Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn

Chương 37

Một đạo kiếm khí này quả thực đến từ Minh Tiêu Phong, chính xác hơn là đến từ người Tiêu Linh.

Trước khi Tiêu Linh xóa sạch được nghi ngờ thì An Hoài không có nửa điểm hảo cảm đối với kiếm khí xuất phát từ người nàng ta, thậm chí là phòng bị.

Hắn lập tức muốn tróc đạo kiếm khí kia ra nhưng đạo kiếm quang kia vô cùng bám người, dính chặt lấy hắn không buông. An Hoài không có cách nào khác đành phải đem cả đạo kiếm khí cả sợi thần thức kia tách ra, phong ấn vào bên trong linh thạch.

Trên đường An Hoài trở lại Hành Định Phong, đạo kiếm khí kia đột nhiên dao động kịch liệt khiến thần thức hắn cũng dao động, trong nháy mắt An Hoài thất thần, sợi thần thức kia đã biến linh thạch thành bột mịn, đạo kiếm khí kia cũng xông vào linh đài của hắn.

Phôi kiếm tông môn phát cho dưới chân hắn cũng đột nhiên bị gãy, An Hoài rơi thẳng từ trên cao xuống, nếu không phải một sư huynh qua đường kịp thời đỡ được thì có khá năng hắn đã ngã thành cái bánh thịt vụn rồi.

Kiếm minh xoay quanh linh đài phát ra những tiếng hét lớn khiến đầu óc hắn ong ong, trong kiếm khí tràn ngập phẫn nộ và ủy khuất, không ngừng gọi hắn. An Hoài ôm đầu, đau đến múc gân xanh giật giật, "Ngươi câm miệng lại!”

Vị sư huynh kia hoảng sợ, "An sư đệ, ngươi làm sao vậy? Sao lại thế này?"

Ðồng tử An Hoài tan rã, quay dầu liếc nhìn đối phương một cái, là một gương mặt có quen biết, cả người hắn xoay vòng vòng,trước mặt tối sầm, bị kiếm minh trong đầu kêu đến mức hôn mê.

Mười lăm phút trước, bên trong Minh Tiêu Phong, sau khi An Hoài rồi đi không lâu,Tiêu Linh cảm nhận được bí cảnh dưới đất có dao động rất nhỏ, nàng ta nhanh chóng đi xuyên qua đình viện, bước vào phòng,mở Truyền Tống Trận đi xuống sơn động dưới lòng đất, sau đó hơi chần chờ một chút rồi hỏi: "Chu Yếm, ngươi đang ở đâu?"

Bên trong linh đài không có ai trả lời nàng ta, Tiêu Linh bất an thu hồi tay lại, đứng im không động. Tu vi hiện tại của nàng ta quá thấp, không có Chu Yếm bên cạnh, tùy tiện vào sơn động dưới lòng đất, nếu xảy ra biến cố nàng ta gần như không thể phản kháng.

"Chu Yếm?" Tiêu Linh lại gọi một tiếng, "Bíp Cảnh dưới lòng đất có biến động,ta không biết có nên vào xem không."

Một lúc lâu sau, Chu Yếm mới đáp lại nàng ta, trong giọng nói không giấu được sự mệt mỏi, "Vào xem xem."

Tiêu Linh hạ quyết tâm, mở ra Truyền Tống Trận bước vào. Ánh sáng của Truyền Tống Trân còn chưa biến mất, khí lạnh bức người trong sơn động đã ập vào mặt nàng ta. Tiêu Linh lập tức run rẩy.

"Đừng động." Chu Yêm nhắc nhở.

Tiêu Linh lập tức dừng bước, dán sát vào Truyền Tống Trận. Tiểu Bạch điểu co lại trong lòng nàng ta, địa phương này toàn là cấm chế, nàng ta không dám tùy tiện thả thần thức ra.

Trên vách động, cấm chế Tang Vô Miên tự mình thiết lập đều đang bị kích hoạt, toàn bộ sơn động sáng như ban ngày, một đạo kiếm khí cuồng bạo đấu đá lung tung bên trong đột nhiên tiêu tán thành sương mù sau đó ngưng tụ lại thành hình dáng như một con giao long.

Chu Yếm trầm ngâm nói: "Lúc trước khi nàng chạm vào mảnh vỡ đã thả cả thần thúc ra à?"

Tiêu Linh lập tức lắc đầu, "Sao ta có thể lỗ mãng như thế chứ?" Nhϊếp m Chi và Ma tổ vân ở trong Đao Sơn Kiếm Lâm, nàng ta sẽ không chủ động chọc vào Nhϊếp m Chi dâu.

"Nàng thử thả một chút thần thức ra tiếp xúc nó thử xem, xem có phải đạo kiếm khí này vì nàng mà đến không? Nếu không để nó xông ra làm hỏng mảnh vỡ bí cảnh thì sẽ mất nhiều hơn được đấy." Chu Yếm nói xong, thấy Tiêu Linh do dự, hắn cười khẽ thành tiếng, "Yên tâm đi, có ta ở bên trong linh đài của nàng, sẽ không để nó làm nàng bị thương đâu."

Tiểu Bạch điều theo từng tia linh mạch mỏng manh nhìn về phía mảnh vỡ bí cảnh,

mảnh vỡ thông với Đao Sơn Kiếm Lâm vì đạo kiếm khí này mà dao động cực mạnh,quả thật có khả năng bị hỏng.

Nếu không còn mảnh vỡ thì nàng ta sẽ không thể tiến vào Đao Sơn Kiếm Lâm,chỉ có thể dùng thanh kiếm Như Ý kiếm kia để tu luyện.

Bên trong Đao Sơn Kiếm Lâm toàn là linh kiếm xuất phẩm của Khí Tông từ cả ngàn năm trước, linh kiếm bây giờ sao có thể so sánh được.

Tiêu Linh cắn môi, hạ quyết tâm, dò ra một sợi thần thức chạm vào đạo kiếm khí đang tàn sát bừa bãi kia, vừa chạm vào đạo kiếm quang kia, Tiêu Linh đã bị một cảm xúc tức giận nhảy vào thần thức, gần như cắn nát toàn bộ thần thức của nàng ta.

"Chu...." Trước khi nàng ta mở miệng thì một bóng đen từ trong mặt nàng ta lao ra,huyết khí tàn bạo ngưng tụ thành hư ảnh một con hung thú lớn, há to miệng muốn cắn nuốt đạo kiếm quang kia, kiếm khí như giao long hí vang một tiếng, kiếm quang vỡ nát.

Tiêu Linh ra khỏi sơn động dưới lòng đất,ngồi phịch trên ghế, đôi vai mỏng manh run nhè nhẹ, bởi vì vừa rồi quá kinh hách nên sắc mặt cũng trắng bệch, yếu ớt khiến người ta thương xót.

Vẻ mặt nàng ta tê dài, ngón tay vô thức siết chặt làn váy, trong lòng vẫn có vài phần không cam lòng, lẩm bẩm nói: "Là.... Là kiếm khí của Nhϊếp Âm Chi sao? Giao long kia là kiếm linh ư?" Vì sao nàng ta vẫn luôn may mắn như thế?

Chu Yếm kí sinh trong linh đài nàng ta tràn ra từ đôi mắt, rơi xuống đất hóa thành một hư ánh, duỗi tay nâng mặt nàng ta lên, nhẹ nhàng vuốt ve, "Chỉ là một con giao long thôi, cũng phải kiếm linh mạnh mẽ gì."

Tiêu Linh nhíu mày, xoay đầu tránh đi sự đυ.ng chạm của hắn.

Chu Yếm cười nhạo một tiếng, duỗi tay nắm lấy cằm nàng ta xoay mặt lại, kéo dải lụa trắng trên mặt nàng ta xuống, ép nàng ta phải nhìn thẳng vào mình: "Đây là gương mặt mà nàng tự tay vẽ ra, nàng hẳn là nên thích nó mới đúng, vì sao lại không nhìn ta?"

"Chu Yếm, bây giờ không phải lúc nói chuyện này...." Tiêu Linh rũ mắt một lát,cuối cùng không tình nguyện nhìn về phía hắn.

Sau khi loại bỏ độc chướng, những vệt vǎn đáng sợ trong mắt Tiêu Linh cũng dần biến mất, cộng thêm được linh dược tẩm bổ, đôi mắt đã khôi phục như cũ, nhìn qua không khác gì người bình thường.

Chỉ là con ngươi vô cùng u ám, đồng tử như miệng gϊếŧ chết, bị che phủ bởi một lớp sương mù, không cách nào nhìn được.Nhung Chu Yếm lại thích đôi mắt hôi bại này của nàng ta, đặc biệt là lúc đôi mắt này hiện lên ánh lê cùng sư không cam lòng thì

giống như trân châu phú bụi, khiến người ta thương xót.

Ngón cái Chu Yếm cạy mở môi Tiêu Linh ra,cúi người hôn xuống, đôi mắt kia của Tiêu Linh lập tức chảy càng nhiều nước mắt. Cả cơ thể Chu Yếm phủ lên người nàng ta cười,"Tiêu Linh, ta yêu chết đi được dáng vẻ bị ép buộc bất đắc dĩ này của nàng..."

Nhưng tiếng cười của hắn đột nhiên dừng lại, yên tĩnh trong chốc lát, sau đó buông nàng ta ra: "Bây giờ đúng là không phải lúc.Người thông đồng với giao linh kia chính là sư đệ tốt của nàng đấy. Bây giờ thậm chí kinh động đến cả Nhan Dị rồi."

Đôi mắt không có chút ánh sáng của Tiêu Linh nhìn qua, kinh ngạc hỏi: "An Hoài ư?"

Chu Yếm giận đến mức bật cười: "Đáng lẽ nên gϊếŧ luôn hắn ta mới đúng." Bây giờ hắn vẫn chưa cạy được linh đài của Nhan Dị nhưng cũng đã xâm nhập được vào một chút rồi, chẳng qua tình thế bây giờ không kịp nữa.

Nhan Dị sẽ nhanh chóng tra ra được Minh Tiêu Phong.

Bởi vì một biến số An Hoài này, giao long vì tìm chủ, kiếm khí không ngừng tràn ra từ mảnh vỡ bí cảnh, va chạm với cấm chế của Tang Vô Miên, cấm chế tuy vẫn còn nhưng không trụ được bao lâu nữa, mà mảnh vỡ thông với Đao Sơn Kiếm Lâm kia cũng sắp bị kiếm khí phẫn nộ đánh tan rồi.