Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn

Chương 38

Hoặc là trước khi mảnh vỡ tiêu tán của Tiêu Linh tiến vào Đao Sơn Kiếm Lâm. Nhưng như vậy thì bọn họ sẽ phải một mình đối mặt với ma đầu.

Hoặc là giao mảnh vỡ bí canh ra, cùng Nhan Dị tiên vào Ðao Sơn Kiếm Lâm, thậm chí còn có thể nhờ bọn Nhan Dị cản đường Cố Giáng giúp bọn hắn, sau đó nhân cơ hội đυ.c nước béo cò. Mảnh vỡ bí cảnh vẫn cần linh khí duy trì, bọn họ không có khả nǎng huy động linh mạch, không cách nào dời mảnh vỡ đi nơi khác trong thời gian ngắn nên trước sau gì cũng bị lộ.

"Nàng xem, đây chính là hậu quả khi nàng mềm lòng đấy." Chu Yếm thở dài, vuốt ve đôi môi tái nhợt của Tiêu Linh, "Vậy bây giờ nàng lựa chọn như thế nào đây?"

Ở bên kia, sau khi An Hoài ngất đi thì kiếm minh trong đầu cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Hắn hôn mê không lâu lắm, chỉ một lúc là tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy trước giường mình là một loạt các trưởng lão đang đứng.

Trừ Nhan Dị còn có Khâu trưởng lão của Hành Định Phong của hắn, trưởng lão mới tiếp nhận chức vụ y đường của Kinh Trọng Sơn, phía sau Nhan Dị là sư huynh đỡ được hắn, cũng là đệ tử bên người Nhan Dị.

Mọi người ai nấy đều mang vẻ mặt trầm trọng vây quanh hắn.

An Hoài chỉ là một nội môn đệ tử bình thường của Hành Định Phong,bình thường đến mức còn chưa gặp mặt Khâu trưởng lão bao giờ.

Nhan Dị biết được tên hắn là do ngày đó Kinh Trọng Sơn nhập ma,hắn cố ý muốn xông vào Tĩnh Tu Đường, Nhan Dị mới chú ý đến hắn, còn để hắn theo bên mình một đoạn thời gian.

Thế trận hôm nay quá mức hoành tráng, An Hoài sợ tới mức theo bản nǎng đè thái dương lại, kiếm khí trong linh đài bây giờ mặc dù đã an tĩnh lại nhưng lúc trước hắn suýt chút nữa đã bị nó hại chết. An Hoài mặt xám như tro tàn, "Đại trưởng lão, chẳng lẽ ta sắp chết rồi?”

Nhưng cho dù hắn sắp chết cũng không đến mức khiến nhiều trưởng lão vây quanh hắn như thế chứ?

Nhan Dị bật cười: "Chết cái gì mà chết chứ. Ngươi rất tốt! Đây là cơ duyên từ trên trời rơi xuống, người khác có cầu cũng không được. Ta hỏi ngươi, kiếm khí bên trong linh đài của ngươi là từ đâu mà đến?”

An Hoài không trả lời mà cẩn thận hỏi lại: “Đại trưởng lão, kiếm khí này là có vấn đề gì sao?”

Nhan Dị lắc đầu, "Đạo kiếm khí này là của một thành linh kiếm, rất có thể xuất phát từ Ðao Sơn Kiếm Lâm. Thanh kiếm này có kiếm khí phù hợp với thần hồn của ngươi nên mới có thể xâm nhập vào linh đài của ngươi. Yên tâm đi, nó sẽ không hại ngươi đâu.”

Đao Sơn Kiếm Lâm?? Trên người Tiêu Linh sao lại có kiếm khí của Đao Sơn Kiếm Lâm được chứ? Nhϊếp sư tỷ và đại ma đầu cũng ở Ðao Sơn Kiếm Lâm, chuyện này có liên hệ gì không? Nhưng cho dù là cái gì thì cũng chứng minh một điều, nhất định là Tiêu Linh đang lén lút làm cái gì đó.

Trong đầu An Hoài thoáng hiện rất nhiều suy nghĩ, đang định mở miệng lên tiếng thì theo sự tỉnh lại của hắn, kiếm khí trong linh đài lại bắt đầu dao động, còn chói tai hơn cả đèn đám ma.

Hắn chịu sự triệu hoán ngày một mãnh liệt của kiếm linh đến mức đau đớn ôm đầu, Nhan Dị lập tức hỏi, "Làm sao vậy?”

Hắn cố nhịn đau nói, "Đại trưởng lão, đạo kiếm khí này đến từ Minh Tiêu Phong, từ trên người Tiêu sư tỷ.”

Trong lòng Nhan Dị đã có vài phần suy đoán, ông đè vai An Hoài lại, "Linh kiếm và ngươi không ở cùng nhau, bây giờ ngươi không cách nào thu thập nó nên hãy thử trấn an nó trước, để nó bình tĩnh lại đã.”

An Hoài hít sâu một hơi, khó khǎn gật đầu. Kiếm khí bên trong linh đài rung động ngày một mạnh mẽ, khiến đầu hắn một nhão thành bùn, không biết nó ở đâu gǎp phải chuyện gì mà trong kiếm khí tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng.

Nhan Dị bảo Khâu trưởng lão hộ pháp cho An Hoài, sau khi an bài xong mọi chuyện lập tức đi tới Minh Tiêu Phong.

Diệp Tinh và Tiêu Linh đều ở Minh Tiêu Phong, trực tiếp dẫn ông vào trong nội điện, vừa đi vừa nói chuyện, "Tang Vô Miên thiết lập một mật thất bên dưới Minh Tiêu Phong, tự mình tách ra một nhánh linh mạch từ linh mạch chú để duy trì nǎm mảnh vỡ bí cảnh, trong đó có một mảnh vỡ dẫn đến Đao Sơn Kiếm Lâm, nhưng bây giờ mảnh vỡ đó đang rất không ổn định.” Nhan Dị bước vào trong, "Vào xem xem

tình huống như thế nào.”

Tiêu Linh mở ra Truyền Tống Trận, chủ động giải thích, "Đây là sư....”

Tiêu Linh của quá khứ đã chết, bây giờ nàng ta đã có thân phận mới nên đương nhiên không còn gọi Tang Vô Miên là sư tôn. Tiêu Linh nhanh chóng sửa miệng: Là do Tang tông chủ lưu lại. Trước đó linh lực của ta quá yếu, không cách nào mở trận, sau khi linh mạch khôi phục mới nhớ ra tới xem, vừa lúc An sư đệ đến nên mới bị trì hoãn lại chưa kịp báo cho sư tôn.”

Nhan Di liếc nhanh nhìn nàng ta một cái, hơi gật đầu, cũng không nói thêm gì, mấy người bước vào trong trận.

Trong mật thất kiếm khí đã không còn dao động mạnh như trước, một sợi linh mạch mảnh mai xuất hiện giữa không gian, tách ra thành nǎm nhánh duy trì nǎm mảnh vỡ bí cảnh. Mảnh vỡ của Đao Sơn Kiếm Lâm thực sự không ổn định, sắp biến mất.

Giấu bí cảnh kín như thế lại tự ý huy động linh mạch nuôi dưỡng mấy mảnh vỡ nhỏ, tông chủ Tang Vô Miên thực sự biết cách tính toán cho bản thân. Tu sĩ tu luyện càng cao sẽ càng suy nghĩ tìm cách giúp tu vi mình thǎng tiến, đây cũng không phải chuyện lạ gì.

Nếu là trước kia thì chuyện này không thể nghi ngờ là một tin tức cực tốt.

Nhưng bây giờ Cố Giáng vẫn đang ở trong Đao Sơn Kiếm Lâm, mà mảnh vỡ này cũng không chống cự được đến lúc Cố Giáng rời đi. Nhan Dị cũng không ngốc đến mức một mình xông vào đối mặt với ma tổ.

Sau khi ra khỏi mật thất, Nhan Dị tách riêng mảnh vỡ Đao Sơn Kiếm Lâm ra sau đó truyền tin tức cho các đại tông môn khác. Sau đó đại trận Truyền Tống Trận của Vân Cấp Tông nhanh chóng sáng lên.

Giao linh kia vẫn tiếp tục vùng vẫy. Nhìn qua giống như một thủy linh trong suốt mềm mại không ngờ tính tình lại rất quật cường, cho dùng bị Tiểu Phượng Hoàng chặn đứng vẫn không ngừng giãy giụa.

Nhϊếp m Chi bị hai kiếm linh này nháo tỉnh, nàng nhìn ánh mặt trời bên ngoài màn lụa, mơ màng không biết bây giờ là lúc nào. Ở bên cạnh ma đầu thì ngày hay đêm quả thực cũng như nhau hết.

Nhưng không phải hắn muốn ngủ, hắn chỉ bất đắc dĩ bị ép ngủ mà thôi.

Nhϊếp m Chu khẽ cử động, muốn nhấc cánh tay của hắn lên.

Cố Giáng lập tức tỉnh: “Sao vậy?”

“Giao linh kia nháo thật sự lợi hại.” Nhϊếp m Chi nói: “Ta đoán bọn họ sắp vào được rồi.”

Cố Giáng thu tay lại, xoay người ngồi dậy, vẻ mặt âm trầm, trên trán viết ra mấy chữ “Đang buồn ngủ.”

Hắn chưa ngủ được bao lâu mà

Lời của tác giả.

m m: Không phải là do hắn muốn ngủ, chỉ là hắn bị ép ngủ mà thôi. Thật là đáng thương, cuộc sống này chẳng có niềm vui gì hết.

Cố Giáng: ???Không có đâu, đơn giản chỉ là do hắn thích ngủ mà thôi.