Chương 4: Động tác tuốt càng lúc càng nhanh 1
Cho dù lỗ nhỏ này hoàn toàn không xứng đôi với thô to của anh, nhưng anh vẫn muốn dùng lực chen vào…
Lại hung hăng va chạm.
Ý niệm điên cuồng này, tràn ngập trong đầu Lâm Mặc Bạch. Trong cơ thể, giống như thủy triều không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ quay cuồng.
Động tác tuốt của tay phải anh càng lúc càng nhanh, tiếng hít thở cũng vì vậy mà càng thêm hổn hển, chỉ có đôi mắt đen vẫn nhìn chằm chằm như cũ.
Không biết qua bao lâu, sau khi bụng và cơ bắp phần chân căng cứng lại, cuối cùng Lâm Mặc Bạch cũng tới đỉnh cao của du͙© vọиɠ, chất lỏng màu trắng ngà mang theo nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh cùng với mùi tanh nhàn nhạt bắn ra.
Anh nắm chặt lòng bàn tay, ướt dầm dề một mảng, gần như muốn từ khe hở ngón tay nhỏ giọt xuống.
Anh cao trào, chỉ vì ba bức ảnh hoa huyệt của người phụ nữ, anh thậm chí không biết chủ nhân của hoa huyệt này là ai.
Nhận thức này, khiến cơ thể Lâm Mặc Bạch ở trong dư vị vui sướиɠ, lý trí lại khiến anh ném mạnh điện thoại lên trên giường.
Là ai! Rốt cuộc người phụ nữ này là ai!
Giằng co một tuần gửi ảnh chụp, mới đầu chỉ là chân, đến mông, đến ảnh qυầи ɭóŧ, cho tới bây giờ là ảnh hoa huyệt. Người phụ nữ này không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, từng bước một, thận trọng từng bước.
Mà anh, mới đầu còn khịt mũi coi thường, cho tới bây giờ sa vào da thịt trắng nõn non mịn, cái mông mượt mà đầy đặn, muốn che còn xấu hổ hấp dẫn, còn có… Trong thủy quang lan tràn da^ʍ mĩ kia.
Du͙© vọиɠ yên lặng trong cơ thể 18 năm, giống như núi lửa phun trào, hoàn toàn không chịu khống chế.
Số di động gửi ảnh chụp tới, Lâm Mặc Bạch từng tra, là một số giả trên mạng, trải qua mua bán qua tay, địa chỉ IP anh có thể điều tra ra đều là giả.
Manh mối duy nhất, vẫn là thời gian mỗi tin nhắn gửi tới, nhất định là bạn học nữ trong lớp anh.
Là ai… Rốt cuộc là ai?
Ngay khi Lâm Mặc Bạch suy tư, di động đột nhiên rung lên, tần suất quen thuộc, lại là một tin nhắn.
Lần đầu tiên vào nửa đêm người phụ nữ gửi tin nhắn cho anh, không có ảnh chụp, chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi.
[Cậu hi vọng tôi là ai?]
…
“Nhìn cái gì thế, nghiêm túc như vậy?”
Học sinh lớp 12 một tuần chỉ có một tiết thể dục, cũng là thời gian duy nhất Tần Phong tỉnh táo ở trường. Anh ta tìm được Lâm Mặc Bạch ở dưới bóng cây, phát hiện anh đang nhíu mày, nghiêm túc nhìn chăm chú nơi nào đó.
“Không có gì.” Lâm Mặc Bạch nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn không kịp.