Kiều Diễm

Chương 15

Chương 15: Cô viết thư tình 2

Bắt đầu từ tiết học cuối cùng trước khi tan học, Lâm Mặc Bạch bị Tần Phong quấn lấy. Tên nhóc này không ngủ, vẫn luôn nói thầm một việc bên tai Lâm Mặc Bạch.

“Lâm Mặc Bạch, tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, tan học đi thăm Giang Mạt Nhiên, rốt cuộc cậu có đi hay không?”

“Không đi.” Lâm Mặc Bạch từ chối dứt khoát lưu loát, từ đầu tới cuối không thay đổi thái độ, chỉ lo thu dọn cặp sách của mình.

Phương pháp mềm cứng này, Tần Phong đều dùng một lần, đáng tiếc Lâm Mặc Bạch mềm cứng đều không ăn, lợi thế duy nhất của anh ta là giao tình mười mấy năm của bọn họ.

Vừa định mở miệng, trước mặt hai người xuất hiện một bóng người mảnh khảnh.

“Nguyễn Tình, có việc gì à?” Tần Phong nhìn bạn học nữ yêu kiều trước mặt, mở miệng chào hỏi.

“Tôi nghe nói tan học cậu muốn đi thăm Giang Mạt Nhiên?” Vóc dáng của Nguyễn Tình thấp hơn hai người một cái đầu, khi nói chuyện, ngửa đầu mới có thể nhìn vào mắt Tần Phong đối diện.

Cô nhẹ nhàng nâng cằm lên, lộ ra đường cong cổ thiên nga duyên dáng, ngược chiều ánh sáng. Thậm chí còn nhìn thấy một tầng tóc tơ nhàn nhạt, sáng rực ở trong ánh sáng, hình thành một vòng ánh sáng khiến cả gương mặt nhìn có vẻ trắng nõn mềm mại.

“Đi, đương nhiên đi. Tin tức truyền tới thật nhanh, sao cậu cũng biết.”

“Tôi cũng rất lo lắng cho Giang Mạt Nhiên, muốn đi cùng với cậu.”

“Được, chúng ta cùng đi.”

Tần Phong chính là muốn tìm người, tìm lý do. Lâm Mặc Bạch không đồng ý, hiện giờ lại có thêm Nguyễn Tình đưa tới cửa, lập tức vui mừng ra mặt, ngũ quan đều giãn ra.

Anh ta không để ý tới Lâm Mặc Bạch, tiếp đón Nguyễn Tình: “Cậu xếp đồ xong chưa? Chúng ta đi thôi.”

“Tôi thu dọn xong rồi. Nhưng mà… Cặp sách của cậu đâu?” Nguyễn Tình đánh giá đôi tay trống rỗng của Tần Phong.

“Tôi không có thứ đồ chơi đó. Hình như cậu chơi khá thân với Giang Mạt Nhiên, vậy cậu biết địa chỉ nhà cậu ấy đúng không?”

“Biết. Không xa lắm, ở trong một tiểu khu gần trường học.” Nguyễn Tình hỏi gì đáp nấy, giọng điệu nói chuyện vừa nhẹ vừa dịu dàng, khiến người ta vô cùng thoải mái.

Tần Phong lại hỏi: “Vậy cậu có đi xe không?”

“Không có, tôi đều ngồi xe bus đi học.”

“Không sao, tôi có xe, có ghế sau, tôi có thể lai cậu.”

Hai người một đường nói chuyện, khi tới chỗ để xe, lúc này Tần Phong mới chú ý tới một người nhắm mắt theo sau đuôi bọn họ.

Anh ta quay đầu lại, hỏi một câu: “Mặc Bạch, cậu vẫn luôn đi theo tôi làm gì?”

Nguyễn Tình cũng quay đầu lại, đôi mắt đen nâng lên trên, cũng cùng nhìn Lâm Mặc Bạch.