Nhẹ Chút

Chương 11

Buổi sáng, ngày nào cô cũng khó mà tỉnh ngủ, dù có quỳ trên mặt đất, đầu vẫn không ngừng gục xuống, nghe tiếng nước trong phòng tắm giống như đang nghe một bài hát ru vậy. Sau khi Quý Dư Xuyên tắm xong, hắn sẽ cho cô ăn "bữa sáng".

Bặc Tảo chuẩn bị ngủ gục trên mặt đất, đột nhiên đầu giường vang lên tiếng chuông điện thoại, hai mắt của cô lập tức mở ra.

Quay đầu nhìn lại, đó là điện thoại của cô.

Do dự một lúc, cô mới chậm rãi trèo qua nhặt lên, thấy là Viên Thất.( nếu ko nhớ nhân vật này, xin đọc lại chương 1.)

Sau buổi họp lớp vừa rồi thật khó chịu, Bặc Tảo không biết mình có nên nghe máy hay không, Quý Dư Xuyên chắc chắn sẽ không vui, nhưng nếu cô không nghe nó....

Viên Thất không ngừng điện lại, có thể là do cô ấy đang có việc gấp.

Cô do dự bắt máy.

“Tảo Tảo, cậu dậy chưa?”

“A, mình, mình còn chưa tỉnh ngủ.” Cô nhất thời không biết mình đang nói cái gì nên cũng bật cười.

"Tối nay có rảnh không? Cùng nhau đi ăn cơm đi. Bây giờ cậu ở đâu, mình qua đón."

"A ..." Bặc Tảo nắm chặt tay, lắp bắp không biết nên nói gì.

“Hiện tại có phải cậu không tiện không?” Cô thấp giọng hỏi, “Hiện tại Quý Dư Xuyên có ở bên cạnh cậu không?”

“Không... tớ, đợi một lát, tí nữa mình sẽ gọi lại cho cậu.”

Vừa cúp máy, Người đàn ông từ phòng tắm đi ra, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, dáng người cao lớn được bao phủ bởi màu đen khiến người ta vô cùng áp lực, đôi mắt híp lại thành một đường, trên hàng mi dày còn có những giọt hơi nước.

“Ai mới gọi vậy?”

“Là Viên, Viên Thất.”

Anh vội vàng bước tới, bộ dáng dữ tợn, Bặc Tảo sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng anh chỉ giật lấy điện thoại, mở lịch sử cuộc gọi cùng ghi âm.

Hai người nói cái gì đều được lặp lại.

Bặc Tảo quỳ thẳng người, vặn vẹo ngón tay hỏi: "Em đi, em đi được không? Hình như cô ấy có chuyện gấp."

Quý Dư Xuyên trầm mặc nhìn cô, vật nhỏ này vẫn còn ngoan ngoãn, biết phải bàn bạc với anh trước khi tự mình đưa ra quyết định.

“Em muốn đi?

“Em không biết, em nghe lời anh.” Giọng cô từ từ giảm âm lượng, nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy.

“Em có muốn.”

“Anh, em nghe lời anh.”

Đối với cô, có đi hay không chỉ là mệnh lệnh của anh, không có gì phải suy nghĩ.

Anh ném điện thoại lên giường, ngồi ở bên giường, “Không được, em không được phép đi đâu cho đến khi vết thương trên mặt lành lại.”

Đang cởϊ áσ choàng tắm, Bặc Tảo đột nhiên bị anh kéo tóc, ép lật người ra, bị anh ép mở miệng ngậm lấy côn ŧᏂịŧ mới được tắm rửa.

Trong lòng cô có chút thất vọng.

Nửa dưới gậy thịt bị hai tay xoa nắn, chiếc lưỡi đinh hương cật lực liếʍ mυ'ŧ qυყ đầυ miệng há to hết cỡ, vết thương bên mặt đau nhức, dù đã đóng vảy nhưng lại có nguy cơ nứt ra.

“Ô……”

Khóe mắt chảy ra nước mắt, đau quá, cô khó khăn hít mũi không biết phải làm sao, khi phun ra qυყ đầυ đỏ tươi, sợi chỉ bạc kéo dài từ côn ŧᏂịŧ đến môi cô.

“Đau quá, chủ nhân.”

Quý Dư Xuyên bóp mặt cô, nhìn vết thương đã đóng vảy sưng lên, cái miệng nhỏ nhắn phồng lên, giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt ngấn nước nhìn anh.

Ánh mắt anh tối sầm lại, ra lệnh, “Gọi lại”

Bặc Tảo suy nghĩ, lại mở miệng kêu,”Chủ nhân.”

“Gọi lại.”

“Chủ nhân.”

“Gọi lại, anh có kêu em dừng sao?”

Đôi mắt cô bỗng nhiên đỏ lên, hít mũi nói: "Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân ..."

Câu này nghe được hơn lão công, ý muốn ngược đãi cô càng ngày càng không tự chủ được, ngón tay cũng phát run. Đáng yêu đến không chịu được, hận không thể đè nàng ra mà thao ngay lập tức.

Hàm răng Quý Dư Xuyên phát run, buông lỏng cằm cô, “Có thể không cho em liếʍ. Quỳ ở đây một ngày. Giữ nguyên tư thế này không ngủ cũng không nhúc nhích."

Hốc mắt cô đỏ bừng , “Ô…… Em liếʍ.”

" Em cho rằng anh đang trừng phạt em sao? "Anh thoáng cười, xoa đầu cô," Anh muốn em quỳ như thế này, không có ý gì khác, nếu em quỳ xuống không tốt mới có trừng phạt. ”

Bặc Tảo thút thít, cũng không dám ầm ĩ, hai vai không tự chủ được run lên.

Anh chuẩn bị đi làm, lại bắt cô quỳ cả ngày như vậy, người nào mà chịu nổi?

“Ô ô chủ nhân.”

Hắn vào phòng thay đồ thay quần áo, Bặc Tảo quỳ ở bên giường, không dám quay đầu lại, thanh âm nức nở không rõ, khuôn mặt do khóc mà đỏ bừng.

Rốt cuộc cô đã làm gì sai, đến chính cô cũng không biết.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô sụt sịt cầu xin anh, “Hôm nay, em có thể không quỳ không?”

“Anh đưa ra quyết định mà em dám chống lại sao.”

Thanh âm nghẹn ngào ngày càng lớn hơn, cô ủy khuất đến độ muốn đem cả cơ thể biến thành nước mắt.

Quý Dư Xuyên cài chặt nút áo sơ mi, đi tới sau lưng cô, bàn tay to ấn lên trên đầu cô, “Một câu, nếu như em trả lời đúng, hôm nay em sẽ không cần quỳ.”

“ Ô , chủ nhân. “

Ở chỗ nàng không thấy, nam nhân khóe miệng khẽ nhếch,” Em là gì của anh?”

Bặc Tảo sững sờ một lúc.

Anh là chủ nhân của mình.....phải không nhỉ, chắc là vậy rồi.

Đôi má ửng hồng bỗng chốc đỏ bừng, giọng nói nhỏ nhẹ đến không thể nghe thấy.

“Anh là chủ nhân, em là... tiểu cɧó ©áϊ.”

Buổi chiều ngủ say, bị tiếng chuông cửa đánh thức, Bặc Tảo kéo cao chăn bông lên đầu, định giả chết không nghe thấy tiếng chuông.

Tiếng chuông càng ngày càng ồn, căn bản không thể nào ngủ tiếp được nữa.

Cô miễn cưỡng mở đôi mắt mệt mỏi, ra khỏi giường, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy vào phòng thay đồ, run rẩy lấy bộ đồ ngủ mặc vào, trên cổ áo treo một chiếc chuông, phát ra tiếng leng keng giòn giã.

Cô chạy xuống lầu, thì ra người đó là Viên Thất.

Bặc Tảo hơi sững sờ, kiễng chân nhìn người ở đó, đúng là Viên Thất, cô ấy mặc hoodie trắng và quần tây, tay cầm một chiếc cặp màu đen. Làm thế nào cô ấy tìm được nơi này?

Người ngoài cửa không ngừng ấn chuông cửa với vẻ mặt nghiêm túc, Bặc Tảo lo lắng che mặt, chạy đến bàn cà phê tìm khẩu trang, sau khi đeo vào liền chạy ra mở cửa.

Động tác ấn chuông cửa bỗng nhiên dừng lại, Viên Thất thấy cô đeo khẩu trang ló đầu ra từ cửa.

“Ở nhà đeo khẩu trang làm gì?”

Bặc Tảo chột dạ ho khan hai tiếng, “Mình, mình bị cảm, sao cậu tìm thấy được nơi này?”

“Luật sư đương nhiên có cách của luật sư, " Cô đẩy cửa đi vào, mở tủ giày ra, phát hiện trong tủ không có dép dùng một lần.

Dưới lớp khẩu trang, Bặc Tảo dẩu cái miệng nhỏ hỏi,” Luật sư không biết đây là nhà riêng sao?”

Viên Thất xoa đầu nàng cười cười, cô ấy cao hơn Bặc Tảo rất nhiều, dáng người cao gầy, tóc đuôi ngựa đầy khí chất.

“Vị kia nhà cậu đâu?”

“Đi làm rồi nha”.

Viên Thất nhìn thấy trên cổ cô có vật gì, nắm lấy cái chuông màu hồng hơi kéo về phía trước, Bặc Tảo cúi người về phía trước, dưới khẩu trang, khuôn mặt cô ửng đỏ tới tận mang tai.

“Ở nhà còn chơi loại tình thú này sao? Xem ra hắn thật sự là một tên biếи ŧɦái."