“Yên tâm, không sao đâu.”
Phác Xán Liệt dứt lời, trước mắt Biên Bá Hiền lập tức đen thui. Màn bịt mắt trói tay vừa quen thuộc vừa xa lạ, nỗi thấp thỏm bất an trái lại cũng không tới mức kinh hoảng.
Còn chưa nhìn kỹ căn phòng này đã bị đoạt đi tầm mắt, Biên Bá Hiền uổng công ưỡn ẹo cơ thể
“Em cảnh cáo anh thỉnh thoảng chơi một chút thì được… Nhưng nếu anh định nhặt tật xấu này về thì em sẽ không đồng ý…”
“Nghe không hả Phác Xán Liệt… Tay bị trói lâu đau lắm… còn không thấy được gì nữa em sẽ sợ đấy…”
“Em thật sự sẽ nổi giận… Em… ưm…”
Bụng dưới nóng lên, Phác Xán Liệt ấy mà lại lại lại lại blow job cho cậu.
Đây là phần thưởng dành cho bé ngoan.
Mất thị giác nên những giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn, hạ thân được khoái lạc ấm áp bao bọc, thanh âm mυ'ŧ mát càng thêm rõ ràng truyền vào tai.
Sự sảng khoái lâu không gặp tấn công mãnh liệt không chân thật, Phác Xán Liệt chịu chủ động làm loại chuyện này cho cậu, niềm thỏa mãn trong lòng thậm chí vượt qua cả sinh lý.
Ngậm nửa gậy thịt rồi nhả ra, lúc ngậm vào lần nữa thì nông hơn một ít. Đến khi trong miệng chỉ còn phần đỉnh, tiếng mυ'ŧ vang lên, đầu lưỡi đảo lượn vòng trên qυყ đầυ.
Huyết dịch toàn thân đều tập trung tại một điểm, Biên Bá Hiền duỗi căng mũi chân.
“Thả lỏng nào…” Phác Xán Liệt vỗ mông cậu.
“Hức… anh ơi… ngậm sâu chút…”
Hai tay bị ràng buộc, chỉ đành ưỡn người kề sát Phác Xán Liệt, muốn hắn ngậm đến địa phương sâu hơn.
“Chưa phải lúc…”
Phác Xán Liệt lót cái gối dưới lưng cậu, nâng hai chân cậu lên áp trên ngực, hang động nhỏ mới vừa dùng qua liền bại lộ.
Đỏ đỏ hơi sưng, không thể khép lại hoàn toàn, đóng mở như chưa no.
Nghĩ cũng biết tư thế hiện tại của mình xấu hổ bao nhiêu, cơ thể gần như gập phân nửa, hai chân cong lại bị tách ra, phơi bày nơi bí ẩn nhất.
“Để yên như vậy, chân không được phép bỏ xuống, nghe chưa?”
“Anh định làm gì…”
Mới sướиɠ được một lát đã không liếʍ nữa, Biên Bá Hiền bứt rứt, cũng vẫn làm theo.
Hậu huyệt vừa sử dụng mềm hơn bình thường, Phác Xán Liệt đưa ngón tay vào khoét, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trộn lẫn nước dịch ruột chảy ra, men theo hông nhỏ xuống gối.
“Ở đây vẫn còn ăn được à…”
Vừa khoét cười khanh khách, “Lát nữa em đi giải thích với ông chủ sao lại bẩn nhé, đền tiền cái nệm cho người ta.”
“Đồ của anh tại sao em phải đi nói…” Biên Bá Hiền tuyệt đối là người đầu tiên thuộc phái huyệt nhũn vẫn mạnh miệng.
“Anh thấy nước của em khá nhiều ấy chứ…”
Khoét sạch rồi cũng không nỡ rút ra, xoay tròn khuấy động, thời điểm vô tình hữu ý cạ quẹt qua một điểm, Biên Bá Hiền liền run rẩy khẽ rên.
“Đúng là một nơi thần kỳ…”
Phác Xán Liệt cảm thán, “Bọc được khít cả ngón tay, thứ to như vậy cũng ăn vào được…”
“Xì… có to lắm đâu ~…”
Lời còn chưa dứt, cặp mông đã bị banh tới cực hạn.
Biên Bá Hiền thầm nâng cao giọng, trong đầu nghĩ lần này chắc chắn Phác Xán Liệt lại nóng nảy rồi, nhất định sẽ nổi khùng, nói không chừng lập tức thúc cậu mất nửa cái mạng.
Dồn khí đan điền, đả khai nhậm đốc nhị mạch, khung cảnh “làm tới chót” trong tưởng tượng cũng chẳng có, thay vào đó là một vật ẩm ướt mềm mềm. Biên Bá Hiền phản ứng ra nghĩ đến đấy là lưỡi của Phác Xán Liệt.
*đả khai nhâm đốc nhị mạch: là một phương thuốc cổ truyền Trung Quốc
Đệt!
Má nó khóc xỉu.
Nửa là sung sướиɠ nửa là xúc động.
Cảm giác tuyệt vời chưa từng lĩnh hội qua, toàn thân hóa thành một dòng nước, vừa xốp vừa mềm.
Thoáng chốc đầu óc như hấp thu tinh hoa trời đất, cộng hưởng cùng núi sông vạn vật. Hiểu được cái loại dễ chịu tới thông suốt ấy không, chính là niềm vui tràn trề mà dư âm kéo dài đấy.
Chân không có sức nhấc cao nữa, lỏng lẻo gác lên người Phác Xán Liệt.
Lúc này đã biết tại sao muốn trói cậu rồi, lòng tự ái của Phác Xán Liệt mạnh muốn chết, bị nhìn hẳn sẽ rất thẹn thùng.
Biên Bá Hiền dựa vào trí tưởng tượng cũng suýt lêи đỉиɦ, chắc là Phác Xán Liệt đang quỳ giữa chân cậu, vùi đầu vào, không vì sự khoan khoái của bản thân, chỉ muốn khiến cậu vui vẻ bèn uất ức mình thử nghiệm loại chuyện này.
“Xán Liệt… ưm…”
Nếu tay không bị trói thì tốt rồi, rất muốn đè đầu hắn để hắn mạnh hơn, vào sâu hơn.
“Sướиɠ không?”
Đầu lưỡi mô phỏng dáng vẻ giao hợp cắm rút tới lui địa phương bí mật, cứ như con rắn nhỏ mềm không xương đang gặm nhấm thần kinh cậu.
Thoải mái co quắp tay chân, cơ thể đẩy giữa môi lưỡi hắn theo bản năng.
Tiếng nước triền miên nơi được săn sóc quá bắt tai, từ một điểm khuếch tán ra bên ngoài, thẳng đến mỗi một tấc máu thịt đều phóng túng rong ruổi kɧoáı ©ảʍ. Từng tế bào kêu gào sung sướиɠ, từng dòng chảy huyết dịch đều là kɧoáı ©ảʍ trao đổi của làn da thân thể.
Răng cắn thịt non quanh hậu huyệt hồi lâu, Biên Bá Hiền lầm bầm rêи ɾỉ, muốn bảo hắn ngừng, lại muốn vĩnh viễn đừng ngừng.
Đầu lưỡi lần nữa tiến vào bên trong, trực tràng liên tục co rúc lan tràn ra nhiều ái dịch hơn.
Tính khí sớm cương cứng chưa sờ được mấy cái đã không nhịn nổi, cái động nhỏ bị cắи ʍút̼, lúc bắn ra phía sau cũng run kịch liệt, dịch ruột và tϊиɧ ŧяùиɠ cùng phát tiết, trước sau đồng thời đạt cao trào.
Biên Bá Hiền há hốc miệng nửa ngày chưa hoàn hồn, không tự chủ rơi nước mắt.
“Sướиɠ chết… đm…”
“Mẹ nó… Phác Xán Liệt… sướиɠ chết em…”
“Hu hu hu hu… đm anh…..”
“Sao sướиɠ còn chửi người khác thế…”
Lau sạch dịch đυ.c văng lên người mình, nhân tiện lau cho Biên Bá Hiền. Rút gối lót dưới lưng ra ném sang bên cạnh, để cậu nằm ngửa, bản thân thì nằm lên bụng cậu.
Nửa ngày Biên Bá Hiền mới hồi sức, cổ họng vẫn còn khàn, “Anh đang thưởng cho em sao…”
“Có lẽ là anh đang lấy lòng em.” Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nói.
Lấy lòng nguồn sáng duy nhất vẫn còn tồn tại, nguyện bền lâu không đổi dời.
Mắt bị che không nhìn thấy nét mặt của hắn, Biên Bá Hiền cũng biết hẳn là rất khiến người ta đau lòng.
“Cuộc trò chuyện hỏng bét rồi…”
Bàn tay lang thang trên làn da nhẵn bóng, may quá, vẫn có một người, cho hắn sự êm ả có thể thấy được sờ được.
“Căn biệt thự đó… anh sẽ không đến nữa…”
Phác Xán Liệt nghiêng người ôm lấy Biên Bá Hiền, dán mặt vào phần bụng trần trụi, cọ cọ, “Tiểu Ba, chúng ta về nhà đi…”
Biên Bá Hiền có thể cảm nhận rõ giọng nói và bàn tay run rẩy, anh ấy đang cầu xin giúp đỡ.
“Mau cởi trói cho em… em không ôm anh được…”
.
Sáng sớm Thôi Mẫn Tú thức dậy làm cơm, sau đó ngồi ở nghĩa địa cả ngày.
Tại chốn trang nghiêm tụ họp người chết này, Thôi Mẫn Tú mới cảm thấy mình là một sinh vật thật sự còn sống.
Người đàn ông trên ngôi mộ vẫn trẻ trung như xưa, nụ cười ôn hòa.
“Cười cười cười, anh hay nhỉ, chạy nhanh thế mà không buồn phiền, chuyện gì cũng để lại cho em…”
Thôi Mẫn Tú ngồi trên thềm đá cạnh bên, khóe miệng không tự chủ giương lên bằng độ cong trong tấm hình đen trắng.
“Lần này không phải tới oán trách đâu… Có chuyện vui này, đoán xem là gì?…”
“Hôm qua Xán Liệt đến thăm em rồi… đứa nhỏ này, càng lớn càng đẹp trai… Lần trước còn tới nói chuyện với anh được, hai năm qua sức khỏe ngày càng yếu… Đi gặp anh sớm cũng không sao… nhưng mà có chuyện tiếc nuối… Kết quả không bao lâu, con trai trở về, còn theo đuổi minh tinh thành công nữa… Ấy chà ~ hài lòng ghê.”
Cười cười, trong mắt đã ánh lệ, cảm xúc lẫn lộn lại bất đắc dĩ.
“Con cái đều ngoan ngoãn… chỉ là… nếu em tán thành cho bọn nhỏ… thì xin lỗi anh. Nếu em phản đối… em không nỡ phản đối…”
Dọc đường về nổi gió, sức gió không nhỏ, kéo rơi mấy phiến lá cây. Có một phiến lơ lửng rồi đáp lên đầu Thôi Mẫn Tú, tựa như vỗ về. Phải chăng thật sự có linh hồn nương nhờ vạn vật ư, đây cũng là sự yêu thương an ủi.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Về đến nhà không lâu Biên Bá Hiền cũng trở lại, quay về thu dọn đồ đạc.
Lúc gần đi Biên Bá Hiền sang phòng của Thôi Mẫn Tú để tạm biệt, hai người rất ăn ý không nhắc tới Phác Xán Liệt.
Tình cảnh ít nhiều có hơi gượng gạo, vô luận là một Biên Bá Hiền đệ nhất kiểm soát biểu cảm trên sân khấu, hay là một Thôi Mẫn Tú thuở thanh niên quản lý mọi việc suôn sẻ trên thương trường, đều không thể nở nụ cười ung dung xuất phát từ nội tâm. Ánh mắt quả là không lừa được ai.
Hàn huyên đôi câu, Biên Bá Hiền trông thấy vỉ thuốc trên bàn, “Dì, dì bị bệnh ạ?”
Thôi Mẫn Tú nhìn qua theo tầm mắt cậu, “Nó à? Là thuốc tiêu hóa thôi.”
Tối qua trước khi ngủ Biên Bá Hiền ầm ĩ rằng ăn nhiều quá, chướng bụng, Thôi Mẫn Tú liền tìm nó lấy ra, chẳng qua đưa tới cửa rồi lại lộn trở về.
Chỉ là những điểm suy đoán từ sự tương tác và bầu không khí giữa hai người, đột nhiên vỡ lẽ.
Trong lúc nhất thời thứ mà bà muốn tiêu hóa, nhiều hơn Biên Bá Hiền rất nhiều.
“Bá Hiền này… đứa trẻ Xán Liệt kia tính nết bề ngoài lạnh lùng, thực tế trọng tình cảm lắm. Sẽ vì người trong lòng mà trách móc bản thân, bất kể lỗi có phải của nó hay không…”
Thôi Mẫn Tú dứt lời, nhoẻn miệng cười điềm đạm. Cũng chính vì lý do này, vì quá hiểu, nên bà muốn hắn sống thật tốt, mà nỗi hận thì dễ dàng hơn so với áy náy.
“Tuy nó lớn hơn con không ít, nhưng cũng rất nhạy cảm… Với người càng thân càng giở tính trẻ con, cần được thương yêu…”
Kỳ thực Thôi Mẫn Tú muốn nói, nếu có một ngày nó già rồi liệt giường, con cũng đừng bắt nạt nó thật.
Biên Bá Hiền nhìn vào mắt bà, đáy lòng bỗng tuôn trào vô số câu, “Dì, dì và Xán Liệt…”
“Con đi đi.” Thôi Mẫn Tú ngắt lời cậu.
Tâm tư Biên Bá Hiền tinh tế, nếu nói thêm, khó tránh khỏi sẽ không bị nhìn ra cái gì đó.
“Vâng… xin hãy giữ gìn sức khỏe…”
Xoay người định đi, lại mang tâm trạng nói không nên lời, “Dì, dì có thể ôm con một cái không?”
Thôi Mẫn Tú đứng dậy giang cánh tay.
.
Phác Xán Liệt chờ tại giao lộ, Biên Bá Hiền chạy về phía hắn, không nói câu nào, tiến tới ôm chầm lấy.
“Cảm nhận được không?”
Ôm thật chặt, hơi thở của bà hẳn vẫn chưa tiêu tan. Nhớ Phác Xán Liệt từng nói, trong ấn tượng, Thôi Mẫn Tú chưa bao giờ ôm anh ấy.
“Gì cơ?” Phác Xán Liệt không kịp phản ứng.
“… Không có gì.”
Biên Bá Hiền lắc đầu, nghĩ đoạn lại mở miệng, “Em yêu anh.”
Trên máy bay trở về Phác Xán Liệt ngủ suốt, Biên Bá Hiền chốc chốc sẽ chọt má hắn, ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
Phác Xán Liệt không hiểu có ý gì, cũng phối hợp đưa mắt nhìn rồi tiếp tục ngủ.
Giờ cơm Biên Bá Hiền ôm hai phần thức ăn lựa lựa chọn chọn, Phác Xán Liệt bưng cà phê xuất thần.
“Nhớ chỗ em mới vừa chỉ cho anh không? Tương lai mỗi một chỗ chúng ta đều phải đi một lần. Sau đó chọn ra nơi có phong cảnh đẹp nhất ——”
Biên Bá Hiền không nói tiếp nữa, đá lông nheo hôn gió với Phác Xán Liệt.
“Không nhớ thì sao?” Phác Xán Liệt ăn ngay nói thật.
“Vậy thì đi đến đâu tính đến đó.”
Dẫu sao,
Chẳng phải cả đời rất dài ư.