” Cô im lặng một lát, nói với Trần Lộc Xuyên, “Hiện tại em đang ăn cơm, ăn xong sẽ gọi cho anh, được không?”

Bên kia không nói gì, im lặng mấy giây, anh cúp máy.

Lâm Duyệt quay lại bàn, ăn qua loa cho xong bữa rồi lại vào phòng bếp dọn dẹp.

Hà San ngồi trên ghế sa lon, gọi cô, “Ra giúp mẹ xoa bóp một lát.”

Lâm Duyệt rửa sạch tay, bước tới.

Cô đấm bóp một lát, Hà San hừ hừ hai tiếng, “Yếu như mèo cào.”

Lâm Duyệt muốn thôi, Hà San cũng không đồng ý.

Lâm Duyệt chậm rãi xoa bóp, “Trở về để con tìm xem có quán mát xa nào tốt không, đặt chỗ cho mẹ.”

“Con phí tiền làm gì, để bố con lúc rảnh rỗi đấm bóp vài cái là được.”

“Không biết mà đấm bóp sẽ càng nguy hại hơn.” Lâm Duyệt vẫn kiên trì, “Nhà ta cũng không thiếu chút tiền này.”

Một lát sau, Hà San dần chìm vào giấc ngủ. Trong phòng, Lâm Lập Minh cũng không còn thức. Lâm Duyệt lấy tấm chăn đắp cho bà.

Đúng lúc này, di động trong túi đột nhiên đổ chuông.

Lâm Duyệt sợ đánh thức Hà San, vội vàng nghe máy.

Là Trần Lộc Xuyên, tiếng anh trầm thấp, “Anh ở dưới lầu, em mau xuống đây.”