Chương 16: Đúng là đủ tao 1
Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Lâm Mặc Bạch không chút hoang mang, lông mày cũng không cử động, đi tới bên cạnh xe của anh, nói: “Không phải cùng đi thăm Giang Mạt Nhiên sao?”
“Mẹ kiếp! Cậu thay đổi chủ ý khi nào thế.” Tần Phong đi qua huých bả vai Lâm Mặc Bạch, lại nói với Nguyễn Tình: “Nguyễn Tình, thêm một người, cậu không ngại đúng không?”
“Không ngại.” Nguyễn Tình lắc đầu, đuôi ngựa buộc sau đầu lắc lư theo, cũng nhẹ nhàng đảo qua da thịt cô.
Cô hơi ngứa, cúi đầu, vươn tay xoa một lát.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, thì thấy lmn đẩy xe đứng trước mặt cô.
Anh cúi người xuống, tới gần bên tai cô, môi mỏng nhẹ nhàng mấp máy: “Ngồi xe của tôi, bằng không tôi sẽ gửi ảnh chụp của cậu cho người khác.”
…
Bùm…
Lúc này, trong đầu Nguyễn Tình giống như có thứ gì đó nổ mạnh, tràng ngập ra mảng lớn mảng lớn tầng mây màu xám, khiến cô lập tức ngây ngốc tại chỗ.
Thời gian xung quanh còn đang trôi đi, cô làm thế nào cũng không thể lấy lại tinh thần.
Sao Lâm Mặc Bạch biết là cô?
Cô lại rơi áo may ô từ khi nào?
Là ngay từ lúc bắt đầu đã biết, hay là hôm nay mới phát hiện ra?
Là ảnh chụp của cô để lộ ra chi tiết gì đó, hay là số di động cô vất vả lấy được tới tay bị anh tra ra tung tích?
Trong khoảng thời gian ngắn trong đầu Nguyễn Tình hiện lên từng câu hỏi, đồng thời cô cũng không ngừng tự mình phủ nhận.
Không có khả năng… Lâm Mặc Bạch không có khả năng sẽ phát hiện ra.
Mỗi một ảnh chụp gửi đi, Nguyễn Tình đều cẩn thận kiểm tra, tuyệt đối không có khả năng để lộ tin tức cá nhân. Cho dù trên làn da có một nốt ruồi, cô đều tỉ mỉ PS mới gửi đi.
Số di động lại càng không có khả năng phát hiện ra, nhỡ đâu thực sự điều tra ra, tin tức về thân phận liên quan tới số điện thoại này cũng không có khả năng là cô, sao Lâm Mặc Bạch có thể tra ra được tới cô.
Vì giả bộ như không có chuyện gì, cô thậm chí chỉ nói chuyện với Tần Phong, ngay cả liếc mắt nhìn Lâm Mặc Bạch nhiều một cái đều không có.
Nguyễn Tình khẩn trương tới mức tay chảy đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt sáng ngơ ngác nhìn Lâm Mặc Bạch.
Đôi tay của thiếu niên trước mắt đẩy xe đạp, đứng dưới ánh chiều tà lúc chạng vạng. Cơ thể thẳng tắp, vẻ mặt lạnh nhạt đôi mắt đen bình tĩnh nhìn về trước, ngay cả đuôi mắt cũng chưa từng liếc về phía cô.
Đâu giống như dáng vẻ nói câu vừa rồi.