Trước khi đi làm, anh đặt một chai nước giải khát vị dưa chuột trên đầu giường cho cô, sáng sớm mua về, nhắn cho cô chỉ được uống sau khi đánh răng, sau khi uống xong vẫn phải đánh răng lại.
Kết quả lại trở về một chuỗi nụ hôn, cho thấy cô hạnh phúc dễ như thế nào, hệt như một đứa trẻ.
Quý Dư Xuyên cười mỉm cả ngày, đến cầm điện thoại vẫn còn cười.
Buổi chiều Bặc Tảo đi mua đồ ăn nhưng vẫn thèm uống nước có ga vị dưa chuột, thật sự quá ngon, phân vân có nên mua thêm chai nữa?
Động tác cầm đồ uống rồi dừng lại, từ từ đặt xuống rồi lại cầm lên.
Rối rắm và ngập ngừng, cái miệng nhỏ lại phồng lên khe khẽ.
Nhìn thời gian trên tường trong siêu thị, còn nửa tiếng nữa anh mới về, nếu cô có thể uống hết chai nước bên ngoài thì sẽ không bị anh phát hiện!
Nghĩ đến đây, Bặc Tảo lấy hết can đảm để đồ uống vào xe đẩy, chịu đựng sự phấn khích rồi lon ton đi trả tiền.
Khi vừa bước ra khỏi siêu thị, cô liền cầm đồ uống lên, nhanh mở nắp rồi tu ừng ực.
Nụ cười khóe miệng càng ngày càng ngọt ngào, thậm chí uống xong còn ợ rõ to.
Nước có ga không dễ uống, bụng vốn đã căng phồng nên uống nhiều cũng không nhịn được, cô thèm thuồng kìm lại cơn chướng bụng, sau đó đổ hết đồ uống vào miệng.
Lau miệng xong, nhìn con đường bên cạnh, may mà anh chưa quay lại, cô nhanh chóng ném lon nước vào thùng rác, vừa rụt rè vừa vui vẻ, khuôn mặt trắng như sứ có chút đỏ bừng.
Cô chưa bao giờ làm chuyện phản nghịch, đặc biệt là trước mặt Quý Dư Xuyên, anh vô cùng nghiêm khắc, đây là lần đầu tiên cô dám làm trái với anh.
Cô tở về nhà liền đánh răng, trong miệng tràn đầy mùi kem đánh răng mùi hoa anh đào, ngoan ngoãn chờ anh quay lại.
Quý Dư Xuyên thấy đồ uống lúc sáng đưa cô vẫn còn nửa chai, xoa đầu cô tán thưởng "Em không có tính háu ăn, rất đáng được khen ngợi."
Bặc Tảo cười đến có chút chột dạ.
Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi làm chuyện vụиɠ ŧяộʍ, được lần 1 thì chắc chắn có lần 2.
Quả nhiên, Bặc Tảo càng ngày càng phản nghịch, biết rằng khe hở của việc đi mua đồ ăn liền tự vụиɠ ŧяộʍ mua thêm nước có ga dưa chuột.
Uống xong rồi vứt ở thùng rác siêu thị, về nhà liền đánh răng, không ai biết được cô lén uống nước ngọt.
Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
Sau ba lần thành công, cô liền vô cùng đắc ý, đến lần thứ tư khi đang đứng trước siêu thị tu ừng ực lon nước, thỏa mãn một hồi, nhìn cái chai còn thừa hơn phân nửa bình quơ quơ.
“Uống ngon không?”
Khí lạnh lập tức chạy đến đỉnh đầu.
Lạch cạch.
Cái chai rớt, bên trong hơn phân nửa bình đồ uống đều chảy ra, Bặc Tảo quay đầu lại nhìn, Quý Dư Xuyên một tay cầm chìa khóa xe, nghiêng đầu mỉm cười, đuôi mắt nhướng lên, giữa mày thanh lãnh xa cách.
Bị phát hiện.
Sau 3 lần thành công, hậu quả không cần nói cũng biết.
Quý Dư Xuyên nhặt lon nước lên, nhéo tai nàng dẫn lên xe.
Hôm nay anh cố tình về sớm, vừa chạy đến trước cổng tiểu khu liền thấy cô đứng tu nước, cô vậy mà dám làm trái lời hắn, thảo nào dạo gần đây cơm chiều cô ăn rất ít, hóa ra là do đã uống đầy 1 bụng nước ngọt.
Bặc Tảo biết sai, không khóc không nháo không nói lý, về nhà liền tự giác cởϊ qυầи áo, quỳ gối ở phòng khách, gió lạnh làm cô tỉnh táo lại, hai điểm trước ngực run rẩy dựng thẳng.
“Quay người lại,”
Bặc Tảo chầm chậm quay người lại, thấy anh cầm bình trà cùng cái ly 1,7L, đặt trên mặt đất, ra lệnh, "Uống đi."
Cô nuốt nước bọt, bụng no căng vì đồ uống có ga, lắc ấm trà nặng, rót vào cốc giấy dùng một lần, cầm lên nhấp một ngụm.
Sau đó hết chén này đến chén khác, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như bánh bao, vừa định phun phun ra cô liền vỗ mạnh vào miệng, tuyệt vọng nuốt xuống.
Nước trong bụng muốn tới yết hầu, không bị côn ŧᏂịŧ cắm nhưng bụng lại tròn vo.
Thật là khó chịu……
Tổng cộng uống được 6 ly, thật sự một ngụm đều uống không nổi nữa, cúi xuống rất muốn nôn, lắc đầu khóc, giọng mềm như bún.
“Uống, uống không nổi, thực xin lỗi, em lần sau không dám uống nữa, em về sau đều sẽ không uống nữa.”
“Ủy khuất như vậy, là anh ăn hϊếp em hả?”
“Không…… Thực xin lỗi, em cũng không dám uống lén nữa, thực xin lỗi, thực xin lỗi chủ nhân.”
Cô biết lấy lòng, cố ý thay đổi xưng hô, Quý Dư Xuyên từ đầu đến cuối vững vàng, không đánh chửi cô một tiếng, nhưng vẫn là phải cho cô cái giáo huấn, càng ngày càng nuông chiều, sợ là về sau sẽ tạo thành thói xấu phản nghịch với hắn.
Anh lấy chai nước uống có vị dưa chuột ra, nhưng chỉ giữ lại chai, nước trong chai đã bị thay đổi, nhìn từ bên ngoài có màu vàng nhạt.
Uống cái này đi!”
Cô không uống được nữa, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của anh, cô không dám làm trái, hít mũi nhận lấy rồi vặn mở.
Cô vốn tưởng rằng mình vẫn có thể nuốt một ngụm mà không nôn mửa, nhưng mùi vị lạ trong miệng khiến cô cau mày, chỉ có thể nuốt một ngụm nhỏ, ngẩng đầu lên rưng rưng hỏi: “Đây là.... cái gì?”
Khuôn mặt anh dần dần lộ ra ý cười, nhưng trong mắt lại tối tăm không rõ, hắn phun ra một chữ.
“Nướ© ŧıểυ.”
“Nôn ——”
Cảm giác buồn nôn và chướng bụng, cô bịt miệng rồi nôn hết những gì trong bụng xuống đất, tất cả đều là nước , cô rưng rưng nước mắt.
"Ô... em không muốn uống! Ô ... sao anh lại muốn em uống thứ này! Em không uống! Em không uống!"
Khuôn mặt mềm mại bị hắn bóp chặt, cơ hồ muốn gãy xương hàm.
Bặc Tảo khóc càng lớn, hắn cầm lấy cái ly chứa chất lỏng vàng nhạt, hung hăng trừng mắt nhìn cô “Lần sau, cái ly này sẽ không phải là bia, mà sẽ nướ© ŧıểυ thật, nghe rõ chưa?”
“Ô ô ô…… Nghe, nghe rõ!”
“Nếu tôi lại phát hiện em dám cãi lời, tôi sẽ đánh em! Em biết, tôi ghét nhất những thứ không nghe lời!”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Em không bao giờ uống lén, em bảo đảm về sau đều không uống, thật sự, thật sự!”
Mặt cô bị bóp chặc, mím miệng khóc, thở hổn hển, nước mắt của cô càng chảy nhiều hơn, Quý Dư Xuyên cau mày dữ tợn, y như cái ngày anh tát cô.
Nước mắt chảy dài trên ngón tay, Quý Dư Xuyên buông tay ngồi xổm xuống, nhìn ngang hàng với cô.
“Tự tát cho tôi xem.”
Bặc Tảo do dự giơ tay lên, ánh mắt cảnh cáo không dám phản kháng, tát một cái.
Tát một cái mềm như bông, mặt còn không đỏ.
“Uống nhiều nước ngọt như vậy còn không có sức sao? Dùng sức!”
Bang.
Nó thực sự rất đau! Gò má trái của cô phút chốc tê dại, cả má run lên bần bật, da thịt đập vào nhau, làn da vốn dĩ trắng trẻo nhưng khi bị anh tát như thế này đã để lại một vết đỏ lớn.
“Nếu còn lần sau tôi sẽ tát mạnh gấp 3 lần.”
Bặc Tảo nghĩ đến chỉ thấy rùng mình.
Quý Dư Xuyên chỉ vào đống rác rưởi cô phun ra trên mặt đất, “Lấy giẻ và quỳ xuống lau sạch cho tôi.”
“ Dạ dạ, vâng!” Cô khóc đến nổi sủi bọt cả mũi, cặρ √υ' nhỏ phập phồng lên xuống.