Nhẹ Chút

Chương 5

Côn ŧᏂịŧ căng ra từng lớp nếp gấp, hai bên co bóp không kẽ hở, cô bị dày vò đến mở rộng hai cánh tay, Bặc Tảo đau đến mức không ngừng kêu rên, hạ thân không dám cử động. Chỉ biết cầu xin anh nhẹ nhàng lại.

"Sẽ chảy máu mất! Chủ nhân!"

“ Tảo Tảo, anh rất biết chừng mực, nếu em cứ di chuyển như vậy, không chỉ hoa huyệt mà đến cả mông cũng sẽ chảy máu!”

Cô liều mạng cắn răng rêи ɾỉ, đáng thương đến chịu không được, một bàn tay run rẩy che lại bụng, “ Bụng phồng chướng lên cả rồi”

“Ừm, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Đánh, vỗ vỗ.”

Nói xong, tay nhỏ của cô liền đánh một cái lên chiếc bụng phồng lên do côn ŧᏂịŧ nàng, Quý Dư Xuyên theo một tiếng cười khẽ, “Không đủ dùng sức đâu.”

Lại dùng sức mà chọc bên trong một cái.

“A!”

Bặc Tảo giơ tay ra ấn vào bụng mình một cái! Đem bên trong côn ŧᏂịŧ hút khẩn, muốn hút luôn cả linh hồn anh!

“Tê.”

“Vẫn còn chướng, vẫn còn chướng a!”

“Vậy là do em vẫn còn chưa dùng đủ sức nha, nếu em không chịu thả lỏng sẽ bị côn ŧᏂịŧ của anh thao lạn nha.”

“Ô ô em không cần bị than lạn, em không cần a!”

Vật nhỏ mới phát dục hai năm trước thật sự quá đơn thuần.

Cô thậm chí còn không hiểu tại sao bụng mình lại căng chướng lên. Âʍ đa͙σ nhỏ như vậy có thể mở ra với một cây gậy thịt là điều tự nhiên. Bất cứ khi nào cô hoảng sợ và nghĩ rằng mình sẽ bị thao lạn, Quý Dư Xuyên sẽ nhân cơ hội nói dối cô, đó là do bên trong có không khí ngăn chặn và cô phải ấn bụng xuống thì bụng mới phẳng lại được.

Bặc Tảo ngốc nghếch tội nghiệp, lại tin điều đó là thật, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều ấn bụng sợ hãi, mà không biết rằng làm như vậy sẽ chỉ khiến anh sướиɠ hơn.

Quý Dư Xuyên cười ôn nhu, trong mắt là vô vàn sủng nịch, đem cằm cọ vào hoa huyệt ướŧ áŧ của cô "Tảo Tảo thật đáng yêu, quỳ xuống, để chủ nhân thao em , anh sẽ giúp bụng em phẳng lại nha."

“ Ư, a, em sẽ quỳ xuống cho chủ nhân thao!”

Bặc Tảo dùng sức nâng mông lên, làm cho hắn tiến vào thuận lợi, tư thế này càng khiến côn ŧᏂịŧ của anh vào sâu hơn.

“Tảo Tảo nói cho chủ nhân, côn ŧᏂịŧ hiện tại đang chọc đến nơi nào của em?”

Tay nhỏ cô khϊếp đảm vươn tới, run run rẩy rẩy vuốt ve đến bụng dưới hiện rõ dấu vết của qυყ đầυ.

“Ô…… Nơi này, nơi này là bụng nhỏ.”

“Hừ? Cái gì bụng nhỏ, ở đó là ở đâu, Tảo Tảo khôngg chịu nói ra rõ ràng, lại muốn bị phạt hả?”

“Không có! Không phải, em không biết đó là ở đâu!”

Anh đột nhiên thẳng hông rồi húc mạnh vào hoa huyệt!

Hoa huyệt non mềm bóp chặt khiến hắn hỗn độn, Bặc Tảo ôm bụng yếu ớt kêu rên không ngừng.

“Đau, đau! Ô ô chủ nhân, nơi này là tử ©υиɠ, dươиɠ ѵậŧ đỉnh tiến tử ©υиɠ!”

“Không phải nói không biết sao?”

Vòng eo mềm mại của Bặc Tảo gần như áp vào giường, làn da trắng nõn mềm mại. , bầu ngực nhỏ nhắn nhưng đầy đặn, làm cho người khác muốn buông cũng không nỡ, ý muốn ma sát vào xương càng ngày càng mạnh, mông khẽ nhếch lên.

Quý Dư Xuyên ấn vào eo liễu mảnh mai của cô, đột nhiên bắt đầu tăng tốc tấn công vào bên trong, không chịu bỏ qua một khe hở, đem mông cô lắc lư qua lại, khiến Bặc Tảo chỉ có thể biết nắm lấy ga giường mà rêи ɾỉ!

Thân thể phía trước toàn thân ngã xuống, cảm giác ngứa ngáy trong hoa huyệt dần dần bị lắp đầy, cô bị đâm đến nước mắt lưng tròng, hai nhũ thịt mềm mại trước ngực cô không ngừng nhảy về phía trước.

“Ô ô bị cắm lạn, cắm hỏng rồi a! Chủ nhân đau quá, đau quá!”

Hoa huyệt tiết ra chút ít dâʍ ŧᏂủy̠, môi âʍ ɦộ đã bắt đầu sưng tấy hướng ra bên ngoài, gò má cô đỏ bừng, thở hổn hển nói: "Chủ nhân ... Chủ nhân! Em không thể làm được nữa. Tha cho em, tha thứ cho em, bụng em hỏng mất!"

Quý Dư Xuyên thao đúng là tận hứng, nhéo âm đế non nớt của cô hỏi, “Như thế nào này liền không được? Đôi mắt em bình thường đều câu dẫn anh làm em, tại sao bây giờ lại không được?”

“Em không có câu dẫn, không câu dẫn ô!”

Bang!

Quý Dư Xuyên đột nhiên tát mạnh vào mông cô, Bặc Tảo hốt hoảng thét chói tai cố gắng bò lên phía trước.

“Còn nói không câu dẫn!” Ngữ khí của anh bỗng nhiên tăng thêm.

“Xin, xin lỗi! Em câu dẫn, là em câu dẫn, ngô, em không nên câu dẫn……”

Vật nhỏ ăn cứng không ăn mềm, chọc cho hắn bật cười, “Thật đúng là biết xem sắc mặt người khác, Tảo nhi như vậy tùy cơ ứng biến, là nên khen em giỏi, hay là nên đánh em đây?”

Cô lẩm bẩm giọng mũi mềm yếu vô lực, “Đừng đánh em, đừng đánh em!”

Côn ŧᏂịŧ chôn trong hoa huyết lại bắt đầu cứng lên chuyển động, “Hảo, không đánh em, vậy thao em, đem em thao một câu xin tha cũng nói không nên lời.”

Vừa rồi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, làm phía dưới cô dâʍ ŧᏂủy̠ chảy không ít, dươиɠ ѵậŧ chuyển động phát ra tiếng nước nhóp nhép, Bặc Tảo xấu hổ, sắc mặt nháy mắt đỏ lên.

“ Nước nhiều thật đấy, tiểu dâʍ đãиɠ!”

Cô không thể phản bác lại, thật sự có rất nhiều nước, rất đau, sao có thể có nhiều nước như vậy.

Quý Dư Xuyên thao nhưng không quên dùng từ ngữ dâʍ đãиɠ nhục mạ cô “tiểu dâʍ đãиɠ chính là vật nhỏ thiếu làm, côn ŧᏂịŧ to như vậy cũng không chặn được dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, thật là thiếu thao! Em nói có phải hay không, Tảo Nhi?”

Cô đỏ bừng mặt, yên lặng cúi đầu nhìn xuống vυ' mình chuyển động không ngừng.

“Nói chuyện!”

“A —— a a! Nên, nên thao! Da^ʍ phụ nên thao a!”

Phân nửa côn ŧᏂịŧ chui vào tận tử ©υиɠ, bụng quặn đau, căng phồng như quả bóng.

Bặc Tảo một bên khóc lóc, một tay bị hắn cầm ngược ra sau, đâm đến thần hồn điên đảo, dần dần tiếng khóc cũng bị át bởi tiếng bạch bạch thao.

Cô mất khống chế, ngẩng đầu rên lớn, ủy khuất nghĩ mình đúng là một da^ʍ phụ giống như Quý Dư Xuyên nói.

"Sắp tới rồi! A a a a a a a a a a, không được, mau rút ra! A a a a a a a a a”

Cơ thể như dây cung căng chặt, từng đợt run rẩy, tiếng rêи ɾỉ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ thi nhau chảy ra, ngoài miệng kêu đau đớn nhưng cơ thể lại sung sướиɠ không chịu được.

Thấy nàng cao trào, Quý Dư Xuyên buông ra nàng, ở hoa huyệt phun nước đâm rút hơn trăm lần, côn ŧᏂịŧ thô to dính dâʍ ŧᏂủy̠ như phát sáng, ở thời điểm sắp bắn liền đem cô lật lại, ép buộc cô mở miệng, bắn từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng vào.

“Ngô ngô!!”

Nàng trừng lớn đôi mắt, trong miệng truyền đến mùi tanh muốn nhổ ra, Quý Dư Xuyên liền cảnh cáo mà chỉ vào mũi nàng.

“Nuốt!”

Rầm.

Bặc Tảo oa một tiếng khóc lớn.

Cô không thích uống cái này, cho dù ăn bao nhiêu lần cô cũng không thích, nhưng mỗi lần bị ép uống, Quý Dư Xuyên sẽ đột nhiên duỗi ra lòng bàn tay rộng lớn, làm Bặc Tảo sợ đến mức ôm đầu im bặc.

Cứ tưởng sẽ tát cô, nhưng không ngờ anh chỉ dùng cử chỉ này để dọa cô, cái tát vào người hôm đó đã cho cô bóng đen tâm lý.

“Được rồi, được rồi, không sao đâu, không đánh em, bé ngoan.”

Bị dọa tát rất khó chịu, nhưng Bặc Tảo lại là người dễ dỗ dành, giống như một đứa trẻ vậy.

Quý Dư Xuyên cầm miếng khoai tây chiên hôm nay mua trong siêu thị, ăn hai miếng, tiếng sụt sịt biến mất. Quý Dư Xuyên liền lấy máy sấy làm khô tóc cô, Bặc Tảo một bên ôm khoai tây, y như hamster, ăn đầy cả má.

Thật ra cô vẫn đang suy nghĩ về chai nước uống có mùi dưa chuột, đâu còn ủy khuất gì nữa.