Bắt Làm Nô Lệ

Chương 4:

Trong khi Bokei đang bị bắt cốc, gia đình của cô trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Mẹ cô ngày nào cũng than khóc, có đêm trằn trọc không ngủ, hằng ngày bà hay đến đồn cảnh sát cùng chồng để kiểm tra tình hình và theo dõi camera thường xuyên với mục dích kiểm tra ai là người bắt cóc và bọn chúng đã đưa Bokei đến đâu. Tuy gia đình lo lắng rất nhiều cho cô nhưng còn những người bạn trên lớp thù chẳng ai thèm nghĩ đến cả, bọn chúng chỉ quan tâm đến năng lực học tập và các quyển vở làm bài tập của cô thôi. Câu lạc bộ Thủ Công

Trong căn phòng ấy, mọi thứ vẫn như cũ. Các vật liệu thủ công chất chồng lên nhau, chậu hoa và các chậu cây bé xinh giờ gần như đã tàn vì mấy ngày qua không ai tưới chúng. Bình thường người thich tưới và nhắm chúng vago buổi sáng nhất chính là Bokei nhưng giờ thì không còn nữa, căn phòng còn có 1 người đang ngồi đó. Chính là tiền bối Yu Inna, hình như cô ấy đang khóc?

Từng giọt nước mắt li ti còn vương trên khó mắt, có vẻ như cô đã biết được vụ bắt của Bokei chắc là cô lo lắng lắm. Bỗng nhiên có 1 cái bóng chợt xuất hiện, nó đang đứng ngoài cửa câu lạc bộ và-

*Cạch

-“Hoá ra chị vẫn luôn ở đây sao?” Có 1 giọng nói cất lên. Giọng nó đó là của 1 nam sinh.

Cậu ta có dáng người khá nhỏ con, đeo 1 chiếc kính khá dầy và có 1 cái đầu nấm, tóc cậu ta hình như có màu giống Chocolate. Ăn mặc rất gọn gàng, anh chàng này là ai vậy nhỉ?

-“Em đấy à?” Inna chợt tỉnh và nói bằng giọng đầy sự mệt mỏi.

-“Vâng là em đây, em biết chị lo lắng đến mức nào nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì chị sẽ bị kiệt sức đấy.” Cậu ta nghiêm giọng nói.

-“Em họ của chị còn biết lo lắng cho chị nữa sao?” Inna gắng cười và nói.

Hoá ra cậu nam sinh này là em họ của Yu Inna sao? Vậy tên cậu ta là gì vậy nhỉ?

-“Đừng nói em như vậy em chỉ đang lo lắng cho chị thôi, còn em… cũng rất lo lắng cho chị Bokei nữa mà. Hiện tại bên phía gia đình chị ấy vẫn chưa có động tĩnh gì sao?” Cậu ta hỏi.

Đối đáp với câu hỏi ấy của em họ thì Inna chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, Inna không đến đồn cảnh sát sao?

________

-“Ưm!!” Đó là tiếng gì vậy?

-“Hah~” Tiếng rên sao?

-“Nụ hôn đó… sau quá..” Bằng 1 giọng nói rên nhẹ Bokei nói.

-“Hah, vậy là đủ để tôi biết em nhớ tôi như thế nào rồi. Tuy vậy, nhưng em đừng hòng thoát khỏi đây, em chỉ được ra ngoài khi tôi cho phép và- chỉ được đi cùng tôi thôi !!” Unchu nói.

Gì? Không được thoát khỏi đây y- ý cô ta là sao? Bokei thẫn thờ nghĩ, cô cứ tưởng nếu hôn xong thì cô sẽ được thả ra cơ chứ?

Bokei đã dành hàng giờ trong đó để thoát ra nhưng không được vì trong đó thậm chí còn không có cái cửa sổ hay cái đồng hồ chỉ có 1 cánh cửa sắt được khoá phức tạp đang đứng sừng sững ngay trước mắt cô. Vừa suy nghx cách thoát ra và nghĩ hàng tá lý do tại sao Unchu lại bắt mình và chị ta muốn gì ở mình? Mãi suy nghĩ đến mức cô không nhận ra bụng mình đang sôi lục bục và bỗng có tiếng mở cửa!

-“Em đói chưa?” Unchu bước vào, bằng giọng ngọt ngào nhất có thể cô nói với Bokei.

-“Rất…” Bokei nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trên tay của Unchu, tuy đồ ăn đã được dâng tận miệng nhưng cô vẫn không dám động tay hay động chân để tự ăn.

-“Rất à, vậy thì tôi mang đồ ăn đến đúng lúc rồi!”

*Cạch

Unchu đặt mâm đòi ăn xuống, đó cũng chỉ là suất ăn bình thường và đơn giản. Nhưng điều bất bình thường ở đây là -…

-“Sao rau lại nhiều hơn thịt vậy?” Bokei nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn và thắc mắc hỏi.

-“Hm, vì tôi không biết khẩu vị của em như nào nên tôi nghĩ nên làm nhiều rau xanh thì em sẽ thích!” Unchu cười và nói.

-“Chị nấu à?” Bokei hỏi.

-“Ưm, tôi nấu không được ngon cho lắm đâu. Giờ thì…~”

*Cắn.

-“Hm, món salad này ngon đấy.” Bokei nói.

-“Em- sao em ăn được hay vậy? Tay em đang bị trố cơ mà!?” Unchu ngạc nhiên và hỏi.

-“Hửm?” Bokei nhìn lên.

_______

Hết Chương IV

-“Xin lỗi vì thiếu H như đã hứa!!! H sẽ có vào hậu trường ở chương sauuuu”