Sau Khi Bị Ta Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 29

Từ tối hôm qua chạy suốt đêm tới bệnh viện, đến bây giờ mặt trời đã xuống núi, bóng đêm lại buông xuống, cả người Phương Đường vẫn luôn ở trạng thái uể oải.

Cô ấy đi tìm người phụ trách công trường, đối phương nói lúc ấy là vì lý do cá nhân của cha cô ấy nên tạo thành sai sót, chỉ chấp nhận chi trả một bộ phận tiền thuốc men, hơn nữa thời gian công việc của cha cô ấy không dài, đối phương còn không mua bảo hiểm cho cha cô ấy.

Và hơn nửa số tiền phẫu thuật còn lại thì nhà cô ấy căn bản kiếm không ra.

Phương Đường nghĩ hết mọi cách, cô ấy phát hiện bản thân không hề có năng lực, người cha trong phòng bệnh sợ hãi phải chi trả quá nhiều tiền thuốc men, đã đưa ra yêu cầu về nhà tĩnh dưỡng.

Hành lang thật dài, ánh sáng khiến chiếc bóng hắt lên trên tường của Phương Đường kéo thật dài.

Lúc Kiều Tịch tới, thấy Phương Đường cúi đầu, hai vai mảnh khảnh sụp xuống, năng lượng xanh trên mu bàn tay biến thành 4%.

Cô đi đến trước mặt Phương Đường.

Đối phương ngẩng đầu, khóe miệng miễn cưỡng cong lên, “Tiểu Tịch, cậu đến rồi.”

“Ừm.” Tối hôm qua cô đi cùng Phương Đường đến đây thăm cha của cô ấy, sau đó đã khuya rồi nên cô không về thành phố B nữa, lúc đi khách sạn nghỉ ngơi đã 5 giờ sáng, cô ngủ dậy thì phát hiện mặt trời sắp xuống núi.

Cô ngủ suốt một ngày.

Tắm rửa xong ở khách sạn, ăn xong cơm chiều, Kiều Tịch liền tới bệnh viện.

“Lát nữa cậu về thành phố B à?” Phương Đường dựng dậy tinh thần, nỗ lực bày ra vẻ mặt bình thường để nói chuyện với Kiều Tịch.

“Ừ, đêm nay tớ về.” Kiều Tịch liếc mắt một cái đã nhìn thấu nụ cười gượng trên mặt cô ấy, cô tạm dừng một chút mới mở miệng: “Vì sao không tìm tớ giúp đỡ?”

Phương Đường giật mình, cô ấy kinh ngạc ngước mắt lên, mặt đỏ bừng, cô ấy không biết phải nói làm sao: “Cần quá nhiều tiền để phẫu thuật, Tiểu Tịch, cậu đã giúp tớ rất nhiều, tớ không thể làm phiền cậu nữa.”

Kiều Tịch đối xử với cô ấy rất tốt, cô ấy không muốn chuyện của mình khiến Kiều Tịch phiền muộn, cô ấy cũng không muốn khiến Kiều Tịch cảm thấy cô ấy lòng tham không đáy.

Cô ấy thật sự rất thích người bạn Kiều Tịch này.

Cô ấy không muốn trở thành thứ phiền phức trong mắt Kiều Tịch.

Kiều Tịch nhìn ra được Phương Đường đang rất nghiêm túc, cô có chút kinh ngạc, cô tiếp cận Phương Đường, giúp đỡ Phương Đường, động cơ cũng không hề đơn thuần, cô phải làm nhiệm vụ. Nhưng Phương Đường lại rất hồn nhiên, rất quý trọng người bạn là cô.

Kiều Tịch đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, cô cười, “Đường Đường, có phải cậu không biết nhà tớ có rất nhiều tiền không? Vấn đề của cậu đối với tớ mà nói, rất dễ dàng giải quyết.”

Phương Đường cúi đầu.

“Cậu không muốn làm phiền tớ, nhưng chân của chú Phương không thể kéo dài nữa.” Kiều Tịch vẫn là lần đầu tiên tự mình vội vã tặng tiền cho người khác, cảm giác có chút mới lạ, “Nếu tớ gặp phải khó khăn, cậu có giúp tớ không?”

Giọng điệu Phương Đường chắc chắn,vội vàng trả lời: “Đương nhiên, tớ nhất định sẽ giúp cậu.”

“Bây giờ suy nghĩ của tớ cũng giống cậu, cho nên, cậu không cần có gánh nặng trong lòng, là tớ muốn giúp cậu.”

“Hơn nữa tiền không phải cho không, cậu không phải đang làm thêm à? Sau này trả từ từ là được.” Kiều Tịch tiếp tục nói: “Bây giờ quan trọng nhất là giải quyết khó khăn trước mắt.”

Tay Phương Đường nắm chặt vạt áo, mới nhịn xuống xúc động muốn khóc, cô ấy cảm kích đến đôi mắt đỏ bừng.

Sắc trời đã hoàn toàn tối xuống.

Lúc Kiều Tịch trở về Kiều gia đã hơn 9 giờ đêm, đêm nay cha Kiều có yến hội thương nghiệp phải tham dự, mẹ Kiều đi tham gia cùng ông.

Còn về Triệu Vũ Tích, cô ta còn chưa trở về, bởi vì nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ, cô ta vẫn luôn trồng cây ở vùng hoang vu.

Bạo Phú nói với cô, Triệu Vũ Tích đã trồng được 120 cây.

Kiều Tịch có chút kinh ngạc, so với trước kia, hiệu suất lần này của Triệu Vũ Tích quả thật cao không ít.

Quả nhiên, quen tay hay việc.

Kiều Tịch đang chuẩn bị lên lầu, Triệu Vũ Tích đúng lúc trở về.

Cô ta mặc đồ thể dục quần dài áo dài, lao động một ngày, trên người cô ta có không ít mồ hôi, ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.

Mới một ngày không gặp, Kiều Tịch cảm thấy đối phương đen không ít, lúc trước làn da của Triệu Vũ Tích còn xem như trắng nõn, bây giờ đã có chút vàng.

“Tiểu Tịch, em về rồi.” Triệu Vũ Tích cong khóe môi chào hỏi.

Hiện tại, người cô ta không muốn nhìn thấy nhất chính là Kiều Tịch, cô ta mệt đến eo đau xương đau, trên chân và quần dính không ít bùn, quần áo cũng có mùi, tóc lộn xộn buộc lấy, cả người chật vật không thôi.

Ánh mắt của cô ta dừng trên tay Kiều Tịch, ngón tay của cô tinh tế phiếm màu hồng nhạt, từng ngón như bạch ngọc, mà cô ta, bởi vì thời gian dài cầm cuốc đào hố, gần đây trên tay có không ít kén.

Lại nhìn Kiều Tịch mặc chiếc váy tinh xảo xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ trắng tuyết, cả người lộ ra cảm giác sạch sẽ thoải mái ở trước mặt, Triệu Vũ Tích chỉ cảm thấy rất chói mắt.

Nhẫn nhịn một chút, chỉ cần nhiệm vụ lần này thành công, nỗ lực trước kia của cô ta đều xứng đáng.

Trở về phòng, vốn dĩ Kiều Tịch muốn gọi điện thoại cho Lục Hoặc, nhưng mà cô đột nhiên nhận được điện thoại, trên đường về xe của cha Kiều và mẹ Kiều bị một tài xế say rượu đâm vào đuôi xe, xe xảy ra va chạm.

Ánh mắt cô ngưng đọng, vội chạy tới bệnh viện.

Một đường bôn ba, lúc Kiều Tịch đi đến bệnh viện, cô thấy quản gia đứng ngoài phòng bệnh, “Cha mẹ cháu sao rồi ạ?”

“Đại tiểu thư, ông chủ và bà chủ ở bên trong, cô không cần lo lắng, bọn họ đều không sao.”

Trái tim hoảng hốt của Kiều Tịch mới thoáng bình tĩnh lại.

Cô mở cửa đi vào, liền thấy mẹ Kiều nửa nằm trên giường bệnh, vẻ mặt và tinh thần như bình thường, còn có cha Kiều ngồi ở một bên.

“Cha mẹ, hai người thế nào rồi?” Cô chạy vội qua.

“Tiểu Tịch tới rồi, có phải làm con sợ rồi không?” Thấy khuôn mặt nhỏ của con gái tái nhợt, mẹ Kiều vội trấn an cô: “Mẹ không sao, chỉ là đυ.ng vào đầu thôi, cha con khẩn trương quá, nhất định phải để mẹ ở bệnh viện quan sát một đêm.”

Kiều Tịch nghiêm túc đánh giá một phen, xác định trên người cha mẹ cũng không có vết thương gì khác.

“Cha, đây là có chuyện gì?” Cô hỏi.

“Trên đường đυ.ng phải người lái xe say rượu, không kịp tránh, xe bị đυ.ng phải.”

Kiều Tịch không thể không nghĩ nhiều, “Là ngoài ý muốn hay là có người cố ý?”

Cha Kiều không nghĩ tới con gái sẽ hỏi như vậy, nhưng ông rất vừa lòng với phản ứng của con gái, dù sao gia sản của Kiều gia to lớn, con gái có chút thông minh là chuyện tốt, ít nhất có thể đề phòng có người rắp tâm hãm hại, “Chuyện này đã có cảnh sát xử lý, cha sẽ tìm người điều tra rõ ràng.”

Tính cha Kiều cẩn thận, ông đã sớm sai người đi điều tra kỹ càng tỉ mỉ, dù sao, trong làm ăn, kẻ địch của Kiều gia cũng không thiếu.

Kiều Tịch tin tưởng năng lực của cha, nghe ông nói vậy thì không nói thêm gì nữa.

Ban đêm, Kiều Tịch quyết định lưu lại cùng mẹ, cha Kiều đi xử lý chuyện tai nạn xe cộ.

Nhìn con gái nằm ở bên người, mẹ Kiều vuốt đầu cô, trên mặt ngăn không được ý cười dịu dàng, “Khi còn nhỏ, con còn nhỏ một nắm như vậy, nằm trong lòng ngực mẹ, mới chớp mắt đã trưởng thành nhanh như vậy.”

Con gái bà vẫn đặt trong lòng bàn tay nâng niu, chỉ chớp mắt đã trở thành thiếu nữ kinh diễm động lòng người.

Mẹ Kiều vỗ về tóc của con gái, “Mẹ không có yêu cầu gì, chỉ mong con vĩnh viễn vui vẻ, cho dù tương lai mẹ và cha con già rồi, bên cạnh con cũng có rất nhiều người thương yêu con.”

Chỉ cần nghĩ đến tương lai con gái có khả năng rời khỏi mình, đôi mắt mẹ Kiều bắt đầu chua xót.

Kiều Tịch dịch gần lại phía bà, thân mậtlàm nũng, “Mẹ có yêu cầu gì với nửa kia trong tương lai của con không?”

“Phải yêu con, thương con, mọi chuyện đều phải ưu tiên con trước.” Như vậy mẹ Kiều mới có thể yên tâm giao con gái cho đối phương.

Kiều Tịch thử nói: “Những mặt khác thì sao? Có yêu cầu gì không?”

Mẹ Kiều dùng ngón tay chọc chóp mũi của con gái, cười, “Đứa nhỏ ngốc, là người con chọn, chỉ cần con thích, đối phương thật sự yêu con, nhân phẩm không có vấn đề, mẹ và cha sẽ không có ý kiến.”

Bà và chồng chỉ cần con gái sống vui vẻ là được.

“Có điều, Tiểu Tịch, bây giờ con còn nhỏ, chờ thêm mấy năm nữa rồi suy nghĩ vấn đề này cũng được.” Mẹ Kiều cũng không muốn giao con gái cho người khác nhanh như vậy.

Kiều Tịch chớp chớp mắt, cho nên, sau này cha mẹ biết cô đến với Lục Hoặc , liệu có phản đối không?

Ngày hôm sau, Kiều Tịch vẫn luôn ở bệnh viện cùng mẹ Kiều kiểm tra cơ thể.

Tinh thần của mẹ Kiều rất tốt, sắc mặt hồng hào, “Mẹ đã nói cơ thể mẹ rất tốt, không có vấn đề gì cả, cha con cứ một hai phải để mẹ làm kiểm tra toàn thân.”

“Cha là lo lắng cho mẹ.” Kiều Tịch thay cha nói chuyện: “Lúc nãy cha vẫn luôn ở bên ngoài chờ, con thấy cha rất khẩn trương.”

Mẹ Kiều không khỏi cười, giọng nói của bà mang theo vài phần trách mắng, “Ông ấy chính là quá cẩn thận.”

Cha Kiều chờ ở bên ngoài thấy vợ và con gái đều đi ra, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của ông lúc này mới dịu dàng lại, “Thế nào? Kết quả kiểm tra có chưa?”

Tay Mẹ Kiều bị chồng cầm lấy, làm trò trước mặt con gái, bà trừng mắt nhìn chồng vài lần, nhưng mà đối phương rất biết sẽ giả ngơ, bà tức cười mất, “Có rồi, chúng ta về nhà, cơ thể của em tốt như vậy, đừng chiếm dụng tài nguyên bệnh viện.”

Cha Kiều nghe thấy lời vợ nói, trên mặt mới hoàn toàn thả lỏng, “Được, chúng ta về nhà.”

Kiều Tịch đi theo bên cạnh cha mẹ, cô nghe được thấy cha cô nói: “Chuyện ngày hôm qua đã điều tra rõ ràng, là ngoài ý muốn, tài xế say rượu tham gia tiệc mừng, uống không ít rượu, không màng khuyên nhủ của bạn bè mà kiên trì lái xe.”

Mẹ Kiều nghe thấy thế thì nhíu mày, “Nhà nước vẫn luôn tuyên truyền không lái xe khi say rượu, sao cứ có những kẻ hại mình hại người thế chứ.”

Bà rất tức giận, “Lần này chúng ta may mắn, không bị thương, nếu như xảy ra chuyện gì, cả đời anh ta cũng đừng hòng đi ra ngoài làm hại người khác.” Bà nói với chồng: “Anh ta đâm hư xe của chúng ta, nên bồi thường như thế nào thì làm thế đó, trừng phạt nên chịu thì phải để anh ta phải chịu, đừng hy vọng có thể dễ dàng cho qua.”

Kiều Tịch tán thành cách nói của mẹ Kiều, cho đối phương một bài học sâu sắc, sau này mới có thể tuân thủ luật an toàn giao thông.

Cô đi theo cha mẹ lên xe, chuẩn bị trở về tắm rửa thay đồ, sau đó đi tìm Lục Hoặc.

Hai ngày không gặp Lục Hoặc, bây giờ cô chỉ còn lại có 3% năng lượng vàng, chỉ có thể kéo dài 9 giờ tuổi thọ, cô cần phải đến bên cạnh Lục Hoặc.

Trên xe, Kiều Tịch ngồi bên cạnh cha mẹ, đột nhiên, di động của cô vang lên, tối hôm qua lúc ngủ vì không muốn quấy rầy mẹ cô nghỉ ngơi, nên cô cố ý để chế độ tĩnh.

Là Lục Hoặc gọi tới.

Kiều Tịch có chút khẩn trương, cô liếc mắt nhìn cha mẹ bên cạnh một cái, cô yên lặng ấn tắt cuộc gọi.

Sau đó, cô gửi tin nhắn qua: Không tiện nghe điện thoại.

Di động không vang lên nữa.

Kiều Tịch có chút ngoài ý muốn, lại có chút vui vẻ, thế mà Lục Hoặc chủ động gọi điện thoại cho cô, đáng tiếc cô không thể nghe được.

Cô vừa lừa gạt thành công để Lục Hoặc đồng ý đến với cô, nếu bị cha mẹ phát hiện, bọn họ không đồng ý, cô và Lục Hoặc vốn không có cơ sở tình cảm gì, quá dễ dàng bị chia rẽ.

Kiều Tịch thì không muốn tự tìm phiền phức, chờ sau này có cơ hội thích hợp, cô mới có thể nói với cha mẹ chuyện cô đến với Lục Hoặc.

Trong căn nhà nhỏ rất yên tĩnh.

Cũng không biết có phải cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân hay không, hai ngày này Tức Hỏa ngoan ngoãn không ít, cũng không nhảy loạn khắp nơi.

Lúc này, nó ngoan ngoãn ngồi trên đùi chủ nhân, đôi mắt to đỏ ửng nhìn về phía chủ nhân cũng đang đỏ mắt của nó.

Lục Hoặc buông di động, nhìn tin nhắn uyển chuyển từ chối trên điện thoại, phảng phất nằm trong dự kiến của anh.

Anh vẫn trở thành một thứ phiền phức, cô cũng không muốn anh quấy rầy cô.

Tóc mái hỗn loạn che đậy gương mặt của thiếu niên, hốc mắt anh đỏ bừng, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ lên.

Anh hẳn nên tự hiểu lấy mình, một quái vật hai chân không thể đi lại vọng tưởng muốn người khác thích mình, là thật chuyện buồn cười.

Một tay Lục Hoặc che lại đôi mắt, môi mỏng cong lên, cười tự giễu, ngày này vốn dĩ sẽ đến, anh chỉ hi vọng nó không cần quá nhanh mà thôi.

Nước mắt nóng bỏng chen qua khe hở của ngón tay nhỏ xuống, Tức Hỏa ngoan ngoãn dùng đầu cọ vào Lục Hoặc.

Nắng chiều dần dần chìm nghỉm nơi chân trời, cho đến khi chút ánh sáng cuối cùng biến mất, bóng đêm lại tới.

Trong nhà tối tăm, nuốt sống bóng lưng cô đơn lạnh lẽo của thiếu niên.

Kiều Tịch đẩy cửa ra, nhìn thấy cả phòng tối đen, cô có chút kinh ngạc, “Lục Hoặc?”

Trong bóng đêm, bóng hình ngồi trên xe lăn trở nên căng thẳng.

“Lục Hoặc, anh ở đâu? Tối quá, sao không bật đèn?” Kiều Tịch đi vào, cô duỗi tay muốn bật đèn lên.

Trong đêm tối, giọng nói Lục Hoặc khàn đặc như lăn qua hạt cát, “Đừng bật.”

Kiều Tịch hơi sửng sốt, “Anh ở đây à.” Nghe thấy tiếng nói của anh, cô không bật đèn nữa.

“Trong phòng tối như vậy, em đều không nhìn thấy anh.” Kiều Tịch sờ soạng tìm kiếm Lục Hoặc, “Anh ở đâu thế?”

Một hồi lâu, giọng nói Lục Hoặc mới vang lên, “Ở đây.”

“Hôm nay anh đang làm gì thế, sao không bật đèn?”

Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô mơ hồ thấy được bóng dáng của thiếu niên, cô đi qua đó.

Lục Hoặc im lặng.

Kiều Tịch rốt cuộc đi tới bên người anh, vì trừng phạt anh, cô trực tiếp ngồi trên đùi anh. Giây tiếp theo, cô cảm nhận được cả người Lục Hoặc cứng đờ.

“Làm sao vậy?” Kiều Tịch đối mặt với anh, ánh sáng quá mờ, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt của anh, quá ướt át.

Bóng tối khiến giác quan của con người trở nên mẫn cảm, Lục Hoặc có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm của cô gái, có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại của cô gái, giọng nói của cô ở bên tai anh càng nhẹ nhàng mềm dịu.

Lục Hoặc cảm thấy mình đang nằm mơ.

Hai ngày này anh đã không ngừng ảo tưởng hơn trăm lần rằng cô sẽ xuất hiện.

Đột nhiên, cô gái duỗi tay ôm lấy hai bên mặt anh, lôi kéo anh, “Lục Hoặc, nói chuyện, anh làm sao vậy?”

Cảm giác đau đớn truyền đến, anh tỉnh táo biết rõ, cô gái ở trên người mình cũng không phải ảo giác.

Anh chủ động ôm lấy cô, cánh tay dần dần buộc chặt, thân thể cứng đờ từ từ mềm lại, “Hai ngày nay em không tới tìm anh.”

Giọng nói của thiếu niên có vài phần ấm ức, Kiều Tịch nghe ra được, cô cảm thấy hiếm lạ, vội giải thích: “Hai ngày nay xảy ra không ít chuyện, em vẫn luôn rất vội, không có thời gian tới tìm anh.”

Lời vừa nói xong, Kiều Tịch tự nhiên cảm thấy chính mình giống tra nữ.

Đầu Lục Hoặc gác bên cổ cô, mặt dán vào da thịt cô, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm lại đen tối, anh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hôm nay em không nghe điện thoại của anh.”

Kiều Tịch cảm thấy chính mình càng tra hơn, cô không chịu được giọng điệu ấm ức của nhóc đáng thương như vậy, “Lúc anh gọi điện thoại cha mẹ em đang ngồi cạnh em.”

Ý thức được mình nói không đúng, cô lại nhanh chóng giải thích, “Không phải anh không thể gặp họ, chỉ là bây giờ cha mẹ em cảm thấy em còn nhỏ, không hy vọng em yêu đương quá sớm, em thật vất vả mới đến được với anh, không thể mới mấy ngày đã bị chia rẽ rồi.”

Sau một lúc lâu, trong bóng tối, giọng nói khàn đặc của Lục Hoặc chui vào tai Kiều Tịch, “Anh nghĩ rằng, em sẽ không đến nữa.”

Hai ngày ngắn ngủi, anh ngã xuống cống ngầm một lần nữa.

“Anh nghĩ rằng, em chán ghét anh.”

“Anh nghĩ rằng, em sẽ cảm thấy ghê tởm, không bao giờ muốn gặp anh nữa.”

Hơi thở Lục Hoặc nóng bỏng, từng tiếng ấm ức oán giận bên tai cô, đầu quả tim Kiều Tịch như bị nhéo một cái thật mạnh, cảm giác đau đớn đánh úp lại, “Sao có thể.”

Cô kinh ngạc, “Sao anh lại có suy nghĩ như vậy?”

Tay Lục Hoặc đặt ở eo nhỏ của cô nắm chặt, “Em thấy cái đuôi của anh.”

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh vẫn nói: “Tịch Tịch, anh là quái vật.”

Một quái vật xấu xí không thể đi, đặc biệt là cái đuôi xấu xí khiến chính anh cũng cảm thấy ghê tởm.

Cho dù Kiều Tịch chán ghét anh, không cần anh, anh cũng cảm thấy bình thường, anh sẽ không trách cô, rốt cuộc, không ai muốn ở cùng với một quái vật.

“Anh không phải quái vật.” Kiều Tịch không chịu được giọng nói hèn mọn của thiếu niên, “Ở trong mắt em, anh vẫn là Lục Hoặc.”

Cô còn nhớ rõ khi anh còn nhỏ bị nhốt trong chuồng chó, cô kể cho anh nghe câu chuyện về hoàng tử cá và cô gái nhỏ, khi đó cô chỉ nói bừa, không ngờ tới lúc này lại thành hiện thực.

Lục Hoặc thế mà là cá vàng nhỏ, anh đẹp như vậy, khẳng định là hoàng tử của loài cá.

Lúc này đây, Kiều Tịch kiên định nói với anh, “Đuôi cá của anh rất đẹp, không xấu chút nào.”

Kiều Tịch thoáng đẩy anh ra, tay cô ôm mặt anh, đầu ngón tay chạm đến vệt nước trên mặt anh.

Cô nhanh chóng ý thức được, anh khóc.

Đầu ngón tay giống như bị bỏng, trái tim Kiều Tịch lại hung hăng thắt chặt, đau cực kỳ, cô khó có thể tin, “Lục Hoặc, anh khóc?”

Giọng nói khàn khàn của thiếu niên có chút nức nở, giọng điệu rất khẳng định, “Không khóc!”

Trong bóng đêm, lá mầm non lặng lẽ hiện ra, không ngừng lay động.

Đầu ngón tay Kiều Tịch nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt anh, chỗ đó cũng ẩm ướt, cô cảm thấy buồn cười, cô không hề ức hiếp anh, nhóc đáng thương lại tự ức hiếp chính mình, còn khiến mình khóc luôn.

“Lục Hoặc, em muốn nhìn cái đuôi của anh một chút.”

Lục Hoặc cự tuyệt: “Không nhìn, xấu.”

“Không xấu.” Kiều Tịch ghé sát vào anh, môi dừng ở chỗ đỏ lên nơi đuôi mắt anh, cả người thiếu niên run lên.

Xúc cảm mềm mại truyền đến, đuôi mắt anh nóng lên!

“Làm thế nào thì đuôi mới có thể lộ ra?” Kiều Tịch rất muốn xem, giọng nói mềm nhẹ của cô có chút kiêu ngạo, “Toàn thế giới chỉ có bạn trai của em có đuôi cá, bạn trai của những người khác có đâu?”

Bí mật mà anh che giấu rất cẩn thận bị phát hiện, nhưng cô gái cũng không vì vậy rời xa anh, không chán ghét anh, Kiều Tịch ở trong lòng ngực anh đầy thơm tho mềm mại, cô sẽ đau lòng hôn đôi mắt của anh, còn sẽ ngọt ngào khen chiếc đuôi xấu xí của anh.

Lục Hoặc cảm thấy mình đang nằm mơ, đang mơ một giấc mơ xa vời đầy hoang tưởng.

“Nhanh lên.” Kiều Tịch đưa ra yêu cầu, “Em muốn xem đuôi cá.”

Nghe cô gái thúc giục, trong bóng đêm, đôi mắt ướt át của Lục Hoặc còn ửng hồng, tuyệt vọng nơi đáy mắt rút đi, mà cất giấu vài phần thẹn thùng.

Khóe môi anh hơi mím lại, trong ban đêm yên tĩnh, tiếng tim đập của anh càng ngày càng mạnh, tiếng vang như sấm.

Anh cúi đầu, môi mỏng dừng trên môi cô gái.

Lần trước, anh chỉ là hôn cô một chút, còn chưa kịp làm cái gì, cái đuôi đã không chịu khống chế mà lộ ra.

Lúc ấy, anh cảm thấy xấu hổ đến lập tức muốn chết đi.

Môi đột nhiên bị đè nặng, Kiều Tịch kinh sợ trợn tròn đôi mắt, cô cảm nhận được sự run rẩy trên môi thiếu niên, còn có bàn tay nắm chặt eo cô của anh, cô cong mắt.

Lục Hoặc trúc trắc lắm, chỉ biết lấy môi chạm môi, môi anh nhẹ nhàng cọ xát vào môi cô.

Một hồi lâu, Kiều Tịch không đủ kiên nhẫn, cô khẽ mở miệng, trực tiếp cắn môi anh một chút. Cảm giác đau đớn truyền đến, Lục Hoặc nhịn không được kêu rên, môi anh khẽ mở, giây tiếp theo, đầu lưỡi mềm mại của cô gái chui vào.

Cảm nhận được xúc cảm mềm mại, ướt nóng kia, Lục Hoặc gần như muốn điên rồi, lần đầu tiên anh có được cảm giác như vậy.

Trong nháy mắt, anh giống như kiềm chế không được, cả người phát run.

Hai chân của thiếu niên biến thành đuôi cá.

Kiều Tịch cảm nhận được sự khác biệt, cô cố ý chống lại răng cửa của Lục Hoặc, đang lúc anh còn muốn tiếp tục thì nhanh chóng lui ra.

“Lục Hoặc, cái đuôi của anh ra rồi?”

Trong bóng đêm, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên đỏ ửng, anh nỗ lực xụ mặt, “Không phải.”

Trên đỉnh đầu anh, lá mầm non lại hiện ra.

Kiều Tịch mới không tin lời anh nói, cô đều có thể cảm nhận được xúc cảm dưới thân của mình thay đổi.

Cô vươn tay, mò xuống, tay chạm vào thứ trơn trơn, lạnh lẽo.

Quả nhiên, là đuôi cá.

Lần trước Kiều Tịch đang khϊếp sợ, căn bản không kịp làm gì, lần này, cô tò mò cực kỳ.

Cô đẩy bàn tay đang ôm eo mình của Lục Hoặc ra, cô từ trên người anh đi xuống, “Em muốn bật đèn nhìn anh.”

Trong lòng ngực Lục Hoặc trống rỗng, anh không muốn bộ dạng xấu xí của mình bại lộ trước mắt cô, “Không cần.”

Kiều Tịch làm gì chịu nghe anh?

Cô sờ soạng đi bật đèn.

Sau đó, Kiều Tịch cẩn thận khóa cửa lại, đóng cửa sổ thật chặt.

Lúc quay đầu lại, cô thấy sắc mặt của thiếu niên trên xe lăn đỏ ửng, đuôi mắt đỏ bừng, đôi mắt ướt át, chiếc đuôi cá vàng kia rũ dưới xe lăn.

A, trái tim của Kiều Tịch điên cuồng nhảy lên, cô bị Lục Hoặc ở trước mặt quyến rũ đến run lên.

Thật muốn chết!

Kiều Tịch đi qua, ngồi xổm xuống trước xe lăn, cô nâng khuôn mặt nhỏ nhìn Lục Hoặc trên xe lăn, “Em có thể sờ nó không?”

“Không thể!”

Căn phòng vốn dĩ đang tối tăm trở nên sáng rõ, tấm màn che đậy duy nhất của Lục Hoặc bị lấy đi, khóe môi anh mím chặt, đôi tay nắm chặt tay vịn ở hai bên, “Không cần sờ, sẽ làm bẩn tay em.”

“Nhưng mà lần trước em đã sờ rồi, lúc nãy cũng sờ một chút rồi.” Kiều Tịch vươn tay, lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng dán lên cái đuôi của anh, “Không bẩn chút nào, cũng không hề xấu.”

Cơ thể thiếu niên run lên.

Khuôn mặt Kiều Tịch vui vẻ nhìn anh, giống như anh là trân bảo của cô, “Lục Hoặc, em rất thích đuôi cá của anh.”

Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc lập tức đỏ lên, thứ mà anh vẫn luôn thấy ghê tởm, coi là thứ xấu xí, mà Kiều Tịch lại nói, cô thích.