Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc

Chương 41

Ninh Diệu vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ, nhanh chóng vươn tay che miệng Úc Lễ lại, không cho hắn tiếp tục nói nữa.

“Huynh điên rồi sao? Mấy lời này sao có thể nói bậy!”

Y biết tính cách của Úc Lễ không phải kiểu an tĩnh sợ phiền phức hay gì đó, cũng chẳng bao giờ theo khuôn phép cũ, nhưng hắn lại dám lấy Thiên Đạo ra nói đùa, gan to lắm rồi đấy nhé!

Sự hoảng hốt trong mắt Ninh Diệu đã quá rõ ràng, nhưng bàn tay che bên ngoài miệng hắn vừa ấm lại vừa mềm. Úc Lễ cứ để mặc Ninh Diệu che miệng mình lại trong chốc lát, mới nhẹ nhàng gỡ tay y xuống.

Úc Lễ vẫn nhớ giá trị vũ lực mà bây giờ mình nên có, thế là chỉ đành giải thích trong phạm vi chấp nhận của Ninh Diệu: “Thiên Đạo không thể tự tồn tại, nó chỉ là một lời răn đe đến những người tu tiên. Cho dù dùng nó để thề cũng sẽ không có tai họa gì xảy ra, đừng lo.”

Sau đó Úc Lễ bỗng Ninh Diệu trưng ra vẻ mặt như đã được khai sáng, rồi vui vẻ nói: “Thì ra là thế!”

Những người khác nói ra mấy lời đó chưa chắc Ninh Diệu đã tin, nhưng nếu là Úc Lễ nói, thì lại có sức thuyết phục đến lạ.

Úc Lễ cũng chẳng cần lừa y, hơn nữa hắn còn biết rất nhiều thứ, nên chắc chắn là thật.

“Ừm.” Úc Lễ mỉm cười nhẹ. “Sao nào? Muốn thử không?”

Ninh Diệu kéo kéo quần áo của mình.

Y và Úc Lễ, chính là huynh đệ ruột khác cha khác mẹ…

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật! Đây mới chính là hoạt động mà mấy chú chim trẻ tuổi như y nên tham gia! Nó còn có hiệu quả ngăn những con chim khác quấy rầy, tội gì mà không làm?

Ninh Diệu ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn vào đám Phượng tộc đang bay lượn trên bầu trời, rồi nói.

“Chư vị, có thể đổi một nơi khác để nhảy múa được không? Ta và đạo lữ đến đây để cùng nhau ngắm hoa tâm sự, chỉ mong được yên tĩnh một chút.”

Ngay tại thời khắc ấy, dáng múa của tất cả chim trên bầu trời đều rối loạn, có Phượng tộc không đủ bình tĩnh, nói với vẻ không phục: “Phượng chủ! Hắn cũng có thể, cớ sao bọn ta lại không?”

“Bọn ta không dám tơ tưởng đến hậu vị, chỉ cầu được bầu bạn với ngài. Mỗi khi Phượng chủ không vui, có thể đến giúp ngài giải sầu.”

Ninh Diệu vung ống tay áo, giả vờ như rất giận dữ, nói: “Vớ vẩn, chúng ta đã lập lời thề với Thiên Đạo từ lâu, kẻ nào phản bội sẽ tan thành tro bụi! Nếu để thấy bộ dạng này thêm lần nữa, thì đừng trách ta không nể tình đồng tộc!”

Úc Lễ bị che ở phía sau, người trước mắt cứ như là sợ hắn sẽ bị những tên Phượng tộc kia giận chó đánh mèo, nên cho dù thân hình y mảnh khảnh như vậy, vẫn cứ cố gắng điều chỉnh tư thế, cố gắng che kín hắn lại.

Đáy lòng hắn bùng lên khao khát muốn ôm người ấy vào lòng. Úc Lễ rũ mắt, rồi vươn tay, nắm lấy bàn tay của người trước mặt.

Ninh Diệu kinh ngạc.

“Ít nhất là khi ở trước mặt bọn họ, chúng ta là một đôi đạo lữ ân ái, phải không?” Úc Lễ nhẹ giọng hỏi.

Ninh Diệu đã hiểu, bèn trở tay nắm lấy tay hắn.

Khóe miệng Úc Lễ cong lên, nhìn đến đám Phượng tộc đang bắt đầu hỗn loạn vì tin tức này. Sự ghen ghét trong mắt những tên đó đã sắp hóa thành thực thể rồi trào ra ngoài, nhưng cuối cùng chỉ đành bó tay, ôm hận bỏ đi.

Bốn bề đã yên tĩnh trở lại, nhưng Úc Lễ không hề buông tay Ninh Diệu ra ngay, mà hắn đang chờ đợi phản ứng của y.

Ninh Diệu cũng không buông ra, y vui vẻ nắm lấy tay Úc Lễ, còn lắc qua lắc lại: “Bạn tốt, tay trong tay nè.”

Ninh Diệu nói xong mới nhớ đến chuyện bọn họ không phải bạn tốt, thế là vội sửa miệng ngay: “Là huynh đệ tốt, tay trong tay! Cách của huynh hiệu quả thật đấy!”

Úc Lễ chỉ im lặng nhìn Ninh Diệu.

Hắn có thể dễ dàng nhận ra, bây giờ Ninh Diệu vẫn chưa nảy sinh bất kỳ suy nghĩ gì về vấn đề đó với hắn cả.

Trong mắt Ninh Diệu, bọn họ là huynh đệ tốt, là bạn bè tốt, nhưng chắc chắn không thể là một đôi tình nhân.

Hắn phải từ từ sửa lại quan niệm này, tốt nhất chính là nhân lúc Ninh Diệu chưa kịp khôi phục ký ức mà khiến y sinh ra hảo cảm với hắn. Nếu không thì, đợi đến khi ký ức của Ninh Diệu đã khôi phục lại, thì chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra được hắn đang tính toán điều gì.

Suy cho cùng, thiếu gia nhỏ của hắn bị quá nhiều người theo đuổi, mà hắn chỉ là một phần vạn trong số đó.

Không đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn dùng những thủ đoạn bức bách ép buộc y.

“Nói miệng không có bằng chứng, ta nghĩ chúng ta cần phải có vài thứ để chứng minh cho mọi người biết chúng ta là đạo lữ. Nếu gặp lần nào cũng phải giải thích lần ấy, thì không phải là phiền lắm sao?” Úc Lễ nói.

“Cũng đúng.” Ninh Diệu đồng ý. “Nhưng mà phải làm như thế nào?”

“Em đứng yên, đừng cử động.” Úc Lễ nói.

Ninh Diệu ngoan ngoãn làm theo, người đang đứng sóng vai với y bỗng bước đến trước mặt.

“Nhắm mắt.” Úc Lễ lại nói.

Thế là Ninh Diệu bèn nhắm mắt lại theo lời hắn, khi thị giác rơi vào bóng tối, thì những giác quan khác sẽ mẫn cảm hơn.

Ninh Diệu có thể cảm nhận được mặt của Úc Lễ đang càng lúc càng đến gần y, hơi thở vừa rực lửa vừa lạnh băng chỉ thuộc về mình hắn cứ mãi quanh quẩn quanh chóp mũi.

Ninh Diệu cứng người, đầu óc bắt đầu mất khống chế, hiện ra đủ loại hình ảnh.

Đây là muốn làm gì vậy, chẳng lẽ là…Không được, bọn họ là huynh đệ ruột khác cha khác mẹ cơ mà!

Bọn họ có phải đạo lữ thật đâu!

Trước khi Ninh Diệu chịu không nổi nữa mà mở mắt ra, trán của Úc Lễ đã dán lên trán y, ở nơi hai người chạm vào nhau, xuất hiện một dòng nước ấm cuồn cuộn tiến vào cơ thể Ninh Diệu.

Dòng nước ấm kia vừa dịu dàng như lông vũ, nhẹ nhàng vuốt nhẹ váo máu y. Tuy rằng Ninh Diệu đã nhắm cả hai mắt, nhưng thần kỳ là y vẫn có thể nhìn thấy được trên trán mình đã xuất hiện một ấn ký màu vàng nhạt, lại còn có hơi xinh đẹp nữa chứ.

“Có chấp nhận được cái ấn ký này không? Trên người ta cũng có, khi người khác tò mò về quan hệ của chúng ta nó sẽ xuất hiện. Thứ này chỉ giữ được mấy ngày, qua một thời gian nữa nó sẽ biến mất.”

Úc Lễ vừa nói chuyện vừa muốn kéo dài ra khoảng cách giữa hai người. Nhưng sau khi Ninh Diệu nghe Úc Lễ nói xong, cũng muốn nhìn ấn ký trên trán hắn có hình dạng thế nào, nên vội ngẩng đầu lên.

Ninh Diệu ngẩng đầu lên quá nhanh, trong chớp mắt, trán của y đã chạm phải một thứ gì đó vừa mỏng lại vừa lành lạnh.

Đây là…?

Ánh mắt của Ninh Diệu hơi chuyển động một chút, đối diện với đôi môi hơi mỏng của Úc Lễ.

Ninh Diệu: “…”

Úc Lễ hoảng hốt, trong nháy mắt tiếp theo bỗng nghe một tiếng phịch, bóng người đang đứng thẳng đột nhiên biến mất chẳng thấy tăm hơi, nhưng trong mớ quần áo rơi xuống lại có thêm một cục bông nho nhỏ.

Cục bông động đậy vài cái, cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc rồi nằm yên bất động.

Úc Lễ kéo quần áo lên, mới nhìn thấy được cục bông bé xíu màu hồng nhạt đang nằm bên dưới.

Úc Lễ vươn tay chọc chọc vào cục bông tròn vo kia, nhưng cục bông này giả chết rất giỏi, không thèm nhúc nhích một chút nào.

“Em còn ngại à.” Úc Lễ cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Ninh Diệu không thèm nói lời nào, cứ xem như y đã chết rồi đi! Bây giờ y sẽ lập tức dang cánh, bay ra khỏi hành tinh này luôn.

Hai mắt Ninh Diệu nhắm chặt, sau đó y bỗng cảm thấy cả cơ thể mình bị bế lên, rồi được đưa vào một nơi thật ấm áp.

Nơi này Ninh Diệu rất quen thuộc, đây chính là quê hương yêu dấu của y, trong ngực của Úc Lễ.

Ninh Diệu được Úc Lễ đưa đi, y nằm trong lòng ngực của Úc Lễ, tự làm công tác tư tưởng cho chính mình.

Y bông bông xù xù như vậy, chắc chắn vẫn còn là một bé thú non! Lúc hôn môi với thú non, thì phải hôn lên chóp mũi mới đúng.

Ninh Diệu tự thuyết phục mình, tuy rằng vẫn hơi xấu hổ một tẹo, nhưng cuối cùng vẫn biến từ cục bông màu hồng trở về cục bông màu vàng nhạt.

Y suy nghĩ một lát, rồi thò đầu ra khỏi ngực Úc Lễ: “Chúng ta làm chính sự trước đi, tính ra ngày hoàng đạo gần nhất, sau đó đi xem bên ngoài đã chuẩn bị thế nào, ta muốn được lên làm Yêu vương nhanh nhanh một chút.”

Úc Lễ là đạo lữ của y, nên hắn sẽ không bị người khác bắt nạt nữa, y còn phải nhanh chóng ban bố quy định, để Nhân tộc có thể tự do đi lại ở Yêu tộc mà không bị kỳ thị.

Vì thế Úc Lễ lập tức đưa Ninh Diệu ra ngoài, bọn họ rời khỏi lãnh địa của Phượng tộc, hướng về địa bàn của Yêu vương ở phía trước.

Ở nơi đó, tẩm cung của Yêu vương đã bị dở bỏ, một nhóm tiểu yêu đang xây dựng tẩm cung khác hoa lệ hơn, yêu đông thế mạnh, nên gần như đã hoàn thành.

Còn có đài tế trời cần dùng khi đăng cơ, cũng gần như đã được xây xong.

Thủ hạ của Yêu vương trước dốc sức làm việc, Úc Lễ và Ninh Diệu ẩn thân gần đó để xem một lát, rồi mới xoay người bỏ đi.

“Bọn họ đều rất mong chờ em đăng cơ.” Úc Lễ nói.

“Đó là đương nhiên!” Ninh Diệu ngẩng đầu ưỡn ngực, tiếp tục chỉ huy Úc Lễ đi đến những nơi khác.

Y muốn đi dạo trung tâm đường phố Yêu tộc một chút, để xem người khác phản ứng thế nào với người đùng một cái lên làm Yêu vương tân nhiệm như y.

Đường phố vẫn vô cùng ồn ào náo nhiệt, Úc Lễ cứ tùy tiện đưa Ninh Diệu đi, khi đi qua một cửa hàng bán thức ăn cho thú non, bỗng bị ông chủ gọi lại.

“Ông chủ, ông còn nhớ ta sao?” Ninh Diệu vui vẻ hỏi.

“Sao lại không nhận ra, thú non giống tròn vo giống như ngươi hiếm thấy .” Ông chủ hào hứng trả lời.

Người lớn trong nhà bé thú non này vung tiền như rác, tùy tiện là có thể vung ra một khối linh thạch thượng phẩm, hiếm thấy như vậy, sao mà ông ta có thể quên được dáng vẻ của khách hàng được chứ?

Người đến đây mua đồ cũng không ít, Ninh Diệu nhìn nhìn sang bên cạnh, thuận miệng khơi ra một đề tài để nói chuyện phiếm với ông chủ.

“Ông chủ, ông có biết khi nào Yêu vương đăng cơ không? Ta cũng muốn tham gia bách điểu triều phượng!”

Những lời này có vẻ rất ngây thơ, mấy người đang mua đồ ở bên cạnh đều đồng loạt quay sang nhìn, sau khi nhìn thấy người nói là một bé chim non vàng nhạt, chợt hiểu ra rồi cười cười.

“Vậy thì có thể ngươi không đuổi kịp đâu, phượng hoàng chỉ cần quạt cánh một cái, có khi là bằng ngươi bay suốt một canh giờ đó.”

“Không bằng để cho người lớn trong nhà của ngươi ôm ngươi chạy trên mặt đất, có thể là sẽ nhanh hơn ngươi bay lên một chút.”

Sau khi Ninh Diệu bị trêu chọc như vậy cũng không hề tức giận, tiếp tục hỏi: “Ngài ấy lợi hại như vậy sao? Vậy Yêu vương tân nhiệm là tốt hay là không tốt?”

Nói đến vấn đề này, mọi người bỗng sôi nổi lên. Bọn họ sùng bái phượng hoàng vô cùng, huống chi Yêu vương trước đây tàn bạo khủng khϊếp, tùy tiện nuốt yêu quái khác, bọn họ cũng đã bất mãn từ lâu rồi.

Hỏi cũng đủ rồi, Ninh Diệu đang muốn bảo Úc Lễ dẫn y đi, bỗng nhiên nghe thấy những người khác than thở vài câu.

“Tân Yêu vương là phượng hoàng, sau này, chắc hẳn là cả một nhà Phượng tộc nắm quyền nhỉ?”

“Phượng tộc nắm quyền thì cứ nắm quyền, dù gì cũng tốt hơn so với trước đây.”

“Sợ là sau này Long tộc cũng không khống chế được Phượng tộc nữa, cuộc tranh đoạt long phượng cũng đến lúc hạ màn rồi.”

Ninh Diệu vừa nghe thấy đã nhăn mày.

Y chưa hiểu được rất nhiều thứ, nhưng y vẫn cảm thấy, chuyện một nhà độc chiếm quyền lực cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Trong Phượng tộc nhiều chim như vậy, nói không chừng y cũng chẳng có đủ thời gian rảnh để lo hết.

Vậy thì còn cách nào để Phượng tộc bị giám sát bởi một bên có sức mạnh xấp xỉ họ không?

Trời đang nắng bỗng vang lên một tiếng sấm thật lớn, bầu trời xanh thẳm bị mây đen che khuất, sắc trời tối sầm lại.

Sao lại thế này?

“Tin sốt dẻo, sốt dẻo đây!” Yêu quái thằn lằn đi khắp hang cùng ngõ hẻm thông báo tin tức mới mà nó vừa nghe được. “Long tộc mở tế đàn rồi!”

“Cái gì!” Chúng yêu hoảng hốt, vây quanh yêu thằn lằn. “Ngươi nói nhanh lên coi!”

Ninh Diệu túm chặt lấy áo của Úc Lễ, bắt hắn phải dẫn y đến gần nghe thử.

Thế là Úc Lễ bèn đến gần, Ninh Diệu lập tức nghe được giọng nói đầy kích động của con thằn lằn kia.

“Bọn họ nói, từ thời thượng cổ đến nay, long phượng luôn xuất hiện cùng lúc, bây giờ phượng hoàng đã hiện thế, thì chắc chắn chân long cũng đã quay về!”

“Cho nên tối nay bọn họ mới mở tế đàn để triệu hồi chân long quay về!”

Mắt Ninh Diệu sáng rực.

Y chui ra khỏi ngực Úc Lễ rồi bò lên vai hắn, sau nhỏ giọng thì thầm sát bên tai hắn.

“Chẳng phải chân long đó là ta sao?” Ninh Diệu khϊếp sợ nói.

Y, chính là hỗn huyết siêu cấp lợi hại của long phượng!

Ninh Diệu chớp mắt một cái, lập tức nghĩ ra kế hoạch.

Trước khi y đến, hai tộc long phượng khắc chế lẫn nhau. Bây giờ nếu như có Long tộc trợ giúp, hai nhà thay phiên chế ngự nhau, tránh để một nhà độc chiếm quyền hành, đó là chuyện không thể nào tốt hơn.

Y quyết định, tối nay sẽ lẻn vào tế đàn của Long tộc, lên sân khấu thật tỏa sáng!