Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc

Chương 40

Tu hành được tới trình độ như Úc Lễ, giấc ngủ đã biến thành thứ không có cũng chẳng sao.

Hắn không ngủ cả một đêm, đến khi mặt trời mọc, mãi cho đến lúc Ninh Diệu mở mắt ra trước, hắn mới nhắm hai mắt của mình lại, chờ xem phản ứng của Ninh Diệu.

Khi Ninh Diệu tỉnh dậy, chợt phát hiện ra cả người mình đã đè hết lên người Úc Lễ.

…Chẳng trách lúc ngủ thấy không nóng không lạnh, nhiệt độ vừa vặn. Không thể không nói, ngủ trên người Úc Lễ thật thoải mái!

Nhưng sao lúc y ngủ chẳng có tí ý tứ nào thế, còn dám coi Úc Lễ như cái gối mà ôm ngủ! Đáng thương cho Úc Lễ, có lẽ suốt một đêm hắn còn chưa được ngủ ngon chút nào.

Ninh Diệu cẩn thận kéo giãn khoảng cách, nhưng lại phát hiện ra bọn họ đang ôm nhau rất chặt.

Vành tai xuất hiện một tầng màu hồng nhàn nhạt, Ninh Diệu cố gắng gỡ tay Úc Lễ ra thật nhẹ nhàng, rồi xoay người xuống giường.

Nhưng ngay sau lưng y, Úc Lễ đã mở bừng mắt.

Khi thân hình thơm ngọt kia vặn vẹo trong lòng ngực, hắn đã nóng lên rồi.

Buộc hắn phải vận dụng linh lực, mới có thể áp được nhiệt độ đó xuống, không thể để cho Ninh Diệu hoảng sợ.

Bầu không khí mờ ám này là do hắn một tay xây dựng nên, nhưng phản ứng của Ninh Diệu lại không hề có chút mờ ám nào, chỉ có xấu hổ.

Bọn họ không giống nhau.

Đối với Ninh Diệu, hắn cũng chỉ như là bạn tốt, là huynh trưởng, không hề có chút tình cảm nào vượt ra khỏi rào cản.

Hắn có thể giam cầm Ninh Diệu cả đời, cũng có thể ép buộc Ninh Diệu làm tất cả mọi chuyện hắn muốn, nhưng chẳng lẽ làm như vậy có thể giúp hắn thỏa mãn hay sao?

Một khi đã hiểu rõ mình muốn gì, thì sẽ muốn càng nhiều hơn nữa.

Hắn muốn ôm y, cùng y hôn môi không rời, còn muốn lúc y động tình, sẽ gọi tên hắn trong vô thức.

Hắn muốn có được một trái tim giống hệt như hắn.

*

Sau khi Ninh Diệu xuống giường, thì lặng lẽ mang giày cho mình.

Úc Lễ không cần phải xử lý chuyện gì nên muốn ngủ bao lâu cũng được, Ninh Diệu cũng không định kêu hắn dậy, đành tự đi thay một bộ pháp bào mới.

Không thể không nói, mỗi một bộ pháp bào Phượng tộc mang đến cho y đều vô cùng xuất sắc, cắt may cực kỳ hoàn hảo.

Làm xong tất cả những chuyện này, khi Ninh Diệu rảnh rỗi ngồi nhìn xung quanh, mới phát hiện ra có một con chim giấy vẫn luôn bay lơ lửng ngoài cửa sổ.

Ninh Diệu bước ra khỏi phòng, đi vào trong viện, con chim giấy vốn đang bay vòng vòng ngoài cửa sổ kia cũng bay theo y vào trong sân, sau đó đáp xuống trước mặt y, rồi cúi người cúi đầu vái chào y.

Chim giấy kia mở miệng, thứ nó phát ra chính là giọng nói già nua của trưởng lão Phượng tộc. Trưởng lão hỏi Ninh Diệu có hài lòng với mấy bộ pháp bào đó hay không, lại hỏi Ninh Diệu khi nào thì tiện để ông ta đến xin bàn bạc một chút chuyện. Còn cả chuyện tất cả chim trong tộc đều đã quay về, mời Ninh Diệu đến gặp mặt một lần.

Ninh Diệu nghĩ Úc Lễ vẫn còn đang ngủ, không nên có nhiều người đến quấy rầy thì tốt hơn, vì thế y bèn trả lời con chim giấy kia: “Nếu đã như vậy, ngươi cứ đến Phượng Hoa điện chờ ta, ta sẽ đến ngay.”

Con chim giấy nhận được câu trả lời thì bay đi, quay trở về tay trưởng lão. Sau khi chim giấy lặp lại lời nói của Ninh Diệu, thì nó lại giống như bị nhập xác, xoay mấy vòng trên mặt đất, rồi mới tiếp tục lên tiếng, thốt ra mấy chữ.

“Hình người, Phượng chủ đang là hình người.”

Mắt của trưởng lão sáng rực.

Không bao lâu nữa là bọn họ có thể biết được tướng mạo khi biến thành người của phượng hoàng là như thế nào rồi!

Trong vòng một ngày, trưởng lão đã tìm tới vô số loại chim đủ loại diện mạo. Ông ta tin rằng, cho dù tướng mạo của phượng hoàng có ra sao, hay yêu thích loại nào, thì vẫn có thể tìm được người thích hợp.

Trưởng lão bắt đầu truyền tin, chẳng mấy chốc, những tên Phượng tộc muốn tiếp xúc gần với phượng hoàng đều có mặt, Phượng Hoa điện rộng lớn như vậy cũng bị chen chúc đến chật như nêm cối.

Trưởng lão bèn đuổi hết những kẻ đến hóng hớt ra ngoài sân, chỉ để lại một đám mà ông ta chọn lựa để đem lại niềm vui cho phượng hoàng, đám chim lớn nỗ lực để cùng phượng hoàng lưu lại đời sau.

Chúng điểu đều biến thành hình người, có nam có nữ, cao thấp mập ốm đều đủ cả. Trên mặt bọn họ vừa vui mừng vừa chờ mong, nhưng bầu không khí giữa đám chim này, vẫn được xem là hòa bình.

Trưởng lão nhìn vào giữa đám người, rồi nhăn mày lại: “Thánh Tử đâu? Sao Thánh Tử còn chưa tới?”

“Không phải tới rồi sao?”

Phượng Huyền tới muộn nhưng vẫn rất khoan thai, sắc mặt của gã kém hơn ngày thường một chút, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa có chút không phục.

“Trưởng lão, đêm qua ta đã truyền tin cho ngài, ngài không thấy sao?” Phượng Huyền hỏi.

“Ta vội như vậy, thời gian đâu mà xem?” Trưởng lão ngừng tay. “Có chuyện gì thì giờ ngươi nói thẳng ra luôn đi.”

Thế nên Phượng Huyền bèn bước đến, truyền âm cho trưởng lão: “Tên Nhân tộc đi theo Phượng chủ, hắn nói hắn là đạo lữ của ngài ấy.”

Động tác vuốt râu của trưởng lão khựng lại một lát rồi lại khôi phục như thường: “Vớ vẩn, nhân yêu khác biệt, làm sao có thể trở thành đạo lữ, hắn nói thì ngươi tin ngay sao? Hơn nữa, với thân phận của Phượng chủ, có trăm ngàn đạo lữ cũng là chuyện bình thường, vị trí đó đâu thể chỉ dành cho một người ngồi?”

Phượng Huyền lời ít ý nhiều, nói: “Sức mạnh của tên tu sĩ kia rất lớn, vô cùng lớn, đúng là hiếm thấy.”

Ngụ ý của gã chính là đang lo rằng lúc này bọn họ tổ chức hoạt động tuyển yêu cho Phượng chủ, tên tu sĩ kia sẽ không vui, sau đó xử hết toàn bộ Phượng tộc bọn họ.

Trưởng lão là người kiến thức rộng rãi, đã từng đi qua khắp nơi, chỉ nói: “Chúng ta là đang suy nghĩ vì tương lai của Phượng tộc, hắn thì có làm sao, chẳng lẽ lại không nể nang mặt mũi của phượng hoàng ư? Còn có thể làm trò gϊếŧ hết chúng ta trước mặt phượng hoàng à?”

Lời nói của trưởng lão rất có lý, cũng rất hấp dẫn, Phượng Huyền suy nghĩ trong một giây, chiến ý lập tức hừng hực quay về.

Nói rất đúng, tên tu sĩ Nhân tộc kia thì có gì đáng sợ? Vì để được âu yếm với phượng hoàng, cho dù bằng bất cứ giá nào gã cũng phải thử một lần, lỡ đâu gã có thể trở thành đạo lữ duy nhất của phượng hoàng thì sao?

Đám chim bên ngoài không biết nhìn thấy gì trên chân trời xa xa, hưng phấn truyền âm: “Đến rồi, Phượng chủ đến rồi!”

Tiếng động ồn ào kia bỗng biến mất, sân và đại điện đều chìm vào yên lặng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi trên đất.

Mấy tên Phượng tộc bên ngoài ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn trời, há miệng nhắm mắt, trong đó còn có những người không đã không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Trưởng lão vội vàng bước ra nghênh đón, vừa đúng lúc nhìn thấy phượng hoàng đáp xuống.

Mái tóc bạch kim của y xõa tung, dường như khắp cơ thể đều đang tỏa sáng. Thân hình y mảnh khảnh, không hề cường tráng, mỗi đường cong, mỗi sợi tóc trên người đều lộ ra một vẻ xinh đẹp khó có thể diễn tả thành lời.

Y đáp xuống viện giữa đám Phượng tộc, mà mấy người Phượng tộc ở phía trước đã lùi hết sang hai bên như thủy triều, mở ra một con đường sạch sẽ vì y.

Đáy mắt của tất cả chúng yêu đứng đây đều nảy lên một sự cuồng nhiệt.

Trưởng lão đã già nua, nhưng khi nhìn thấy phượng hoàng đi về phía mình, cũng chợt bừng tỉnh, trở về với năm tháng ngây ngô trước kia, biến thành một con chim lửa nhỏ ngây ngô, đầu chỉ có một nhúm lông, vẻ trang trọng đã hoàn toàn biến mất, mà hai tay cũng chẳng biết phải đặt vào đâu.

“Trưởng lão.” Phượng hoàng gật đầu với ông ta, vì thế trưởng lão lập tức lùi xuống trong vô thức, nhường đường cho y.

Phượng hoàng tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng vào Phượng Hoa điện, rồi mới vén áo bào lên, ngồi xuống vị trí dành cho mình.

Y nhàn hạ ngồi trên bảo tọa cao nhất, cánh tay chống lên tay vịn rồi nâng mặt, đôi mắt đa tình kia cứ vô ý mà nhìn về phía bọn họ. Rõ ràng chẳng phải tư thế độc đáo gì, nhưng lại khiến người ta say đắm suốt vạn năm.

Nếu như nói nguyên hình của phượng hoàng vừa thánh khiết vừa cao cao tại thượng, khiến cho những người nhìn thấy đều muốn thần phục đi theo. Thì bây giờ y vẫn giữ được phần thánh khiết này của nguyên hình, nhưng lại vì thân hình mảnh khảnh kia mà tạo nên một sự yếu ớt kỳ lạ, khiến người ta muốn ôm y vào ngực, làm ô uế sự thánh khiết này.

Trong lúc tất cả mọi người đều im lặng, Ninh Diệu đã lên tiếng trước: “Trưởng lão, ngươi muốn nói gì với ta?”

Trưởng lão bị đánh thức, mồ hôi lạnh sau lưng tuôn ra.

Ông ta ý thức được một vấn đề.

Suy nghĩ ban đầu của ông ta đã sai rồi, vô cùng sai!

Không phải cứ căn cứ vào dung mạo của phượng hoàng thì sẽ quyết định được ai sẽ tạo được niềm vui cho y. Mà là tất cả những tên yêu nào nhìn thấy được phượng hoàng sẽ bắt đầu tranh đoạt, chỉ vì muốn ánh mắt của người kìa dừng lại trên người mình nhiều hơn một chút.

Qua khóe mắt, ông ta có thể nhìn thấy được bầu không khí hòa bình giữa đám chim ông ta chọn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một bầu không khí ngấm ngầm tranh đấu nào đó.

Cách cử yêu đi tạo niềm vui cho phượng hoàng mà ông ta nghĩ ra ngày trước đã không thể dùng được nữa, trưởng lão bèn bước lên vài bước, đứng dưới tầm mắt của phượng hoàng, không thể không nói ra hết sự thật: “Phượng chủ, huyết mạch của Phượng tộc ta yếu ớt, mỗi khi sinh ra đời sau, thì không biết yếu đuối hơn đời trước bao nhiêu lần. Chẳng qua bao lâu nữa, sẽ bị toàn bộ chúng yêu ức hϊếp. Việc cấp bách nhất chính là tăng độ thuần khiết của huyết thống, xin Phượng chủ suy nghĩ kỹ!”

Vừa dứt lời, trưởng lão bỗng nhiên cảm thấy cổ mình lạnh toát, không khí xung quanh cũng trở nên căng thẳng, mà phượng hoàng ngồi trên cao đã nhăn mày lại.

“Hả?” Ninh Diệu nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát mới cảm thấy mấy lời này nghe kiểu gì cũng thấy hơi là lạ.

“Ý của ngươi là, nếu như không tăng cường độ thuần khiết của huyết thống, thì các ngươi sẽ bị bắt nạt? Nhưng ta thấy, những thứ nhỏ yếu như chuột yêu, thỏ yêu cũng sẽ cố hết sức để tu hành, nâng cao sức mạnh của bản thân, còn các ngươi…chỉ nghĩ đến huyết thống?” Ninh Diệu nheo mắt, rồi đập tay vào tay vịn ghế, nổi giận đùng đùng nói: “Thật sự quá khiến ta thất vọng!”

Phượng hoàng tức giận, chúng yêu phía dưới đồng loạt quỳ xuống đất, Ninh Diệu lập tức đứng lên đi thẳng ra ngoài.

“Lần sau đừng để ta nghe thấy những lời giống vậy.”

*

Ninh Diệu tức giận đi ra ngoài, bỗng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Úc Lễ đứng bên cạnh đại điện, phân chia ranh giới rõ ràng với Phượng tộc bên kia.

Tâm trạng Ninh Diệu vui vẻ lại ngay, nhưng vì phải giữ hình tượng phượng hoàng của mình, nên không thể chạy qua đòi Úc Lễ biến mình thành bé chim vàng rồi bế đi được, mà phải cố gắng nghiêm túc đi đến bên cạnh Úc Lễ: “Sao huynh lại đến đây?”

Úc Lễ nhìn mấy thứ muôn hình muôn vẻ bên trong điện một cái, thế mà đều là Phượng tộc có dung mạo xuất chúng, ánh mắt của bọn họ chứa đầy ghen ghét, hắn nhìn về phía Ninh Diệu, mỉm cười nói: “Ta thấy mới sáng sớm mà em đã phải đi, vất vả quá, nên ta đến đây với em.”

Oa, hiểu y quá, không hổ là huynh đệ khác cha khác mẹ của y, tốt quá chừng!

Ninh Diệu mừng rỡ, quyết định hôm nay sẽ cùng Úc Lễ đi dạo khắp nơi, sẵn tiện tính luôn ngày hoàng đạo để đăng cơ.

Hai người sóng vai đi với nhau, nhưng lại có vô số tầm mắt dõi theo bóng dáng của bọn họ, khi nhìn về phía Ninh Diệu, trong ánh mắt bọn họ chứa đầy sự ái mộ, còn khi nhìn về phía Úc Lễ thì chỉ còn lại ghen ghét.

Bị đám yêu tu vi không hề thấp ghen ghét nhìn chằm chằm như thế cũng không phải là chuyện tốt, chỉ cần sơ ý một chút là có thể tự vấp ngã như chó ăn phân chứ chẳng đùa.

Nhưng người bị bọn họ trừng mắt nhìn vẫn cứ bước đi rất vững vàng, trước khi rời khỏi bỗng hơi nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt hắn sâu như giếng cổ, không hề mang chút cảm xúc nào, còn khẽ cong khóe miệng.

Kẻ này đang cố ý!

Cũng chỉ là một nam nhân được phượng hoàng dẫn theo, thế mà lại dám nhếch cái mũi lên như thế, cho dù phượng hoàng thích hắn, thì hắn có thể mãi mãi ở bên phượng hoàng sao?

Nếu tên tu sĩ Nhân tộc này có thể, bọn họ cũng có thể!

Cảnh sắc của cả đoạn đường này rất tươi đẹp, Ninh Diệu nghe theo đề nghị của Úc Lễ nên không bay lên, mà là đi cùng với hắn, vừa đi vừa thưởng thức.

“Đóa hoa này cũng khá đẹp…Á!” Sự chú ý của Ninh Diệu kéo ra khỏi đóa hoa, y nhìn lên không trung.

Mấy con chim lớn đủ màu sắc giương cánh bay lượn trên không trung, liên tục không ngừng nghỉ, dùng đủ mọi cách để trưng ra sự ưu tú và linh hoạt của mình.

Khi Phượng tộc thu hút sự chú ý của bạn đời cũng làm giống như những loài chim bình thường khác, là nhẹ nhàng nhảy múa.

Tiết mục này cũng là bài vũ đạo mà bọn họ dùng để biểu đạt tấm lòng mình với phượng hoàng.

Đủ loại chim lớn nhiều màu sắc không chỉ dùng vũ đạo mình đã khổ luyện suốt cả đời, mà còn nhổ những sợi lông chim đẹp nhất trên người mình, không những thế, họ còn ném những đóa hoa tươi thật lớn từ trên trời xuống, ném hết lên người Ninh Diệu.

Nếu Ninh Diệu nhìn trúng người nào, thì y có thể nhặt lông chim và hoa tươi lên.

Úc Lễ làm sao không biết những tên yêu đó đang nghĩ cái gì, hắn dung túng cho hành vi của bọn họ, chỉ vì để thử ra suy nghĩ và sự yêu thích của Ninh Diệu.

Ninh Diệu còn đang ngửa đầu xem người ta nhảy múa, bỗng thấy có một đóa hoa lớn rơi thẳng xuống, y vội vàng trốn ra sau lưng Úc Lễ.

“Sao vậy? Không thích à?” Úc Lễ nhẹ giọng hỏi.

Lòng Ninh Diệu vẫn còn rất sợ hãi: “Sao lại nói thích hay không, đóa hoa lớn như vậy, đập lên đầu đau lắm á.”

Úc Lễ trầm mặc, có tu sĩ bình thường nào sẽ sợ hoa đập đau như vậy đâu, thiếu gia nhỏ này yếu ớt thật đấy.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Úc Lễ thích một người, nếu để tay lên ngực tự hỏi, thì có lẽ thủ đoạn theo đuổi Ninh Diệu của hắn cũng chẳng bằng mấy bài vũ đạo và cái trò đưa hoa này của Phượng tộc. Nhưng nhìn biểu cảm của Ninh Diệu, dường như y hoàn toàn thờ ơ, khiến người ta không thể biết được y đang suy nghĩ điều gì.

Úc Lễ quyết định nói thẳng: “Em có nhận ra bọn họ đang theo đuổi em không?”

“Hả?” Ninh Diệu nhìn Úc Lễ một cái. “Nhận ra mà, làm sao vậy?”

“Thích không?” Úc Lễ lại hỏi.

Ninh Diệu sờ sờ đầu mình, nói rất tự nhiên: “Không có cảm giác, ta nhìn thấy nhiều thủ đoạn theo đuổi rồi, nên đôi lúc cũng lười suy nghĩ.”

Không đúng, y chỉ mới là một bé chim non mới có mấy tháng, sao lại nói ra được mấy lời như thế? Và cả, y gặp được nhiều thủ đoạn theo đuổi từ lúc nào?

Ninh Diệu xoa xoa gáy mình, cố tìm ra một lời giải thích hợp lý.

Đây có lẽ là ký ức truyền thừa của y đi, y là đại yêu lợi hại như thế, trước đây nhiều yêu quái thích y cũng là chuyện bình thường.

Úc Lễ mím môi.

Tuy lời Ninh Diệu nói nghe rất đơn giản, nhưng ẩn ý trong đó thì không hề đơn giản chút nào.

Tất cả mọi người đều thích thiếu gia nhỏ này, nhưng lại chẳng có người nào ôm được y vào ngực, như vậy cũng đủ để chứng minh, chuyện này rất khó khăn.

Úc Lễ nhìn về phía đám Phượng tộc đang biểu diễn vũ đạo trên bầu trời, bọn họ vừa nhìn thấy Ninh Diệu trốn sau lưng Úc Lễ, dường như càng không phục hơn.

“Tất cả bọn họ đều si mê em…nếu là em, em sẽ chú ý đến loại người nào?” Úc Lễ hỏi.

“Ừm… không biết, thật ra người thích ta giống như vậy nhiều lắm.” Ninh Diệu nói. “Nếu muốn nói là đặc biệt, thì người không thích ta giống như huynh mới gọi là đặc biệt.”

Úc Lễ nhìn về phía Ninh Diệu, mà y cũng kịp nhận ra lời nói của mình còn có nghĩa khác, bèn vội vàng giải thích: “Ta không phải nói là quan hệ của chúng ta không tốt, huynh không tốt với ta. Ý của ta là, bọn họ thích ta, là cái loại…thích muốn có sự giao lưu, nhưng mà huynh sẽ không đâu.”

Ninh Diệu nhìn Úc Lễ, đôi mắt y vẫn thuần khiết như cũ: “Huynh sẽ không có suy nghĩ đó với ta, cũng không làm mấy chuyện như vậy với ta.”

Ninh Diệu cười, Úc Lễ cũng thuận theo mà cong cong khóe miệng, nhưng đôi mắt hắn đã tối sầm.

Không, hắn sẽ.

Chuyện mà hắn làm sẽ còn quá đáng hơn thế nữa.

Bé dê ngây thơ nhảy nhót trên lãnh địa của sói, lại không hề có một chút lòng phòng bị nào, còn dám cùng sói ở chung một phòng, hơn nữa còn nũng nịu đòi ngủ cùng giường với sói.

Đồ ngốc.

Móng vuốt lớn của con sói ranh ma đã mài xong, chuẩn bị ra đòn tấn công đầu tiên.

Úc Lễ lại nhìn đám Phượng tộc trên không trung một lần, sau đó rũ mắt xuống, rồi mới lên tiếng.

“Bọn họ sẽ luôn theo đuổi em như vậy, bám riết không tha, mỗi lần chúng ta thong thả đi ngắm hoa sẽ luôn có một đám chim theo sau quấy rầy, tuy không ảnh hưởng gì đến tính mạng, nhưng kiểu gì cũng sẽ thấy phiền, em mà mở miệng đuổi bọn họ đi thì sẽ có vẻ lòng dạ em hơi hẹp hòi. Ta có một cách, có lẽ sẽ khiến cho bọn họ tự giác rời đi, em muốn thử không?”

Ninh Diệu: “?”

Cái gì, còn có cách tốt như vậy sao? Đó chẳng phải là giải pháp y tìm kiếm suốt bấy lâu sao?

Ninh Diệu cũng bất chấp luôn cả hình tượng nghiêm túc, trầm ổn gì đó, kéo lấy ống tay áo của Úc Lễ năn nỉ: “Là gì vậy? Huynh nói cho ta biết đi được không?”

“Rất đơn giản.” Úc Lễ vươn tay, cầm lấy bàn tay đang nắm ống tay áo của hắn.

Lúc hắn nắm lấy bàn tay kia, cổ tay hơi dùng sức một chút, kéo chủ nhân của bàn tay đó đến gần mình.

Hơi thở thuộc về Úc Lễ quét qua bên tai, bỗng Ninh Diệu nghe thấy giọng nói của hắn.

“Em nói với bọn họ, ta là đạo lữ của em, chúng ta đã quyết một đời một kiếp một đôi người, sớm đã lập lời thề trước mặt Thiên Đạo, nếu ai dám phản bội, sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt.”

Ninh Diệu kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn Úc Lễ, nhưng chạm vào ánh mắt của hắn.

Trong đôi mắt đen nhánh kia chỉ có một mình y, tuy đây rõ ràng chỉ là một mưu kế để lừa chúng yêu, nhưng lúc Úc Lễ nói ra mấy lời này, và cả khi hắn bắt đầu nói về chuyện đạo lữ vĩnh viễn ở bên nhau, dường như là đang mang theo một chút gì đó điên cuồng không giống với hình tượng bình tĩnh thường ngày của hắn.

Tựa như bọn họ thật sự đã trở thành đạo lữ, nên mới không có kẻ nào dám can đảm chen chân vào, vĩnh viễn không phản bội lẫn nhau, cho dù có rơi xuống mười tám tầng địa ngục, cũng sẽ mãi mãi ở bên nhau.

“Như vậy thì không có kẻ nào dám đến quấy rầy nữa, em thấy thế nào?” Úc Lễ hỏi.

Ninh Diệu vừa lấy lại được tinh thần sau khi nghe xong cái giải pháp kinh thiên động địa này, y bắt đầu do dự.

Không phải là cách này không tốt, mà là do y vẫn còn nhớ rõ nơi này là thế giới Tu Tiên. Đối với người tu tiên, bọn họ khá coi trọng Thiên Đạo, nhưng bây giờ lại dám ngang nhiên treo Thiên Đạo bên miệng như vậy, còn dám dùng danh nghĩa của nó đi bịa đặt ra một chuyện không hề có thật, làm vậy không sao chứ?

Ninh Diệu do dự nói ra băn khoăn của mình, chỉ thấy Úc Lễ cười khẽ một tiếng.

Lòng bàn tay mang vết chai hơi mỏng do đao kiếm nắm lấy bàn tay thon dài của Ninh Diệu. Ngón tay kia lại nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay của y, mỗi một lần vuốt ve lên xuống lại như mang theo dòng điện, khiến cho người ta run rẩy.

“Sợ cái gì?” Giọng nói lạnh lẽo âm trầm của Úc Lễ truyền vào tai Ninh Diệu. “Nếu Thiên Đạo dám đến trừng phạt em, ta sẽ đánh tan nó, rồi phóng lên như pháo hoa cho em xem.”