Không biết ngủ từ khi nào, lại bừng tỉnh.
Cổ họng khô khốc, rời giường ra ngoài tìm nước, trông thấy bữa sáng chuẩn bị sẵn trên bàn.
Nhìn tứ phía, Thôi Mẫn Tú không ở nhà. Trên tủ bếp có trà đã pha, nhiệt độ vừa vặn.
Phác Xán Liệt rót một ly uống cạn sạch, sau đó ngây ngẩn trước đĩa đĩa chén chén trên bàn.
Bữa sáng kiểu Hàn rất tiêu chuẩn rất khéo léo, chính giữa là món cá ngừ sốt tương. Trong ấn tượng, kể từ khi Phác Xán Nhiên mắc xương, trên bàn ăn liền khuất bóng của nó.
Kỳ thực Phác Xán Liệt vẫn vô cùng thích ăn, hiện tại thấy nó lại xuất hiện, chỉ cảm thấy Thôi Mẫn Tú là vì tận tình chủ nhà nên mới chuẩn bị, dẫu sao trong phòng còn một Biên Bá Hiền đang ngủ mà.
“Dì đâu?…”
Biên Bá Hiền đánh cái ngáp bước ra, tóc ngang ngược chổng lên, cứ như từng liều mạng vì ai vậy.
“Ra ngoài rồi.” Phác Xán Liệt giúp cậu kéo ghế, “Ăn mau, xong xuôi chúng ta cũng đi.”
“Đi đâu?”
“Đi thì biết.”
“Ò…”
Biên Bá Hiền không hỏi nữa, cắm đầu lùa cơm, Phác Xán Liệt không có khẩu vị, húp vài ngụm canh nhỏ.
“Ăn miếng cá nha, ngon lắm luôn ~”
“Không ăn.”
Không thèm nghĩ ngợi đã từ chối, chuyện mà quá để bụng sẽ luôn phối với lý do khẩu thị tâm phi, “Tanh…”
“Không tanh đâu! Anh nếm thử đi!” Biên Bá Hiền gắp một miếng đã rỉa xương bỏ vào chén hắn.
“Ngon không anh?”
“Ừ…”
“Em bảo mà ~ rỉa cho anh miếng khác ha…”
Ăn uống no say xong rửa chén cũng là việc của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền ôm đống quần áo lục lục lọi lọi, chọn bộ nhẹ nhàng tiện lợi nhất.
Nói là ra ngoài chơi, nhưng quả thực không dám tâng bốc tế bào lãng mạn của Phác Xán Liệt, có lẽ leo núi ngắm mặt trời chính là thứ lãng mạn nhất hắn nghĩ ra được.
Trước khi đi Phác Xán Liệt ôm hết hàng ly trên kệ xuống, “Em ký mấy cái này đi.”
***
Phong cảnh ngoại ô Los Angeles xinh đẹp quá đỗi.
Xuất phát từ biệt thự tốn khoảng hai tiếng ngồi xe, có một trang viên rất hiếm dấu chân người.
Có hoa có cây có trái, thi thoảng còn bắt gặp ít động vật hoang dã.
Bầu trời miền quê cao hơn, xanh ngát. Hít một hơi không khí đều là mùi cỏ cây trong rừng, vừa mềm vừa ngọt.
Phác Xán Liệt sang Mỹ công tác, chỉ cần có thời gian sẽ tới đây, trời cao nước xa trong suốt, là chốn để thanh lọc tâm hồn.
Thế nhưng người đầu tiên phát hiện địa phương này không phải hắn, mà là Giang Hồ Hải.
Giang Hồ Hải làm nhân vật công chúng, còn là nhân vật công chúng nổi tiếng, rất nhiều chỗ đẹp đều không thể đi.
Có lần qua đây diễn concert, ở khách sạn tù túng quá, bèn lái xe dạo quanh lung tung, kế đó phát hiện nơi này. Cho nên Phác Xán Liệt cũng biết vùng đất trù phú này.
“Wowww ~~~~~~~”
Thiếu niên vui vẻ chạy trên đường mòn giữa đồng, người lớn không nhanh không chậm theo sau cậu.
Biên Bá Hiền thích ở đây lắm, cảm giác được thiên nhiên ôm trọn, rất lâu rồi chưa trải nghiệm.
Bãi cỏ mềm mại nở những đóa hoa dại chẳng rõ tên, lúc nằm xuống phải tận lực tránh chúng, nhưng vẫn đè hỏng một hai khóm.
Nhuộm chất lỏng hoa lên áo sơ mi, không tồi. Hết cách mà, sự vật tốt đẹp không thể ở yên tại chỗ, cũng chỉ đành mang bên mình.
Lá cây chẻ ánh nắng ra nhỏ vụn, biếng nhác giội một thân dịu dàng. Nhìn mặt trời xuyên qua kẽ lá loang lổ, ngắm trực diện sẽ không chói mắt.
Không phải rừng sâu cũng không phải sáng tinh mơ, nhưng luôn có một dải sương mù mờ ảo mong mỏng. Thoắt ẩn thoắt hiện, ngăn cách thế tục và phong trần.
Đẹp ư, nụ cười của Biên Bá Hiền còn đẹp hơn khung cảnh ấy nhiều.
Gió lướt qua tóc thiếu niên, gãi ngứa gương mặt một kẻ khác.
Biên Bá Hiền đã sớm ầm ĩ đòi đi du lịch, đòi ra ngoài chơi đùa. Cho nên bất luận thế nào, Phác Xán Liệt đều muốn thỏa mãn cậu trước tiên.
“Thích chỗ này không?”
“Yes!!!” Quá là thích luôn.
“Giang Hồ Hải thích tới đây, anh nghĩ em cũng sẽ thích.”
Phác Xán Liệt thuận miệng nói, nụ cười của Biên Bá Hiền lập tức đổ vỡ, “Ý gì?! Cái gì mà anh ta thích em cũng sẽ thích??!”
“Thì… cậu ấy nói cho anh chỗ này… anh thấy không tệ nên…”
“What the phở! Anh ta thích nên anh dẫn em tới?! Nơi anh từng đi với bạn trai cũ mà lại lấy ra đi với bạn trai mới à?”
“Em hôn bạn trai cũ rồi sẽ không hôn bạn trai mới sao?”
“Anh lý sự cái gì đấy?”
“Có mỗi vậy em cũng định dỗi?”
“A a a a a a!!!! Đánh nhau không?! Đổ máu không?!”
Quả nhiên, lãng mạn là điều bất khả thi.
Hai người đàn ông trưởng thành chẳng màng hình tượng vật lộn trên thảo nguyên, vây quanh hóng hớt chỉ có chim và côn trùng tạt ngang qua.
Phác Xán Liệt cũng mới phát hiện Biên Bá Hiền gầy đi nhưng sức lực vẫn không nhỏ, hóa ra dáng vẻ bình thường yếu đuối dễ đẩy ngã đều là giả vờ. Một khi đã mạnh là mạnh thật, nếu không nhờ hắn thường xuyên lén nâng tạ ở văn phòng, phỏng chừng cũng không làm lại nhóc con này.
Có điều sức của Biên Bá Hiền không dài, một hồi đã mệt bở. Phác Xán Liệt cưỡi trên bụng cậu, áo quần vương đầy cánh hoa lẫn cỏ lá.
Biên Bá Hiền khỉ gió đánh lộn cũng không đàng hoàng, chuyên thích nhổ cái gì đó ở dưới đất trét lên mặt hắn.
Thật may đối với người thắng mà nói cũng không có gì quan trọng, tóm lấy hai cổ tay Biên Bá Hiền đè phía trên đầu cậu, liếc nhìn xuống như chiến thần, “Phục chưa? Còn đánh không?”
“Hừ ~ không phục!”
“Có phục không?”
“Không!!!”
“Hay lắm.” Phác Xán Liệt nhếch khóe miệng, “Không phục thì xử em ngay tại đây.”
Tại đây? Ban ngày ban mặt?
Hình như cách đó không xa có vườn cây ăn trái, nói không chừng giây kế tiếp sẽ có người xuất hiện. Lẽ nào ghen tị với bác nông dân gieo giống vào đất, thế nên muốn gieo giống vào mông tui sao?
Biên Bá Hiền chỉ tưởng Phác Xán Liệt đang dọa cậu, không sợ chết tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Để em xem anh có dám không… đậu xanh rau má con cá trong hồ ơi… Anh dám thật á…”
Trước ngực chợt lạnh, giãy đành đạch như con cá hấp hối trên tấm thớt.
“Phục rồi phục rồi… Đệt!… Phác Xán Liệt… không được… em bảo phục rồi mà!… Ơ đừng… đừng… ít nhất đừng ở đây…”
.
Homestay lân cận đều thuộc phong cách hương đồng cỏ nội, diện tích mỗi gian không lớn, nhưng thiết kế rất đặc sắc, cho người ta loại cảm giác thư thái khi quay về ruộng vườn.
Phác Xán Liệt không có tâm trạng thưởng thức nét trang hoàng điềm đạm này, Biên Bá Hiền thậm chí còn cho rằng hắn đóng cửa và cởϊ qυầи cậu cùng một lúc.
“Ss… ha a…”
Toàn thân bị nhấn lên ván cửa, đứng tư thế vào từ sau.
Không thể so với giường, đau còn có thể nắm drap đổi vị trí, bị đứng làm chỉ buộc lòng bấu tường đau móng tay.
Hôm nay Phác Xán Liệt có vẻ đặc biệt sốt ruột, Biên Bá Hiền láng máng hiểu tại sao.
Tư thế đặc thù, bên trong còn khô không thể hòa hợp tốt với cự vật. Miễn cưỡng vào phân nửa, Biên Bá Hiền trở tay cầm nửa đoạn tính khí lộ ra ngoài, vừa cố gắng nuốt lấy, vừa vỗ về giúp hắn tuốt.
Thời điểm vào lút cán cơ hồ đứng không vững, trọng tâm đều dồn ở địa phương giao hợp, cảm giác ngày càng rõ rệt. Đau, nhưng không thể rời bỏ.
Biên Bá Hiền bị lột sạch sẽ, từng cú va chạm vững vàng, đầu nhũ ma sát trên cửa nhức nhối, dần dà sinh ra kɧoáı ©ảʍ tê rần.
“Rên đi.”
Phác Xán Liệt quá quen thuộc cơ thể cậu, biết làm cậu thế nào là thoải mái nhất, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở đâu sẽ kêu lên sung sướиɠ.
Biết phản ứng dạng gì là sảng khoái tột đỉnh, dạng gì là không ổn, nhưng dù thúc đến đâu vẫn đạt được cao trào lần nữa.
“Ha a… chủ… chủ tịch…”
Giọng điệu ra lệnh, âm tiết nghẹt giữa cuống họng tuôn trào như nhận được sự đồng thuận.
Biên Bá Hiền không khỏi rêи ɾỉ, muốn vùng vẫy rồi lại muốn nhiều hơn. Mỗi một lần cắm rút sẽ thở hổn hển, đổi lấy là trận xâm lược sau lưng càng bất chấp.
“Gọi tên.”
“Xán Liệt… Xán Liệt à… Xán Liệt…”
Chân càng lúc càng nhũn, trên người đổ lớp mồ hôi mỏng. Biên Bá Hiền mất thăng bằng trượt xuống, Phác Xán Liệt cũng chẳng dìu.
Trượt xuống đất, mở rộng chân, Phác Xán Liệt quỳ xuống sau lưng cậu, thân thể dán sát không khe hở.
Tư thế này đi vào sâu hơn, nơi nhạy cảm non nớt nhất bị đâm tới rồi lại hung hãn mài nhẵn, đầu tiên là ê ẩm, tiếp đó là kɧoáı ©ảʍ hầu như không chịu nổi.
Không tự chủ há miệng, chưa được mấy cái đã sắp chảy nước mắt, biết nỗi nhẫn nhịn trong lòng Phác Xán Liệt nên cố tình khích hắn.
“Phác Xán Liệt… anh to quá…”
“Sâu hơn chút… làm chết em đi… ưm…”
Vừa rên vừa đong đưa thân thể, Phác Xán Liệt sợ cậu khó chịu còn có vài phần kiềm chế, nghe thấy lời này lại thỏa sức rút ra rồi thẳng tiến vào, được thịt ruột mềm nóng bao bọc. Phảng phất như mười triệu cái miệng nhỏ bám vào, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, giữ cái eo gầy của Biên Bá Hiền, tần suất cắm nhanh mà độc.
“Chủ tịch đại nhân… làm em khóc đi…”
Thở dốc đã trắc trở còn phải dồn tâm trí quyến rũ, gần đạt cao trào, hậu huyệt Biên Bá Hiền co rúc, vặn xoắn Phác Xán Liệt không cho lui ra. Luôn phải bắn vào trong người mới là kết thúc, bằng không cứ cảm giác chưa đủ tận hứng.
Địa phương bí ẩn yêu kiều nhất, phải nóng rực mới thoải mái.
Bắn rất nhiều mới dừng, ngậm không hết liền chảy theo nơi giao hợp nhỏ xuống đất.
Trước kia vào những lúc thế này là thời điểm thỏa mãn nhất, Phác Xán Liệt lại bất an như sư tử kỳ động dục, hôn cắn xương cánh bướm của Biên Bá Hiền, nhưng không nỡ dùng sức, răng đập vào khối xương cọ nhẹ.
“Biên Bá Hiền, em sẽ không bỏ rơi anh… Đúng không?…”
Y hệt suy đoán của Biên Bá Hiền, chắc rằng hôm qua Phác Xán Liệt đã trải qua cuộc hội thoại cực kỳ hỏng bét, khiến hắn hoài nghi thế giới này.
Hắn muốn dùng sự xâm phạm tuyệt đối nhằm thông báo cho Biên Bá Hiền – ‘Em là của anh’, từ đỉnh điểm kɧoáı ©ảʍ chậm rãi rơi xuống lại lo được lo mất, giờ phút này chính là một chú cún bự cần động viên.
Tại sao người ức hϊếp và người cần dỗ đều là anh ấy nhỉ, thôi thôi, ai bảo mình thích chứ.
“Bộ anh tưởng…”
Biên Bá Hiền xụi lơ trứ dựa vào ngực hắn, vẫn chưa hồi lại sức, tiếng thở gấp nặng nề hấp dẫn, “Người đàn ông nào cũng bẩm sinh thích cho người khác đè à?”
Phác Xán Liệt càng thêm cáu kỉnh, “Hãy nói em sẽ ở bên anh suốt đời chứ?”
“Sẽ! Em sẽ ~”
Xem ra hiện tại chỉ có câu trả lời trực tiếp mới trấn an được người đàn ông mẫn cảm này, “Hôm qua em nói rồi mà, chờ anh già rồi sẽ bắt nạt anh đã luôn, quên hả? Tới lúc đó đừng gào khóc đòi chạy nha…”
Bấy giờ Phác Xán Liệt mới yên tâm một chút, bế người nọ thả lên giường.
Hậu tri hậu giác mới vừa rồi mình có điểm giống mẹ, lập tức xoa mái tóc thấm mồ hôi của Biên Bá Hiền.
“Con ngoan ~”
Biên Bá Hiền tiếp lời, “Con ngoan có được thưởng gì không ạ?""