Về đến nhà, Quý Dư Xuyên đi nấu cơm, Bặc Tảo liền đi nhặt vỏ xúc xích giăm bông trong thùng rác.
Cô ngồi xổm suy nghĩ, không biết đã mua nó khi nào?
Cô liền nghĩ tới tác phong làm việc của anh, sau đó liền nhớ tới những lời mình nghe được trong siêu thị, có khi nào độc là do Quý Dư Xuyên hạ vào hay không?
Cô không dám nghĩ đến suy đoán của mình, càng nghĩ càng sợ, nếu thật sự là như vậy, cô luôn cảm thấy anh cái gì cũng dám làm.
“Em đang làm gì vậy?”
Vỏ xúc xích rơi lại trong thùng rác, ngẩng đầu đờ đẫn nhìn anh, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa chột dạ.
"Em ... chỉ đang nghĩ về cái xúc xích giăm bông mà anh mua về. Trước đây anh không cho em ăn mấy thứ này."
“Tối nay tính làm cơm chiên trứng cho em nhưng em lại ăn xúc xích mất rồi nên chúng ta đành ăn cái khác vậy.”
“Là vậy sao.”
Ngay cả nói dối, mặt anh vẫn điềm nhiên như không, Bặc Tảo nhất thời không thể phân biệt thật giả nhưng trong tiềm thức đã bắt đầu tin tưởng anh, loại chuyện này khó mà thay đổi được.
Quý Dư Xuyên không cho cô dùng bất kì đồ điện tử nào, ăn cơm xong cũng chỉ có thể cùng anh xem tv, xem các loại tin tức hay tài chính.
Nhưng Bặc Tảo lại vô cùng buồn chán, cô muốn đi ngủ, hôm nay xảy ra đủ thứ chuyện khiến cô vô cùng kiệt sức.
Mới nằm xuống được vài phút, bụng cô bỗng nhiên bị nhấc lên từ phía sau, nhấc bổng cô lên làm cô buộc phải quỳ ở trên giường.
“Mới vừa ăn no đừng có nằm, làm một ít vận động đi bé ngoan.”
““Em không cần, em không muốn làm bé ngoan, không muốn làʍ t̠ìиɦ, không thoải mái. "
Anh không nói gì, bắt đầu cởϊ qυầи áo ngủ của cô, vết roi trên lưng lẫn mông vẫn còn nghiêm trọng, cô đau đớn, cơ thể mềm nhũn, xụi lơ không dám di chuyển, để mặc cho anh định đoạt nhấc mông cao lên.
“Nghe lời đi!”
“Nghe.... em sẽ nghe lời.” Tiếng nức nở đáng thương từ mũi cô phát ra.
Dưới bụng cô được đặt ba cái gối mềm, nhưng bị anh đè lại càng lúc càng khó chịu, bữa tối trong bụng cơ hồ muốn nôn hết ra.
“Ngoan ngoãn, hôm nay anh sẽ làm màn dạo đầu, em sẽ không bị đau như vậy nữa.”
Cô không cam lòng nức nở, ngón tay anh đè lên môi âʍ ɦộ, cả người cô đột nhiên run lên.
Quý Dư Xuyên thở dài, quên mất âm đế cô còn kẹp một chiếc kẹp, đem ngón tay nhét vào tiểu huyệt khô ráo, đầu ngón tay uốn lượn moi đào tiểu huyệt, bên trong tầng tầng lớp thịt non, móng tay anh được cắt ngắn sạch sẽ, sờ vào lại nổi lên tầng nhạy cảm, cô nỉ non rêи ɾỉ, mặt đỏ lên những rặng mây hồng.
Anh nắm lấy cằm rồi xoay đầu cô về phía mình, Bặc Tảo bị anh hút lấy cái lưỡi, dùng sức bú ʍúŧ, đầu lưỡi vậy mà lại phối hợp với tốc độ của anh, hai cái lưỡi ở bên trong khuấy động càng ngày càng nhanh, nước miếng hòa vào nhau trơn bóng ấm nóng, cô không kìm được nuốt nước miếng khiến nước miếng lưu luyến của hai người chảy ra nhiều hơn.
“Ngô khụ!”
Anh liên tục đẩy nước miếng khiến cô bị sặc, Quý Dư Xuyên liền chuyển sang liếʍ phần mặt không bị thương của cô, nhẹ nhàng thở dài, “Tảo Tảo nho nhỏ, mềm mềm lại nhiều nước.”
“Anh có thể nhẹ một chút không?”
“Hoa huyệt nhỏ bé của em lại không muốn như vậy nha.”
“Nó... nó không thể nói được.”
Quý Dư Xuyên cười càng ngày càng biếи ŧɦái, “Thật đáng yêu, kêu lão công.”
“Lão công ~”
Giọng nói nhẹ nhàng tràn đầy bất mãn cùng với cái má phồng lên thành một quả bóng nhỏ. Khiến người khác nhịn không được muốn nhéo nhéo. Đôi mắt của anh hoàn toàn bị khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
“A!”
Côn ŧᏂịŧ đột nhiên không thông báo mà đi vào, Bặc Tảo không kịp chuẩn bị, ôm bụng rêи ɾỉ,”A, chưa đủ ướt, xin anh đừng nhanh quá.”
“Không hề nhanh cưng à, em không nghe thấy sao, đây rõ ràng là tiếng nước mà?”
Vừa nói anh vừa đâm thọt, khiến tiếng nước nhóp nhép ở nơi hai người giao hợp phát ra càng lớn, khiến khuôn mặt cô đỏ bừng, đỏ đến tận cổ và mang tai.
“Thanh âm vừa rồi là gì vậy Tảo Tảo.” Anh cố ý vừa cười vừa hỏA.
“Không, em không biết!”
“Không nói ra hôm nay anh liền thao chết em.”
Dứt lời nguyên cây vào động, giọng hắn lại càng không giống như nói giỡn.
“A! Đau quá, đau quá a! Đυ.ng tới tử ©υиɠ rồi, ha cứu mạng, dừng lại, đừng hướng bên trong đâm vào nữa!” Nàng bắt lấy tay hắn kêu rên.
“Ha, vẫn còn không chịu nói?”
“Là dâʍ ŧᏂủy̠, là dâʍ ŧᏂủy̠ của em, côn ŧᏂịŧ lớn đi vào làm dâʍ ŧᏂủy̠....kêu a.”
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của anh, liền ôm bụng cô lên.
“Bụng lại căng chướng lên rồi, để anh giúp em ấn nó xuống nha.”
“Ngô……”
Cô cúi đầu, làm mái tóc dài thuận lợi rũ xuống, cô nhìn chằm chằm tay đang ôm trên eo mình, đột nhiên anh vừa ấn bụng vừa đâm côn ŧᏂịŧ lên, khuôn mặt Bặc Tảo nhăn lại, đau đớn nắm lấy cái gối, há to miệng, gian nan rêи ɾỉ.
“A...đau quá, thở không được! Đừng cắm, đừng, đừng cắm nữa.”
Bạch bạch!
Hai tiểu đệ của anh đập liên tục, thanh âm vang rõ trong căn phòng ấm áp, hoa huyệt mềm mại phải đón nhận côn ŧᏂịŧ to dài, tử ©υиɠ có nguy cơ bị anh đâm hỏng bất cứ lúc nào, vυ' bị đè lên gối nổi đầy dấu tay.
“A....ha..a đau chết mất, nhẹ chút, cầu xin anh nhẹ chút!”
“Em đang van xin anh thao chết em sao?”
Thanh âm mềm mại của Bặc Tảo cũng không thể tạo được uy hϊếp gì, ngược lại làm tính bạo ngược của anh nổi lên, sắc mặt cô tái xanh, mồ hôi chảy dọc từ tóc xuống cổ.
Lông mi dài dính đầy mồ hôi nước mắt, thân thể nghênh đón côn ŧᏂịŧ đâm vào, côn ŧᏂịŧ bóng lưỡng đâm vào điên cuồng, đâm đến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy từ trong hoa huyệt mỏng manh đến tận bắp chân, Bặc Tảo quỳ không nỗi nữa, bắt đầu co rút hoa huyệt.
"Cứu với! Em không thể chịu đựng được nữa, lão công~, giúp với! Ôi, giúp với, ai giúp em với, không được đâu!"
“Ha, còn muốn ai tới cứu?” Hắn nghiêm túc hỏi, vươn tay đánh mạnh lên vết thương trên mông.
“A a! Không có ai, không có a, lão công cứu mạng ô, chỉ có lão công!”
Từ đầu đến cuối, động tác đâm vào dưới thân không ngừng lại, Bặc Tảo kêu lên rồi lại cao trào dưới con côn ŧᏂịŧ thô to màu tím của anh. Sau một hồi dài rêи ɾỉ , hai tay yếu ớt ngã xuống hai bên người, gối lót dưới eo bụng cũng vì trong quá trình làʍ t̠ìиɦ kịch liệt mà rơi lung tung.
Đôi môi hồng nhuận rung rung, không thốt nên lời, chỉ biết há mồm hở dốc.
“Tảo Tảo muốn anh bắn vào đâu nào?”
Lại đến rồi, đây là một câu hỏi khó đối với cô.
Bắn vào miệng, cô không muốn ăn những thứ ghê tởm như vậy, bắn vào phía dưới, sắp đến kỳ kinh nguyệt , cô sẽ lo lắng không biết ngày nào mình có thai, bắn vào cúc huyệt, cô sẽ kéo bụng hết cả ngày.
Ô…… Ô ô bắn ra ngoài được không, đừng bắn vào trong cơ thể em, cầu anh, cầu xin anh.”
Người đàn ông phía sau không nói gì, đột nhiên nắm lấy đùi cô đẩy thẳng côn ŧᏂịŧ vào tử ©υиɠ mỏng manh, cực khoái của cô còn chưa tiêu tan, cô đột nhiên đau đớn, tấm lưng trắng nõn như tuyết cong lên kịch liệt như bị điện giật, cơn đau nhói lên từng đợt như muốn gϊếŧ chết cô!
“Ô ô ô…… A a!”
Tiếng hét cùng tiếng rên nhu nhược đáng thương, kiều suyễn mất hồn, khiến cho bất cứ nam nhân nào nghe được cũng khó lòng kìm chế.
Anh đột ngột rút ra, âʍ ɦộ đã bị lật ra ngoài, nước âʍ ɦộ đỏ mọng và mềm mại đã khô lại thành chất nhầy đặc màu trắng, nắm lấy tóc cô, dứt khoát đút côn ŧᏂịŧ vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô.
Bặc Tảo còn không kịp phản ứng, may mà Quý Dư Xuyên đã chế trụ hàm răng cô lại, nếu không ngay lúc này côn ŧᏂịŧ của anh đã bị cắn đứt, cô căn bản còn không cần nuốt, côn ŧᏂịŧ co giật bắn ra, trôi xuống yết hầu, rơi xuống dạ dày.
“Như vậy và vừa lòng chưa? Tảo nhi~”
Cô trợn tròn mắt, cổ họng gần như nghẹt thở, miệng há ra quá lớn, vết thương trên má bị xé ra, máu chảy dài.
Quý Dư Xuyên bình tĩnh nhíu máy, xoay gương mặt cô lại để nhìn vết thương đang chảy máu, cúi xuống liếʍ má cô, hút hết máu vào miệng chính mình.
Bặc Tảo không ngừng rơi nước mắt vì đau, sợ quá đẩy vai anh, không dám tùy tiện di chuyển, anh là một con quỷ, một con quỷ có thể ăn thịt người, thật kinh khủng!