Sau Khi Bị Ta Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 30

Ánh đèn trong nhà sáng trưng.

Hôm nay Kiều Tịch mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, da trắng tóc đen, cô ngồi xổm trước xe lăn, ánh mắt sáng rực nhìn đuôi cá của anh.

Cô quan sát rất nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ đều là sự tò mò, bỏ qua phần tàn khuyết hư thối và phần nhuộm đen, cái đuôi của Lục Hoặc thật sự rất xinh đẹp.

Ánh đèn rơi xuống trên vẩy cá màu vàng, lấp lánh ánh sáng.

Kiều Tịch đã có thể tưởng tượng ra, cảnh anh bơi ở trong nước sau khi cái đuôi của Lục Hoặc khỏi hẳn, đến lúc đó anh nhất định là yêu nghiệt quyến rũ con người.

“Cái đuôi sẽ có cảm giác à?” Kiều Tịch hỏi anh.

“Ừ.” Chân anh cũng có cảm giác, nhưng không thể đi.

Kiều Tịch chớp chớp mắt, tay cô di chuyển từ trên xuống, nhẹ nhàng, thuận theo cái đuôi, sờ soạng xuống dưới nữa.

Rất trơn, còn lạnh lẽo, nhưng cũng không mềm chút nào, cảm giác sờ vào rất tốt.

Kiều Tịch còn phát hiện thanh năng lượng trên mu bàn tay của cô điên cuồng lập loè, hiện thị đanghấp thu năng lượng vàng rất nhanh.

Năng lượng vàng còn chút xíu lúc nãy của cô đã tăng tới 10%, rất điên cuồng!

Đôi mắt Kiều Tịch càng sáng, cô không nghĩ tới sờ đuôi cá Lục Hoặc lại có hiệu quả như vậy, lần trước cô đang khϊếp sợ, thế mà xem nhẹ chuyện quan trọng như vậy.

Trên xe lăn, Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, lông mi cong dài run rẩy, che đậy biểu cảm trong mắt anh, tay anh chặt chẽ nắm tay vịn ở hai bên, như đang kiềm chế, rồi lại không dám lên tiếng quấy rầy cô gái đang thưởng thức cái đuôi của anh.

Khuôn mặt tuấn tú của anh ửng hồng, giống như bôi màu đỏ tươi lên đồ sứ trắng.

Tay Kiều Tịch vẫn sờ xuống dưới, vẩy cá thổi cứng rắn sượt qua lòng bàn tay cô, có chút ngứa.

Lúc sắp chạm đến chỗ đuôi cá tàn khuyết, cô dừng lại, sợ làm Lục Hoặc đau.

Tầm mắt cô gái quá mãnh liệt, Lục Hoặc mím chặt môi, anh cảm thấy xấu hổ, muốn lấy chiếc chăn bên cạnh để che lại cái đuôi.

Trước kia, lúc cái đuôi của anh vô ý lộ ra, anh đều rất đau buồn, lại cảm thấy ghê tởm, anh sẽ nhốt mình trong phòng tắm, ngồi một lúc lâu, cho đến khi cái đuôi biến mất mới đi ra.

Anh chán ghét thứ xấu xí như vậy, mỗi ngày đều thật cẩn thận giấu đi, không dám để người khác phát hiện.

Anh giống như cá trong cống ngầm, tanh hôi, âm u.

Mà cô gái ở trước mặt lại vớt anh lên từ trong nước bẩn, không sợ làm bẩn tay cô, vẻ mặt cô nghiêm túc, ánh mắt sáng rực, nhẹ nhàng vỗ về cái đuôi của anh.

Tay nhỏ của cô rất mềm rất mềm, dịu dàng như vậy, phủi đi sự không cam lòng, hèn mọn, cùng chán ghét của anh.

Cô còn sẽ ngọt ngào dỗ dành anh, “Lục Hoặc, cái đuôi của anh rất đẹp.”

“Cái đuôi của anh thế mà là màu vàng xinh đẹp nhất, còn sẽ sáng lên, quá đẹp.”

“Anh như thế này, giống hoàng tử cá từ trong truyện cổ tích đi ra.”

“Hoàng tử cá là của công chúa, anh là của em!”

Đôi mắt đỏ ửng của Lục Hoặc dần dần sáng lên, hai bàn tay buông lỏng, lại nắm chặt, lần đầu tiên anh biết được cảm giác được người khác thích, phảng phất giây tiếp theo anh chết đi, cũng không còn tiếc nuối.

Anh gật đầu, anh là của cô.

Kiều Tịch còn chưa sờ phần đuôi cá của Lục Hoặc, lần trước cô chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm một chút, không dám dùng tay sờ, cô có chút tò mò về đuôi cá của anh.

Cô không nghiên cứu qua về cá vàng, chỉ biết có một số người thích nuôi cá vàng rất chú trọng nó, có yêu cầu nhất định đối với đuôi của cá vàng.

Cô nghe nói, phần đuôi cá vàng càng dãn to thì càng xinh đẹp, nói cách khác, hai cái vẩy ở đuôi phải tách ra, góc độ lớn mới đẹp, hơn nữa cái đuôi có đủ sức co dãn thì ném lên mới có cảm giác bay bổng.

Trước mắt vẩy cá của Lục Hoặc chỉ còn lại một nửa, một bên khác đã hư thối, có màu đen, giống trúng độc, nếu không tiêu trừ thì sẽ tiếp tục ăn mòn lên trên.

Đến lúc đó sẽ ăn mòn toàn bộ cái đuôi của Lục Hoặc.

Một phần vẩy đuôi hoàn hảo kia giống cánh ve, hơi mỏn, cho dù không ở trong nước, cũng thật xinh đẹp.

Trong mắt Kiều Tịch ngập tràn sự tò mò, “Lục Hoặc, em muốn sờ thử phần đuôi cá của anh, nếu anh cảm thấy miệng vết thương bị đau, thì nói cho em biết.”

Lục Hoặc cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừm.”

Kiều Tịch có chút khẩn trương.

Bóng đêm dần tối, ánh trăng bên ngoài trốn sau đám mây, lộ ra hình trăng non nhòn nhọn, ánh trăng chiếu vào trên cửa sổ đóng chặt.

Trong nhà rất yên tĩnh.

Kiều Tịch nhẹ nhàng chạm vào phần vảy đuôi hơi mỏng kia.

Cô thấy Lục Hoặc trên xe lăn im lặng, cô sửa thành dùng lòng bàn tay, nhẹ nhàng dán lên đuôi cá xinh đẹp màu vàng kia, cảm giác rất mềm, so với những nơi khác trên đuôi còn mềm mại hơn.

Vẩy đuôi màu vàng trong suốt giống như cánh ve mỏng vàng, thật xinh đẹp.

“Tịch Tịch!”

Vào lúc tay cô gái đυ.ng vào đuôi cá của Lục Hoặc, cảm giác kỳ lạ mãnh liệt đánh úp lại, so với bất cứ lần nào trước kia đều mãnh liệt hơn, Lục Hoặc còn không kịp chống cự lại cảm giác như vậy, vòng eo vốn thẳng tắp, nháy mắt thả lỏng xuống.

Bàn tay vuốt đuôi cá của Kiều Tịch dừng lại, cô ngước mắt nhìn Lục Hoặc, khẩn trương hỏi: “Em làm anh đau à?”

Lục Hoặc gắt gao cắn răng, hai đôi tay của anh vô lực nắm chặt, anh liều mạng chống cự lại cảm giác tê dại mãnh liệt truyền đến từ đuôi cá kia.

Cảm giác quá mãnh liệt, anh căn bản không chống cự được, tiếng kêu rên trầm thấp từ trong miệng thoát ra, đuôi mắt anh đều đỏ ửng.

Kiều Tịch sợ tới mức vội thu hồi tay, “Thật xin lỗi, rất đau à?”

Cô chỉ nhẹ nhàng sờ một chút, đuôi cá quá mềm, cô không dùng sức nha, có phải bên này cũng bị thương hay không?

Thiếu niên cúi đầu, cơ thể khẽ run, giống như rất đau khổ.

Kiều Tịch có chút hoảng loạn, cô cúi đầu, tựa sát vào đuôi cá của anh, nhẹ nhàng thổi một cái.

Lục Hoặc gần như muốn điên rồi, “Tịch Tịch!”

Giọng nói của thiếu niên khàn đặc.

“Hay là em đi lấy thuốc?” Kiều Tịch rất sốt ruột.

Lục Hoặc ngẩng đầu, lúc này cô mới phát hiện khuôn mặt tuấn tú của anh ửng hồng, đôi mắt ướt đẫm, ánh mắt ngây ngô lộ ra sự ướt át.

Cô trợn tròn mắt.

Lúc trước cô cố ý nhéo lá mầm non của Lục Hoặc đã gặp qua không ít lần anh bị như vậy, có điều đều thua lúc này, mãnh liệt như vậy, sắc dục tràn đầy.

Cho nên anh là khó chịu vì đau? Hay là khó chịu giống như khi bị cô nhéo lá mầm non?

Kiều Tịch hỏi lại Lục Hoặc: “Cái đuôi của anh có đau không?”

Lục Hoặc lắc đầu.

Đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Tịch sáng lên, cho nên, sờ vẩy đuôi của Lục Hoặc cũng giống như nhéo lá mầm non? Không, hình như cái đuôi sẽ có cảm giác mãnh liệt hơn.

Sự lo lắng và sốt ruột lúc nãy đã biến mất, đáy mắt cô tràn đầy ý xấu.

Kiều Tịch lại duỗi tay lần nữa, nhẹ nhàng sờ vào phần vẩy đuôi hơi mỏng kia của Lục Hoặc, quả nhiên, thiếu niên trên xe lăn không thể kiềm chế được mà kêu lên, giọng nói khàn đặc khiến lỗ tai người ta tê dại, “Tịch Tịch, đừng sờ.”

Lục Hoặc không nghĩ tới cái đuôi của mình mẫn cảm như thế, làm trò hề trước mặt cô gái như vậy, anh cảm thấy xấu hổ muốn chết!

Lúc này đây, Kiều Tịch hoàn toàn xác nhận Lục Hoặc cũng không đau, mà thật sự giống như khi bị nhéo lá mầm non .

Phát hiện điều này, Kiều Tịch quá thích thú.

“Lục Hoặc, anh thật là……”

Khóe miệng Kiều Tịch cong lên cao, nhìn thiếu niên ngồi trên xe lăn hô hấp không được, đuôi mắt ửng đỏ, thở gấp lợi hại, trong mắt cô đều là sự đắc ý và vui vẻ, “Bảo bối to!”

Bên tai Lục Hoặc nóng lên, ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng.

Vào khi Kiều Tịch còn muốn duỗi tay sờ đuôi cá của anh, trêu đùa anh tiếp thì cái đuôi của Lục Hoặc biến mất, một lần nữa biến thành hai chân.

“Sao biến mất nhanh như vậy? Em còn chưa nhìn đủ.” Cùng lần trước giống nhau, thời gian đuôi cá xuất hiện chỉ tầm năm phút, thậm chí còn không đến năm phút.

Ánh mắt Kiều Tịch sáng rực nhìn Lục Hoặc, “Anh lộ đuôi cá ra tiếp đi.”

Lục Hoặc hít mạnh một hơi, trên trán anh đổ đầy mồ hôi, ngay cả trên chiếc mũi thẳng tắp cũng có chút mồ hôi, giọng nói anh giống như chà qua cát, khàn khàn đến kỳ cục, “Không được.”

Kiều Tịch còn muốn nói gì đó, lúc này, cửa bị gõ.

“Hoặc thiếu gia, tôi đưa cơm chiều tới.” Người gõ cửa chính là Ôn Tình.

Trong mắt Kiều Tịch có chút tiếc nuối, không thể tiếp tục làm chuyện xấu rồi.

Cô đứng dậy đi mở cửa, “Chị Tình.”

“Tiểu Tịch, em đến rồi?” Ôn Tình cười dịu dàng, từ khi ly hôn thành công, cuộc sống gần đây của cô ấy thoải mái như chưa từng có, cho dù khi nhớ tới Phương Chí Hải vẫn sẽ đau lòng, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi.

Trong nhà chỉ còn lại cô ấy, không cần mỗi ngày nghe mẹ chồng sai bảo, thóa mạ, càng không cần chăm sóc gia đình cô em chồng, mỗi ngày có cả đống việc làm mãi cũng không hết, bây giờ tâm trạng của cô ấy thoải mái không ít.

Cô ấy trở về chính mình trước lúc kết hôn, vừa tự tin vừa vui vẻ.

Sự buồn rầu tích tụ hàng năm giữa chân mày của Ôn Tình đã sớm biến mất, năng lượng xanh trên mu bàn tay của cô ấy cũng đạt tới 100%, cả người trở nên có sức sống, còn xinh đẹp hơn không ít.

“Hai ngày trước em có chút việc.” Kiều Tịch cười nói.

Ôn Tình nói với Kiều Tịch, “Mỗi ngày Hoặc thiếu gia đều đang chờ em.” Cô ấy còn tưởng rằng hai đứa cãi nhau, “Em đến rồi thì tốt quá.”

Cô ấy đã chăm sóc Lục Hoặc một khoảng thời gian, cho dù không tiếp xúc nhiều lắm nhưng cô ấy cũng nhìn ra được, Lục Hoặc rất để ý Kiều Tịch.

Mỗi ngày anh đều mặc quần áo tử tế, yên tĩnh ngồi bên cửa sổ đọc sách, chính là muốn khi Kiều Tịch tới, có thể liếc mắt một cái nhìn thấy cô.

Kiều Tịch cười cong mắt.

Ôn Tình bưng đồ ăn đi vào, lơ đãng liếc mắt nhìn Lục Hoặc trên xe lăn một cái.

Cô ấy ngẩn người.

Trên mặt lạnh lùng của thiếu niên ửng hồng, đôi mắt ướt át, đuôi mắt nhuộm hồng, áo sơ mi trắng luôn thẳng tắp sạch sẽ có chút nhăn, ngực anh phập phồng, giống như……

Giống như từng bị ức hiếp mãnh liệt.

Ôn Tình rất kinh ngạc, cô ấy không nghĩ tới Kiều Tịch xinh đẹp lại ngoan ngoãn như vậy, lại sẽ là người chủ động lấn ép.

Cô ấy vội dọn xong cơm chiều, nhanh chóng rời đi, e sợ sẽ gây trở ngại Kiều Tịch và Lục Hoặc ở cạnh nhau.