Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc

Chương 10: Hắn là thuộc hạ của ta

Ninh Diệu tròn mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Úc Lễ. Đây là lần đầu tiên Ninh Diệu thấy ánh mắt Úc Lễ đáng sợ đến vậy. Nó giống như mũi dao nhọn hoắt nhuốm đầy máu có thể chặt phăng tất cả mọi thứ. Cảnh gϊếŧ chóc trước mắt rõ là đẫm mùi máu tanh, khϊếp đảm khôn cùng nhưng Ninh Diệu lại cảm thấy rất an tâm. Bàn tay đang siết chặt dần buông lỏng, gương mặt đang căng thẳng cũng nở nụ cười.

Lúc này, từ hai cái xác yêu bị bổ nửa kia có hai bóng xám to cỡ bàn tay bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh. Chúng vọt về phía cửa hòng tẩu thoát. Có điều chưa trọn một giây, hai bóng xám ấy bị buộc dừng lại, bị động mà bay trở về lòng bàn tay Úc Lễ bị y nắm chặt. Chúng chính là linh hồn của hai anh em Lâm Hào. Đối với loài yêu, chỉ cần vẫn còn hồn phách thì có thể kéo dài hơi tàn thoi thóp sống tiếp. Chỉ khi nào cả hồn phách cũng chết đi thì mới thật sự gọi là chết. Dù rằng trước khi tới đây anh em Lâm Hào đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, tự nhận rằng không hề sợ hãi bất cứ thứ gì. Thế nhưng khi đối mặt với cặp mắt tối tăm của người đàn ông này trong lòng chúng lại dâng lên một nỗi sợ kinh hồn bạt vía không sao kìm lại được. Vừa nhìn thoáng qua thôi đã biết người này không hề dễ nói chuyện như Ninh Diệu, y chắc chắn không phải dạng người thiện lương nhân từ gì. Chúng rơi vào tay y có khi sẽ chết càng thảm thương hơn, ba hồn bảy vía đều sẽ tan hết không còn gì, ngay cả cơ hội đầu thai chuyển kiếp cũng mất sạch!

Tiếng xin tha thảm thiết vang lên từ hai mảnh linh hồn: "Xin đại nhân tha mạng! Ta xin dâng chính mình và toàn bộ gia đình, nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, chỉ cầu xin ngài tha mạng cho ta!"

"Ngài muốn thứ gì ta đều sẽ đi tìm cho ngài, cái gì cũng được!"

Hai tên yêu quái này vì giữ mạng sống cái gì cũng nói được. Ninh Diệu nghe được những lời này càng nhíu chặt lông mày.

"Khỏi cần, bọn chúng đã từng gϊếŧ rất nhiều người, không phải hạng yêu quái tốt đẹp gì!"

Cả người mỹ nhân đều ửng hồng, hít thở khó nhọc, trong giọng nói có thể nghe ra nỗi tủi hổ khó tả: "Bọn chúng... bọn chúng còn ức hϊếp ta nữa."

Vị hung thần kia vừa nhìn sang hắn, ánh mắt lạnh lùng chợt ấm lên chút ít. Trong lúc chém gϊếŧ vẫn nhẹ giọng đáp: "Ừm, đừng sợ".

Linh lực trên tay Úc Lễ xoay chuyển, hai linh hồn yêu quái kia tức thì không thể thốt thành lời nữa, chỉ còn lại tiếng kêu gào thảm thiết.

Úc Lễ lạnh lùng nói: "Chờ cho hồn của chúng hóa thành hình người rồi khóa chặt yêu lực lại dẫn tới nhân giới, để chúng thế chỗ mấy người bị bán vào phường ca múa, cho chúng nếm trải mùi đau khổ của nhân thế, trọn kiếp không được giải thoát."

Hai linh hồn tức thì lộ ra vẻ kinh sợ hãi hùng. Chúng là yêu tu có huyết mạch của thần thú, trời sinh địa vị đã cao hơn người phàm. Nếu như bị bán vào chốn mua vui của nhân gian thì khác nào... Sao bọn họ chịu được nỗi nhục nhã này!

"Khôngggg!!"

Úc Lễ phất tay, tiếng kêu lập tức im bặt, cả cỗ thi thể trên mặt đất cùng linh hồn đều không thấy đâu nữa. Gian phòng cũng trở nên ngăn nắp ấm áp như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Chuyện chém gϊếŧ đối với Úc Lễ thật quá đỗi bình thường, từ lâu đã chẳng có chút ảnh hưởng nào đến cảm xúc của y. Chuyện không bình thường duy nhất ở đây là sau khi gϊếŧ xong hai tên yêu tu kia lại có một người bước đi chẳng vững, thất tha thất thểu nhào về phía y. Biểu hiện của Ninh Diệu khác lạ như vậy Úc Lễ chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra là hắn bị trúng tình dược. Nếu như là nửa tháng trước, có người sáp đến gần mình như thế chắc chắn đã bị y vung một nhát kiếm cắt nát cổ họng. Loại tình huống này y đã trải qua quá nhiều lần rồi. Dù là kẻ đó tự hạ thuốc bản thân để tiếp cận y hay là muốn dùng thẳng thuốc lên người y, nhiều vô số kể. Thói quen hình thành trong suốt ngần ấy năm nhắc nhở Úc Lễ nên gϊếŧ chết người kia, hoặc không thì lập tức cách xa ra khiến người đó vồ phải khoảng không. Thế nhưng hiện tại Úc Lễ vẫn đứng ngây tại chỗ, mặc cho người kia nhào được sang đây ôm lấy cánh tay mình.

"Sao huynh lại đến đây? Có biết nơi này nguy hiểm lắm không." Giọng Ninh Diệu vừa êm ái vừa hờn tủi: "Đáng lẽ ra ban đầu ta không nên đi hóng chuyện linh tinh kia. Bọn họ xấu xa lắm, khốn nạn lắm."

Cơ thể Ninh Diệu giờ đây đang cực kì nóng, độ ấm trên người Úc Lễ với hắn mà nói là thứ vô cùng mát mẻ. Lúc này hắn cũng không quan tâm được nhiều như vậy, nắm lấy cánh tay mát lạnh của Úc Lễ, mặt càng vùi sâu vào trong lớp áo đen tuyền lạnh băng của y. Sau khi cảm xúc căng thẳng được lơi lỏng, cái cảm giác khó chịu kia lại càng rõ ràng hơn. Ninh Diệu chịu đựng mãi cũng không chịu nổi, nước mắt nối nhau lăn xuống, từng giọt chạm tới mặt sàn đều hóa thành bảo thạch, lăn lóc.

"Ta khó chịu quá." Ninh Diệu thở than. Chỉ có người ở trước mặt hắn đây mới có thể cho hắn cảm giác an toàn để bộc bạch hết nỗi lòng của bản thân, là người duy nhất sẽ không nảy sinh ham muốn xá© ŧᏂịŧ với hắn. Cả thế giới đều sẽ bị thứ thể chất khó hiểu này của hắn thu hút, hấp dẫn, chỉ có mình Úc Lễ là không.

Cằm Ninh Diệu bị một bàn tay to lớn nâng lên. Qua màn nước mắt mờ ảo, Ninh Diệu chỉ thấy Úc Lễ đang cúi đầu nhìn mình chằm chằm. Bàn tay của Úc Lễ chạm vào mặt hắn. Ở trong mắt Ninh Diệu bàn tay ấy lạnh lẽo mà dễ chịu, khiến cho hắn thở hắt ra một hơi thoải mái hệt như tiếng kêu gừ gừ của mèo nhỏ. Theo cùng âm thanh ấy, ngón tay sần những vết chai vì cầm kiếm chạm lên gương mặt thanh tú của Ninh Diệu, hơi dùng linh lực hong khô những giọt nước mắt lăn dài trên mặt hắn.

"Khóc gì mà khóc. Không phải ngươi nói rơi nước mắt thì cơ thể đau nhức không chịu nổi sao?" Úc Lễ hỏi.

"Nhưng mà ta thật sự rất khó chịu. Sao lại khó chịu thế chứ... Có phải bắt buộc cần làm thứ chuyện kia, mới có thể giải được công dụng của thuốc này không?" Ninh Diệu nức nở. Hắn nghĩ đến tác dụng kinh người không thể thiếu của thứ thuốc này trong đủ loại tiểu thuyết khác. Nếu không xảy ra một số chuyện gì gì đó kia thì không thể giải quyết được vấn đề, thậm chí là sẽ chết bất đắc kỳ tử chỉ vì thứ thuốc kí©ɧ ŧìиɧ này. Hắn càng khóc to hơn. Ngay cả "tự mình chăm lo"* cũng không có tác dụng, này đúng là không có tính khoa học gì hết!

"Chẳng bằng huynh gϊếŧ ta đi. Huynh ra tay nhanh một chút. Sao cho trước lúc ta nhận ra thì đã đi đời nhà ma rồi ấy." Ninh Diệu cầu khẩn, "Dù sao huynh cũng muốn gϊếŧ ta, sẵn tiện giúp ta thực hiện nguyện vọng nho nhỏ này luôn. Ta sẽ đưa hết tài sản của ta cho huynh."

Úc Lễ vẫn hạ mí mắt nhìn Ninh Diệu như cũ, không nói lời nào. Lúc trước đúng là y từng muốn gϊếŧ vị thiếu gia này, nhưng mà bây giờ...

Hai mắt Ninh Diệu giàn giụa nước mắt nhưng vẫn đang tiếp tục dặn dò di ngôn của mình. Nhìn Úc Lễ đứng trước mặt mình hắn bất chợt nhớ đến một chuyện. Hiện tại Úc Lễ hãy còn đang trong thời kì thăng cấp, chắc chắn y không thể đánh thắng cả một gia tộc yêu tu được. Tuy Úc Lễ là nhân vật chính có khi sẽ khiêu chiến vượt cấp thành công, nhưng mà Úc Lễ lại là nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết chuyên bón hành cho vai chính. Phen này dẫu có đánh thắng được thì quá trình chắc chắn không dễ chịu gì, chỉ có ăn khổ vào người.

"Ta không biết huynh vào đây bằng cách nào nhưng hiện tại gây ra náo loạn lớn như thế này, muốn ra ngoài chắc chắn rất khó." Ninh Diệu nói, "Ta đã lừa bọn họ rằng mình là tổ tông của bọn họ nên bọn họ đã hẹn ta giữa trưa ngày mai sẽ đưa ta ra ngoài. Đợi một lát ta viết cho họ tờ giấy nói huynh là thuộc hạ của ta, ta có việc đi trước không kịp dẫn theo huynh. Như vậy ngày mai bọn họ sẽ đưa huynh ra ngoài."

Cả người cùng đầu Ninh Diệu càng lúc càng nóng, lúc này hắn chỉ cảm thấy máu toàn thân mình đều đang chảy về chỗ kín đáo kia khiến hắn không thể nào nghĩ ngợi thêm gì. Ninh Diệu không nghĩ nữa, cho rằng cái chết đến gần rồi bèn dứt khoát ngả cả người dựa vào Úc Lễ: "Ta nóng quá, không nghĩ được gì cả. Huynh thông minh hơn ta, huynh nghĩ đi, gắng nghĩ nhanh lên." Ngọn nến khơi tình kia vẫn đang cháy, ánh nến bao trùm lên khuôn mặt Ninh Diệu một tầng ánh sáng ấm áp nhu hòa. Khuôn mặt ấy vốn đã xinh đẹp, tinh tế, lúc này đây càng thêm mơ mộng. Chỉ có điều cảnh mộng mơ huyền ảo này không tươi đẹp bình yên cho lắm. Ninh Diệu cau mày, chóp mũi đuôi mày đều ửng lên sắc hồng không tự nhiên. Đôi môi hắn càng đỏ hơn ngày thường, hắn hé môi thở ra từng hơi từng hơi nóng bừng. Hiển nhiên là đang rất khó chịu.

Đã đến lúc này rồi vẫn còn lo lắng cho y làm gì chứ? Trái tim Úc Lễ như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt lại. Bàn tay đang nắm khuôn mặt Ninh Diệu không tự chủ được dùng sức siết lại. Mãi tới khi nghe thấy tiếng Ninh Diệu kêu đau xen lẫn trong tiếng thở dốc khó chịu y mới như vừa tỉnh khỏi cơn mê, buông tay ra.

"Ta có loại thuốc có thể giải được bách độc, ngươi uống nó vào sẽ khỏi thôi."

"Gì cơ!" Ninh Diệu vực dậy tinh thần từ trong cơn bức bối, ngẩng đầu lên: "Sao huynh không nói sớm, mau đưa ta, mau mau!"

Úc Lễ lấy ra thuốc giải. Sau khi Ninh Diệu uống vào lập tức thấy khoan khoái dễ chịu, cảm giác nóng như lửa đốt ban nãy cũng biến mất dần, trở về với trạng thái bình thường. Ninh Diệu vui sướиɠ trong lòng, nhất thời quá khích dang tay ôm chầm lấy Úc Lễ, vui vẻ nói: "Đỉnh quá đi, sao cái gì huynh cũng có hết vậy!"

Khoảng cách này đối với Úc Lễ có hơi thân thiết quá mức. Y bặm miệng, khóe môi căng thành một đường thẳng tắp. Ninh Diệu cũng nhận ra biểu cảm trên mặt Úc Lễ không tự nhiên. Lát sau hắn mới nghĩ ra khoảng cách giữa hai người lúc này đặt trong thế giới tiên hiệp thời xưa thì quá thân mật. Ninh Diệu bèn giả bộ như không có chuyện gì buông tay ra, chỉ sợ thả chậm vài giây Úc Lễ sẽ đổi ý mà rút kiếm ra chém mình.

"Vừa thoát khỏi chỗ chết nên hơi kích động thái quá. Huynh đừng để ý nha." Ninh Diệu nhanh miệng lảng sang chuyện khác: "Cảm ơn thuốc giải của huynh. Đằng nào hiện giờ cũng không có cách ra ngoài, có muốn đi ngủ trước không?"

Thực ra trận pháp và ảo thuật kia đã bị Úc Lễ phá giải từ trước. Y đã có thể tiến vào trong dĩ nhiên cũng có thể đi ra ngoài. Nhưng trông thấy vẻ buồn ngủ trên mặt Ninh Diệu cùng cái ngáp dài kia, Úc Lễ không lộ ra cảm xúc nào, đáp: "Tùy ngươi."

Thế là Ninh Diệu nhanh nhẹn nhặt hết bảo thạch lăn lóc trên mặt đất lên sau đó trở về giường nằm tiếp. Hắn rất tự giác nằm gọn vào sâu bên trong, sau đó vỗ vỗ chỗ trống trên giường gọi "đồng bọn" của mình đến ngủ cùng.

Úc Lễ không nhúc nhích chỉ nhăn mi hỏi: "Ở cạnh ai ngươi cũng yên tâm như thế này à?"

"Sao mà được chứ, huynh là người duy nhất ta yên tâm đó." Ninh Diệu vùi mặt vào trong chăn, nhắm chặt mắt, bởi vì cơn buồn ngủ ập đến mà giọng nói cũng nhỏ dần: "Dù sao... cũng chỉ có huynh là không có suy nghĩ kì lạ gì với ta."

Đến lúc Ninh Diệu ngủ rồi Úc Lễ vẫn cứ đứng ở bên giường. Một hồi lâu sau, y dập tắt chiếc nến đang cháy đi, thay nó bằng một ngọn đèn khác có ánh sáng dịu nhẹ không chói mắt. Úc Lễ không nằm lên phần giường Ninh Diệu chừa ra cho y mà ngồi ở bộ bàn ghế sát tường. Màn đêm lần nữa trở về với dáng vẻ yên ắng vốn có.

*"Tự mình chăm lo": Ở đây chắc là ẩn dụ tự quaytay.

___________________________________

Ngày hôm sau, toàn tộc yêu đều tập hợp lại sảnh lớn đợi Ninh Diệu. Nhưng không ngờ lại trông thấy một người đàn ông chưa gặp qua bao giờ từ đâu xuất hiện, mọi người đều giật mình sợ hãi.

"Là kẻ nào? Dám cả gan xông vào lãnh địa tộc ta!" Tộc trưởng có tu vi cao nhất giận dữ quát, vỗ một cái làm vỡ cả tay vịn của ghế ngồi, cầm vũ khí lên đánh về phía người lạ kia. Có thể làm tộc trưởng của một tộc tất nhiên vị này không phải kẻ tầm thường. Hai trăm năm trước ông đã tiến vào kì Hóa Thần, lý nào lại không đánh thắng tên vô danh trước mặt được!

Tộc nhân khác ở bên cạnh còn cố thêm dầu vào lửa: "Lỡ như khiến vị đại nhân kia của chúng ta khó chịu thì phải làm sao, phải dạy cho tên này một bài học!"

Thế nhưng một chiêu như sấm dội của tộc trưởng kì Hóa Thần lại bị người đàn ông nhẹ nhàng dùng kiếm cản lại. Thanh trường kiếm kia vừa xoay chuyển, vũ khí của tộc trưởng tuột khỏi tay, văng ra ngoài. Mà thanh trường kiếm kia đã kề sát trên cổ của tộc trưởng. Chỉ vỏn vẹn hai chiêu, tình thế hoàn toàn đảo ngược. Tiếng reo hò tức thì tắt ngúm. Chúng yêu đến cả thở mạnh cũng không dám. Trong không gian rất đỗi yên tĩnh ấy có tiếng bước chân vang lên từ xa dần bước vào sảnh lớn. Người tới chính là Ninh Diệu. Vừa trông thấy hắn chúng yêu khóc toáng lên: "Đại nhân! Xin ngài hãy ra tay cứu giúp bọn ta!"

Ninh Diệu nhìn Úc Lễ: "..."

Hắn chỉ tới muộn có hai phút thôi mà, sao Úc Lễ đã đánh nhau với người ta rồi vậy?

"Ta tưởng có chuyện gì làm các ngươi hoảng loạn lên như thế." Ninh Diệu cố duy trì nụ cười, đứng phía trước Úc Lễ với điệu bộ như một vị cao nhân.

Vì để những yêu tu này có thể đưa hắn và Úc Lễ ra ngoài thật suôn sẻ, hình tượng trước đó hắn xây dựng không thể nứt vỡ được. Thế nên tạm thời chỉ có thể bắt sếp Úc Lễ đây chịu ít thiệt thòi, giả làm đàn em của hắn. Cũng may là sáng nay hai người đã trao đổi trước với nhau, Úc Lễ không phản đối gì. Chẳng qua là vẻ mặt y hơi đắn đo, dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

"Đây là thuộc hạ... của ta, hắn vào đây để tìm ta." Ninh Diệu sâu kín nói tiếp, "Thực lực bình thường, khiến mọi người chê cười."

Chúng yêu kiếp đảm trợn to mắt. Không biết ai là người dẫn đầu mà ngay sau đó tất cả đều soàn soạt quỳ xuống một loạt. Không hổ là nhân vật lớn có tóc xanh sẫm có thể hô mưa gọi gió, ngay cả thuộc hạ cũng có năng lực mạnh mẽ khó lường đến nhường này. Đúng là... đúng là quá khủng khϊếp!