Lâm Duyệt mở cửa ra, nhất thời kinh ngạc.
Trần Lộc Xuyên toàn thân ướt đẫm, nước đang nhỏ giọt trên khắp quần áo tóc tai. Áo sơ mi trắng ướt sũng nước, dính vào người, để lộ ra những đường nét cơ thể. Cô đột nhiên không biết nên đặt tầm mắt ở đâu, đành nghiêng người nhường lối, “Cậu mau vào đi.” Cô lại hỏi, “Bên ngoài trời mưa à?”
Trần Lộc Xuyên lắc đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Lâm Duyệt bị ánh mắt của anh làm cho hốt hoảng, cũng không hỏi nhiều, mở tủ định lấy dép cho anh. Nào ngờ, cô vừa vươn tay, một cơ thể đã tiến tới phía sau, bàn tay anh hướng đến, nắm lấy ngón tay cô.
Trong đầu cô ong ong, còn chưa kịp phản ứng gì, người đã bị xoay lại, lưng áp sát lên tủ để giày. Vòng tay nóng bỏng ôm lấy thắt lưng cô, khẽ siết chặt, mạnh đến mức dường như sắp nhấc cô lên khỏi mặt đất. Anh cứ giữ Lâm Duyệt như vậy, sau đó cúi đầu xuống hôn cô.
Đầu cô nổ tung, trái tim như nhảy vọt lên cổ họng, cố gắng lắm mới ngăn bản thân không thét chói tai.
Nụ hôn của anh không hề dịu dàng, vừa mãnh liệt, vừa vội vàng, vừa say đắm lại mang theo vài phần thô bạo. Lâm Duyệt cố gắng duy trì lý trí, suy xét xem tình huống hiện tại là như thế nào.
Trong khoảng thời gian này, cô luôn tìm cách ngăn bản thân không nghĩ quá nhiều về ánh mắt thâm trầm của anh đêm đó, sâu tựa như vực thẳm, sợ rằng nếu nhìn quá lâu, bản thân sẽ bị rơi vào trong đó. Ý nghĩa của từ “Lộc”, cô đương nhiên đã từng đặc biệt tìm hiểu, nhưng cô không nghĩ chuyện này có thể quyết định toàn bộ tâm tư của Trần Lộc Xuyên. Hiện tại, cô chỉ có thể chắc chắn được một điều duy nhất, Trần Lộc Xuyên cũng không phải không có cảm giác với cô. Nhưng tình cảm anh dành cho cô sâu đến mức độ nào, có thể tiến lên một bước hay không, cô không dám khẳng định.
Làm bất kể chuyện gì cũng phải để lại đường lui, hơn nữa bản thân đã suy tính việc này nhiều năm như vậy, càng không thể nóng vội. Chi bằng xem xét tình hình trước mắt, chờ đến khi thời cơ chín muồi sẽ tính toán tiến thêm một bước. Huống hồ, giọng nữ trong điện thoại hôm ấy, cô vẫn hơi để ý. Không biết rõ tình hình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng mà ngay khi cô đã cân nhắc, tính toán phương án xong xuôi, đối phương lại chủ động tấn công, đập nát kế hoạch lý trí mà cô lập ra.
Cô chỉ cảm thấy bản thân không nơi trốn chạy, bản thân lại tình nguyện sa vào. Chân cô như nhũn ra, không chống đỡ nổi cơ thể, đành vươn tay ôm lấy người anh, khiến cho khoảng cách giữa hai người ngày càng gần. Anh dường như coi đây là một tín hiệu, tay càng dùng sức mạnh hơn, ôm siết cô vào lòng, hơi thở nóng rực phả vào tai cô.
Giọng Lâm Duyệt hơi run, “Cậu đi tắm đi, đừng để bị cảm.”
Bàn tay anh vuốt ve hông cô, hô hấp nặng nề, giọng nói trầm xuống, “Cùng nhau tắm.”
“Tôi tắm rồi.”
Trần Lộc Xuyên bỏ giày lại ngoài cửa, một tay ôm lấy cô, chân trần bước vào trong, “Tắm lại lần nữa.”
Trên người Lâm Duyệt chỉ mặc bộ quần áo ngủ. Lúc ra mở cửa, cô vội vàng nên không kịp thay, chỉ khoác vội được chiếc áo xám che bớt đi áo dệt kim hở cổ bên trong. Trải qua chuyện như vậy, áo cô gần như tuột xuống hết.
Trần Lộc Xuyên bước sát theo sau, với tay lấy vòi hoa sen.
Trong chốc lát, nước tràn vào bồn, hơi nóng tràn ngập. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, không gian bao phủ bởi màn sương trắng mênh mông.
Lâm Duyệt không dám mở to mắt, chỉ cảm thấy dòng nước ấm chảy dọc xuống cổ, bàn tay của người ấy còn nóng hơn cả nước đặt trên eo cô, làm cho thân thể hai người dính chặt vào nhau.
Trần Lộc Xuyên treo vòi hoa sen lại chỗ cũ, nước ấm vẫn không ngừng đổ xuống. Anh cầm lấy tay cô, cởϊ qυầи áo trên người mình. Cô nhắm chặt mắt, cả mặt và cô đều bị hơi nóng làm cho đỏ bừng. Bàn tay cô nắm lại, định lui về phía sau.
Anh đương nhiên không thể để cô trốn, giữ người cô lại, ghé sát tai cô yêu cầu, “Giúp anh.”
Trong ánh sáng của ngọn đèn, khói sương mờ ảo, làn da cô trắng ngà tựa như múi vải. Dòng nước tuôn ra, chảy tràn trên làn da, mái tóc đen dính sát vào thân thể, đen trắng đối lập.
Trần Lộc Xuyên chồm người về phía trước, đặt cô lên bồn tắm, bàn tay lướt dần xuống dưới.
Thân thể cô run rẩy mãnh liệt. Lâm Duyệt mở to đôi mắt đỏ ửng nhìn anh, giọng nói mỏng manh như tơ nhện, “Lên giường đi.”
Trần Lộc Xuyên hơi thở gấp gáp. Anh tắt vòi sen, sau đó bế bổng cô lên.
Anh để khăn bông sau lưng Lâm Duyệt, hai tay ôm lấy sườn cô, ánh mắt nhìn cô như muốn lưu lại dấu ấn trên đó, nóng bỏng lại trong suốt, “Em có thứ đó không?”
Lâm Duyệt tự hỏi vài giây, mới hiểu được “thứ đó” mà anh nhắc đến là gì. Cô đang định nhắc đầu thì nhớ lại lần trước cùng anh đi siêu thị mua một đống đồ, được tặng một gói quà cho ngày lễ tình nhân. Bởi vì là tặng cho cặp đôi, trong đó ngoại trừ một hộp chocolate hình trái tim còn kèm theo một hộp “bảo hiểm”.
Lúc này đầu cô hơi choáng váng, hụt hơi, chỉ cảm thấy giọng mình nhỏ đến mức cơ hồ nghe không rõ, “Có, để em tìm.”
Cô trở mình, đem tấm khăn lông mỏng quấn quanh người, cúi đầu tìm trong ngăn tủ bên giường. Cô lấy ra túi quà kia, vội vàng mở ra. Cái hộp giống như vật nóng bỏng tay. Cô cúi đầu, không dám nhìn thứ mình đang cầm, cũng không dám nhìn Trần Lộc Xuyên.
Cánh tay cô bị kéo xuống, cơ thể cũng mất cân bằng, ngã xuống giường. Chiếc khăn quấn quanh người bị kéo ra, Trần Lộc Xuyên cũng theo đó mà phủ lên người cô.
Cô từ từ nhắm mắt lại, giọng nhỏ đến mức cơ hồ nghe không rõ, “Có thể tắt đèn không?”
Trần Lộc Xuyên nhìn cô mấy giây, đưa tay tắt đèn.
Phòng ngủ của cô có kết cấu mở ra một nửa, dù đã tắt đèn, ánh sáng từ phòng khách vẫn lọt vào, trong phòng vẫn lờ mờ sáng. Độ sáng này cũng rất vừa phải, không quá rõ để khiến cho hai người xấu hổ, cũng không mờ đến mức mọi vật đều mơ hồ không rõ, lại mang cảm giác dịu dàng ẩn chứa vài phần ái muội.
Thế nhưng, Lâm Duyệt vẫn không thể thả lỏng. Trong bóng tối mờ mờ, hô hấp, tiếp xúc, nhiệt độ cơ thể, tất cả đều được phóng đại đến mức cực hạn.
Trần Lộc Xuyên nhẫn nhịn rất khổ sở. Anh không muốn ngay lần đầu đã tạo cho cô ấn tượng vội vàng, xúc động, lỗ mãng. Nhưng nghĩ lại, đêm nay, tất cả mọi thứ đều quá mức vội vàng, xúc động, lỗ mãng. Lâm Duyệt khép hờ đôi mắt, hàng mi run run tựa như cánh bướm. Trần Lộc Xuyên cúi người, hôn lên mi mắt cô, thử thăm dò. Cô bắt đầu run rẩy mạnh hơn, hai tay nắm chặt lấy chăn, giọng nói mềm mịn như tơ, “Nhẹ một chút.”
Trần Lộc Xuyên bỗng cảm thấy nhiệt huyết dâng trào. Anh nâng eo cô lên, xông thẳng vào.
Lâm Duyệt đau đớn thét lớn một tiếng, bàn tay nắm chăn càng chặt hơn. Cô chỉ cảm thấy lần này dường như mọi hồn phách đều bị đâm mà bay đi hết.
Cảm giác đau đớn đó triền miên không dứt, một lúc lâu sau mới bắt đầu có xu hướng chậm lại, ánh mắt cô vẫn chìm trong sương mù mờ mịt, tiếng thở dốc của Trần Lộc Xuyên phả vào tai cô. Cô hít thở, hương vị của anh bao vây lấy cô, làm cô không có chỗ trốn.Lâm Duyệt không chịu nổi, đặt tay lên ngực anh, thanh âm đứt quãng tựa như đang cầu xin.
Người cô đã sớm mềm ra như nước, tiếng rêи ɾỉ thở dốc dường như lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh hơn, tựa như thế nào cũng không thể đủ. Về sau, động tác của anh cũng không còn dịu dàng như trước, làm ra đủ loại tư thế ép buộc cô…
Cũng không biết hai người chấm dứt lúc nào, Trần Lộc Xuyên chỉ cảm thấy cảm giác thoải mái lan tỏa toàn thân. Anh xoay người nằm xuống bên cạnh, nhắm mắt ôm lấy Lâm Duyệt, hơi thở dần bình ổn lại, dự định sau khi tỉnh dậy sẽ nói chuyện cùng cô.
Ai ngờ, anh vừa nhắm mắt vào đã chìm sâu vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, trời đã sáng choang.
Trần Lộc Xuyên mở mắt, sờ sang bên cạnh, không có ai cả. Anh nghi ngờ mọi chuyện xảy ra tối qua chỉ là một giấc mộng. Anh vội ngồi dậy, nhìn xung quanh, yên lòng lại.
Trần Lộc Xuyên đứng lên, vừa liếc mắt đã thấy một bộ quần áo sạch sẽ đặt ở chân giường, gồm có áo thun và quần bò, ngoài ra còn có chiếc qυầи ɭóŧ chưa mở gói. Anh mặc đồ lót trước, quần hơi chật làm anh thấy khó chịu, khẽ hừ một tiếng, tự nhủ sau này phải làm cô “hiểu biết sâu sắc”. Áo thun và quần bò thoạt nhìn không hợp lắm, nhưng mặc lên lại rất vừa vặn, tuy kiểu dáng có hơi cổ lỗ.
Anh mặc quần áo, chân trần đi ra ngoài, gọi một tiếng, “Lâm Duyệt?”
Không người đáp lại.
Anh nhìn thấy chỗ quần áo treo trên dây gần chỗ cửa sổ, hiển nhiên là quần áo tối qua anh thay ra.
Đi một vòng quanh phòng, anh vẫn không tìm được người, chỉ thấy di động của mình để trên bàn. Có lẽ là do lần nhúng nước thứ hai làm hai, rốt cục cái máy này cũng bị nước vào, lúc nhấn nút không có phản ứng.
Trần Lộc Xuyên lại đợi thêm nửa giờ nữa, Lâm Duyệt vẫn không trở về. Anh suy nghĩ một lát rồi vào phòng ngủ, dùng máy tính của Lâm Duyệt truy cập vào hòm thư của công ty, lấy thông tin từ phòng Nhân sự, tìm số của cô rồi xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng gọi điện thoại. Điện thoại kêu hơn nửa phút, không có ai nhận.
Anh gọi thêm vài lần nữa, kết quả vẫn vậy.
Trần Lộc Xuyên bất đắc dĩ đành phải về nhà trước.
***
Năm giờ sáng, Lâm Duyệt thức giấc. Lúc tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy mỗi bộ phận trên cơ thể đều đau nhức. Cô gắng gượng ngồi dậy, nhờ vào ánh sáng lờ mờ bên ngoài mà quan sát người đàn ông đang nằm bên cạnh.
Anh ngủ thật sự rất sâu, tư thế nằm cũng rất tốt. Anh nằm thẳng, hô hấp đều đều. Chỉ vài giờ trước, hàng mi dài và đôi môi kia đã cọ lên cổ cô. Đôi mắt anh khép hờ, hơi mở ra nhìn cô, mồ hôi rịn ra bên trán. Giờ phút này, tuy đôi mắt ấy đã nhắm chặt lại, Lâm Duyệt vẫn có cảm giác ánh mắt anh đang chăm chú nhìn cô, sâu thăm thẳm như lòng biển sâu, mà cơ thể anh lại giống như một chiếc l*иg sắt giam cầm cô, tựa như bức tường thành không gì phá nổi.
Cô nhất thời không rõ cảm giác trong lòng mình là gì, hạnh phúc, sầu lo, e sợ nghi hoặc, tất cả trộn lẫn lại. Cẩn thận suy nghĩ lại, chẳng qua là vì khi mọi chuyện kết thúc, anh vẫn chưa nói được một lời, cứ như vậy để lòng cô phải canh cánh.
Lại nói, anh đến trong cơn say, không giải thích gì đã đi luôn vào chủ đề.
Cô cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch, tuy rằng lần này ngốc là cam tâm tình nguyện.
Ngoài cửa sổ, sắc trời dần dần sáng lên. Trần Lộc Xuyên trở mình, giống như sắp tỉnh. Cô hoảng sợ, vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ, nhưng đợi một lát, vẫn không có động tĩnh gì.
Cô lại tưởng tượng đến cảnh khi anh tỉnh lại, cả hai người đều xấu hổ, lập tức nảy ra suy nghĩ muốn chạy trốn, cô cũng thật sự có ý định như vậy.
Trước tiên, cô tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo. Sau khi rửa mặt, Lâm Duyệt nhìn vào gương, thấy trên cổ chi chít dấu hôn, cô đành kiếm một cái khăn lụa để che đi. Cô thu dọn đống quần áo vứt bừa bộn ở phòng khách, cho vào máy giặt. Lúc cho tay vào túi, cô sờ thấy chiếc di động đã bị ngâm nước cả đêm, có vẻ đã hỏng.
Sau đó, cô xuống siêu thị dưới tầng mua một cái qυầи ɭóŧ, lại về nhà lấy một bộ quần áo cô từng mua để bố thay khi đến đây, đặt xuống giường.
Làm xong mọi việc, cô ngẩn người ra trong chốc lát.
Không biết đã qua bao lâu, máy giặt vang lên hai tiếng “tinh tinh” báo hiệu đã giặt xong. Cô phục hồi tinh thần, lấy quần áo ra phơi.
Cuối cùng, cô quay lại phòng ngủ, Trần Lộc Xuyên vẫn còn đang ngủ say. Cô đứng ở bên giường nhìn một lát, quay người rời đi.
Sau khi suy nghĩ, cô không có nơi nào để đến, chỉ có thể tìm đến chỗ Sài Vi.