…. Bokei đã kết đây mấy ngày rồi?Xung quanh tối đen như mực, hình như Bokei đang bị bịt mắt và còn bị trói chân và tay? Tay cô bị trói chặt bằng dây thừng nó đau rát, còn chân thì đang bị xích lại… Tự hỏi sao chính mình lại kết đây, Bokei đang nhớ ra mọi chuyện người đã bắt cốc cô đến đây hình như là 2 người đàn ông? Nhưng người đứng sau mọi chuyện là…?
-“Em đã dậy rồi à?” Đột nhiên có giọng nói chợt vang lên.
-“C-cô là ai vậy? Làm ơn cho tôi ra khoải đây!” Bokei hốt hoảng lên tiếng, có vẻ như hiện tại cô đang rất hoảng sợ.
-“Tôi là Unchu đây mà, sao em quên tôi nhanh vậy mới có 2 năm thôi mà.” Cô ta lên tiếng hoá ra Unchu là người thật sự muốn bắt cốc Bokei sao?
-“Unchu? Là chị sao, là Ly Unchu đúng không? Chị à, nếu chị có kết đây thì chị làm ơn- thả tôi ra đi.” Bokei van xin.
-“Không bao giờ, tôi đã mất rất lâu để tìm được em đó. 2 năm qua em biết tôi nhớ em nhiều đến chừng nào không? Hiện em vẫn ổn chứ, em… có nhớ tôi không?” Unchu nói bằng giọng trầm ấm và nhìn Bokei với ánh mắt mong chờ câu trả lời thật lòng.
-“K-…. Áh!!”
*Bốp!
Đó là 1 của tát thẳng mặt mà Unchu dành cho Bokei, có vẻ Unchu đã sớm biết được câu trả lời từ miệng Bokei là không?
Khi bị rát như vậy, cảm giác đau rát không thể nhịn được đã làm cho Bokei khóc, tuy rất muốn khoac nhưng cô không thể. Vì điều đó sẽ càng khiến Unchu thích thú với việc đánh cô hơn.
-“Câu trả lời của em là không đúng chứ? Em nghĩ tôi không biết?” Unchu nói.
-“Không, t- tôi có nhớ chị?…” Bokei nói bằng giọng run run. Cô ấy đang cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng mình.
-“Em nói thật chứ?” Unchu cười và nói lớn.
-“Th-thật!! Tôi nhớ chị rất nhiều, nhớ đến mức m-muốn khóc luôn đấy!!” Bây giờ cô chỉ biết nói những từ điên rồ ấy vì nghĩ nếu nói ó nhớ thì người đang trước mặt sẽ thả cô ra.
-“Hãy chứng minh cho tôi xem?”
-…
-“Chứng minh?”
-“Phải, nếu em thật sự nhớ tôi thì hãy chứng minh em nhớ tôi đến mức nào. Nhớ đến phát điên, khóc hay muốn ôm chấm lấy tôi hoặc thậm chí còn muốn cả thân thể tôi nữa?” Unchu khoát đãng nói lớn.
-“Tôi phải… làm gì để chứng minh?” Bokei nhìn Unchu bằng ánh mắt thẫn thờ và nói bằng giọng run run.
-“Hm, bằng 1 nụ hôn thật sâu thì sao?~”
Hết Chương III.
-“Tranh thủ hôm nay thi xong đăng chương mới luôn nà, giờ tôi đang học rồi không thể viết dài thêm nữa: