Trời mưa khó lắm hử?
Sấm rền chớp giật, gió lốc rít gào. Mọi người tại đây không một ai dám mở miệng đáp lời. Tầng mây đen kia gần như lấp trọn vệt nắng cuối cùng, rõ ràng đang là ban ngày nhưng còn tối tăm hơn cả màn đêm. Những giọt nước lạnh buốt nhỏ xuống từ trên cao, đáp xuống mặt của những người còn đang ngửa cổ nhìn trời. Chỉ chốc lát, cơn mưa bụi dần nặng hạt, ào ào trút xuống. Có mặt ở đây đều là những yêu tu có tu vi, có yêu lực, bình thường chẳng bao giờ để gió mưa chạm tới người mình. Thế nhưng lúc này không một yêu tu nào dám cả gan dùng tới linh lực. Bọn họ mặc cho mưa xối lên người mình, mặc cho nó giội ướt mái đầu, áo quần sũng nước.
Người thanh niên đang đứng ở trung tâm sân lại hoàn toàn trái ngược với bọn họ. Hắn yên lặng đứng dưới cơn mưa xối xả, dù rằng cũng không dùng chút linh lực nào nhưng cả người khô ráo không hề bị dính mưa. Cơn mưa dữ dội với kẻ khác lại yêu thương người thanh niên ấy hết mực, cực kì không muốn hắn vì thấm nước mưa mà sinh bệnh.
"Thế nào?" Ninh Diệu nhìn một đám yêu tu ướt sũng nước mưa, thản nhiên nói. "Ta không muốn thành thân với bọn họ có phải là đã làm trái với quy định không?". Hắn cười nói: "Long Thần sẽ trừng phạt ta sao?". Sức nặng của câu này giống như chớp giật có thể xé toạc đất trời, rọi sáng cả gương mặt tái nhợt vì ngấm mưa của đám yêu tu.
"Tất nhiên là không rồi ạ!" Lão yêu phản ứng nhanh nhất lập tức ứng thanh, sau đó ông lườm hai anh em Lâm Hào nói: "Lão Tam, lão Ngũ mau lôi hai thằng nhóc này xuống dưới, đừng để chúng ở đây làm chướng mắt đại nhân!"
Hai anh em Lâm Hào lúc này hãy còn đang ngây ngốc, mắt nhìn Ninh Diệu, miệng hơi hé giống như không thể nào tin nổi chuyện vừa diễn ra. Ngay sau đó, hai người bị lôi đi.
Lão yêu nịnh nọt thưa: "Không biết ngài đây từ xa ghé thăm, bọn ta sẽ lập tức đi chuẩn bị tiệc thiết đãi ngài."
"Không cần." Ninh Diệu vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng thờ ơ trên mặt, "Lần này cũng chỉ là ta tiện đường đến xem, ta còn có việc khác nên không thể ở lại lâu được. Ông chỉ cần gỡ tầng ảo thuật, đưa ta trở lại tòa thành kia thôi."
Bộ dạng Ninh Diệu vẫn là một thằng ất ơ tu vi thấp kém, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gϊếŧ chết. Lúc trước chúng yêu luôn dè bỉu khinh thường tu vi của hắn, hoàn toàn không coi ra gì. Thế nhưng hiện giờ, ở trong mắt bọn họ, dáng vẻ này của Ninh Diệu đã biến thành khiêm tốn giấu tài, là lớp ngụy trang mà bọn họ không thể nào nhìn thấu được. Không một yêu tu nào dám phản đối mệnh lệnh của Ninh Diệu, lão yêu liên tục vâng dạ rồi biến trở về nguyên hình để Ninh Diệu ngồi trên người mình. Trong khoảnh khắc cảm nhận được sức nặng phía trên lưng, lão yêu suýt chút nữa xúc động rơi nước mắt, đồng thời trông thấy rất nhiều ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị của những người khác trong tộc. Trên lưng lão không phải ai khác mà chính là nhân vật lớn có thể dễ dàng hô mưa gọi gió đấy! Là vinh hạnh của lão!
Ninh Diệu được yêu tu đưa lên không trung, bay ra bên ngoài khu rừng. Mới đầu mọi chuyện có vẻ thuận lợi song mới được nửa chừng đột nhiên xảy ra chút chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn. Chuyện là Lâm Hào lo lắng sẽ có người trong tộc để mắt tới Ninh Diệu rồi nhân lúc hắn ta không chú ý dẫn Ninh Diệu chạy mất. Vì để lễ thành hôn được diễn ra thuận lợi Lâm Hào đã lén lút khởi động cấm chế nội tộc, phong tỏa một vùng này. Điều này khiến cho mọi người tạm thời không thể dễ dàng ra vào nơi đây được.
"Cái tên hèn mạt này!" Lão yêu lớn tiếng mắng mỏ. Sau một lúc thử phá bỏ cấm chế, mặt lão nhễ nhại mồ hôi, đành phải giải thích với Ninh Diệu: "Cấm chế này không thể muốn phá lúc nào thì phá, chỉ có lúc giữa trưa mới là thời cơ để phá bỏ cấm chế. Bây giờ đã qua thời điểm ấy mất rồi, quả thật không có cách nào mở ra được."
Vì cấm chế cực kỳ phức tạp, thậm chí có thể phòng ngự được công kích của người mạnh nhất Tam giới hiện tại cho nên lão yêu cũng không thấy nghi ngờ gì việc Ninh Diệu không phá giải được nó. Lão chỉ dè dặt lấy lòng: "Không thì ngài tạm ở lại trong này một đêm trước? Giữa trưa ngày mai, lão bảo đảm sẽ đưa ngài ra ngoài!"
Trên mặt Ninh Diệu không biểu lộ ra điều gì, hắn bình tĩnh gật đầu, theo lão yêu quay trở về. Hiện tại nơi ở bọn họ sắp xếp cho Ninh Diệu xa hoa hơn trước rất nhiều, thậm chí còn định dọn cả phòng của tộc trưởng cho hắn dùng, may mà Ninh Diệu cản lại.
Ninh Diệu tỏ vẻ như cao nhân ẩn sĩ, xua tay cho yêu tu muốn ở lại hầu hạ mình lui xuống: "Ta không thích có yêu tu hầu hạ, lui xuống hết đi."
Chờ tất cả đi hết, ở trong phòng chỉ còn lại một mình mình Ninh Diệu mới thở dài nhẹ nhõm. Mệt quá đi mất. Giả làm nhân vật cấp cao quá là mệt. Diễn vai mặt đơ thôi cũng thấy mệt. Hu hu, ngay cả chơi trò giải trí cho khuây khỏa hắn cũng không dám bày chơi, hắn sợ sẽ làm hỏng hình tượng bề trên này của bản thân. Nhưng hắn chỉ muốn làm một kẻ tầm thường sống cuộc đời bình thường vui vẻ thôi mà. Ninh Diệu rưng rưng nước mắt nằm trên giường, quấn chăn kín mít.
Trên chiếc bàn nhỏ kê sát tường thắp một ngọn nến đến giờ vẫn đang chiếu sáng cả gian phòng. Ninh Diệu từ từ nhắm mắt đi vào giấc ngủ, không hề để ý tới việc lúc cây nến kia cháy còn tỏa ra mùi hương ngọt ngấy.
________________
Lâm Hào sa sầm mặt mày ngồi trong phòng mình. Còn người anh trước đó không lâu mới đối chọi ác liệt với hắn ta, suýt chút nữa đánh đến ta sống ngươi chết thì đang ngồi ở một bên khác của bàn trà.
Đại ca Lâm Hào uống hớp trà, mở miệng phá vỡ không khí im ắng: "Không ngờ là y lại có thực lực như thế."
"Nói xong chưa, xong rồi thì cút ngay." Trong giọng nói của Lâm Hào lộ rõ sát ý, "Nếu không phải bị huynh cắt ngang thì chuyện sao lại thành như vậy!"
Đại ca Lâm Hào cười khẽ: "Tự lừa mình dối người vậy là không được đâu. Cho dù không có ta chẳng lẽ y sẽ không có màu tóc chính tông, sẽ không thể dễ dàng hô mưa gọi gió được hay sao?"
Lâm Hào không trả lời. Đại ca Lâm Hào lại tiếp tục hỏi: "Em trai tốt à, không được chạm vào y dù chỉ một lần, đệ cam tâm ư?"
Câu hỏi này quả thật là cái nhọt ở trong lòng Lâm Hào. Bộ tộc bọn họ bản tính đã háo sắc, có khi hưng phấn lên thậm chí còn chẳng quan tâm đối tượng là ai. Nhưng sau khi gặp được người kia, tất cả đều khác. Tất cả những kẻ khác trên thế gian đều trở nên tầm thường, nhạt nhẽo, màu sắc tươi sáng chỉ có duy nhất ở trên người người kia. Đã để bọn họ thấy được màu sắc tươi đẹp đến thế lại chưa từng chạm tới làm sao bọn họ có thể bằng lòng được?
Tiếng ấm trà vỡ vang lên giòn tan. Là do Lâm Hào khua tay gạt phăng nó xuống đất.
"Không cam rồi có làm được gì đâu, dựa vào thực lực của y ta còn có thể bắt ép được y chắc!"
"Một mình đệ không được nhưng hai anh em ta hợp lực chưa chắc đã không có cơ hội." Đại ca Lâm Hào uống một hơi cạn sạch trà trong chén, lòng bàn tay hơi siết lại, cái chén trong tay gã lập tức vỡ vụn như bột mịn.Gã cười nói: "Chỉ cần đạt được một lần thôi thì dù cho sau đó có hồn phi phách tán cũng thấy đáng giả, không phải sao?"
Màu mắt của Lâm Hào dần tối lại, hắn ta ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nhếch miệng cười: "Huynh nói đúng." Lâm Hào lại hỏi: "Vậy huynh có kế gì?"
Tất nhiên là đại ca Lâm Hào đã có kế sẵn: "Ta đoán mọi người sẽ sắp xếp gian phòng tốt hơn cho y. Vậy thì trước nhất ta cứ thắp nến khêu tình ở trong phòng đó, chờ đến khi y hít vào lượng vừa đủ, chúng ta sẽ..."
__________________
Đêm đã khuya. Ninh Diệu thoáng tỉnh giấc trong mê man, chỉ cảm thấy nóng ran cả người. Hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi, hơi thở thở ra cũng nóng hôi hổi. Chẳng biết vì sao, đến cả tiếng hít thở cũng biến thành âm thanh mà từ trước tới giờ Ninh Diệu chưa từng nghe được từ bản thân, là tiếng thở gấp rất kì lạ.
Ninh Diệu giơ tay lên muốn lau đi lớp mồ hôi bên thái dương. Thế nhưng hắn vừa duỗi tay ra liền giật mình sửng sốt. Bàn tay đáng lẽ ra phải nhỏ nhắn, trắng trẻo kia, lúc này đây, nước da trên những ngón tay lại bị phủ một lớp hồng phấn nhàn nhạt.
Sao da hắn...lại biến thành màu hồng phấn được? Do nóng quá à?
Nhưng đúng là rất nóng. Ngoại trừ nóng ra còn có một chỗ có cảm giác khác lạ...
Ninh Diệu cảm thấy tình trạng hiện tại của mình rất chi là khó nói, đồng thời hắn cũng nhận ra chỗ không đúng lắm.. Có vấn đề.
Hắn vốn không phải người có hứng thú với những ham muốn xá© ŧᏂịŧ gì đó. Phải biết là, hắn mà có hứng thì chỉ cần ngoắc ngón tay một cái sẽ có vô số người chạy tới, "hầu hạ" đến khi nào hắn vừa lòng mãn ý mới thôi. Nhưng hắn không thích thú gì chuyện này. Hắn chỉ muốn làm chuyện này với người bạn đời mà mình yêu thương.
Cả người Ninh Diệu mềm nhũn, hắn lại thở dài một hơi, chầm chậm lần sờ muốn ngồi dậy đi xuống giường. Hắn không biết là ai hạ thuốc với mình nhưng cứ ở lại trong gian phòng này chắc chắn không phải là suy nghĩ sáng suốt. Hắn phải chạy, chạy ra ngoài, trốn ở đâu đó cho đến khi thuốc hết tác dụng. Nhưng mũi chân hãy còn chưa chạm đất, khóa cửa phòng hắn vang lên một tiếng động khe khẽ. Tiếp sau đó, cánh cửa bị một cánh tay phủ đầy vảy nhỏ mở ra. Ninh Diệu gắng sức duỗi thẳng sống lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai gã yêu tu đang đi vào phòng. Khoảnh khắc bọn họ bước vào, dưới chân hai người cùng lúc hình thành một tầng yêu lực bao vây hết sức rõ ràng. Yêu lực kia giống như một tấm lưới lớn, bằng một cơ chế đặc thù bao trùm toàn bộ gian phòng, đóng kín, khóa chặt.
"Hình như tân nương của chúng ta tỉnh giấc rồi." Đại ca Lâm Hào nhìn sang, hai mắt gã nheo lại, trên môi nở nụ cười ái muội, "Nương tử có hài lòng với... gian phòng tân hôn chuẩn bị cho đêm động phòng hoa chúc với bọn ta hay không, hửm?"
Hai tên này không chờ thêm được nữa, chẳng đợi Ninh Diệu trả lời đã lách mình tới trước mặt Ninh Diệu. Ninh Diệu muốn đứng dậy tránh đi nhưng theo thời gian, tay chân hắn lúc này càng ngày càng mềm nhũn. Lúc này mà gắng gượng đứng lên sợ là sẽ lại ngã lăn ra đất, thế nên hắn đành phải duy trì tư thế cũ.
"Các ngươi thật to gan." Ninh Diệu lấy lại bình tĩnh, cố hết sức giấu đi vẻ sợ hãi, muốn dùng lời nói đuổi người đi, "Nể tình các ngươi đều có huyết mạch của rồng ta sẽ cho các ngươi một cơ hội. Bây giờ lập tức cút xéo, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, bằng không..."
Không khí trong phòng thoáng ngưng trệ, cuối cùng Lâm Hào cười giễu thành tiếng:"Muộn rồi, không kịp nữa." Vào ánh mắt đầu tiên khi vừa trông thấy người này đã không kịp nữa rồi.
Bởi vì ban nãy đang ngủ nên quần áo Ninh Diệu hơi xộc xệch, vạt áo hơi rộng ra làm lộ non nửa vùng ngực cùng xương quai xanh. Trên vùng da trắng nõn kia được nhuộm lên sắc hồng phấn khác thường khiến cho người ta càng muốn chạm vào nó, muốn nhìn xem nó có thể càng đỏ hồng hơn hay không.
Bàn tay của đại ca Lâm Hào vươn tới mặt Ninh Diệu, gã vừa cười vừa nói: "Hai bọn ta cùng nhau vào có thể sẽ hơi đau, ngươi phải vất vả chịu đựng một chút rồi."
Lâm Hào cũng cười, vươn tay muốn cởi vạt áo của Ninh Diệu ra: "Nếu không chịu được thì cứ kêu lên, ta thích nghe."
Ninh Diệu thấy kinh tởm đến buồn nôn. Hắn quyết liều mạng với hai thằng khốn này. Nếu như cho gió cuốn bay cả gian phòng này thì chắc cũng có thể cuốn thêm hai thằng này bay đi cùng đúng không?
Thế nhưng hai tên yêu tu kia còn chưa chạm được vào hắn, một vầng sáng nhàn nhạt lóe lên che chở cả người Ninh Diệu. Ninh Diệu sửng sốt cúi đầu nhìn, trông thấy khối ngọc bội lúc trước Úc Lễ đưa cho hắn đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Đây là...?
Ninh Diệu còn chưa tìm được đáp án cho câu hỏi của bản thân đã ngửi thấy mùi hương buốt lạnh như băng. Đồng thời mùi máu tươi cũng tỏa đầy trong không khí. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ trông thấy hai gã yêu tu đứng ở trước mặt hắn đều đã bị chẻ thành hai nửa, thậm chí trên mặt chúng vẫn còn giữ nụ cười chưa kịp rút lại. Úc Lễ một tay cầm kiếm đứng ở phía sau bọn chúng. Mặt y không bộc lộ chút cảm xúc nào, tựa như thực sự là Tu La đến từ nơi địa ngục.