Pháo hoa đốt xong rồi, xung quanh yên tĩnh lại, rơi vào bóng tối.
Kiều Tịch nhìn đêm tối vô tận, cô hỏi Bạo Phú, “Lần này tiêu trừ được bao nhiêu năng lượng đen?”
Giọng nói trẻ con của Bạo Phú có chút hưng phấn, “Chủ nhân, là 10%.” Hiện tại trên người Lục Hoặc chỉ còn 59% năng lượng đen.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, Kiều Tịch hỏi: “Lục Hoặc nhỏ đã trở lại căn phòng ở hồi xưa rồi à?”
Bạo Phú: “Chủ nhân, cậu ấy đã về rồi.”
Kiều Tịch khẽ lên tiếng.
Bóng đêm nồng đậm, ánh trăng trốn ở phía sau đám mây, lộ ra hình dạng lưỡi liềm.
Cửa sổ đột nhiên bị gõ, âm thanh không lớn nhưng lại rất rõ ràng trong ban đêm yên tĩnh.
Lục Hoặc mới từ phòng sách đi ra, trong tay anh ôm Tức Hỏa, nghe thấy tiếng gõ cửa sổ, anh chuyển động xe lăn đi qua.
Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài không có bóng người.
Anh yên tĩnh chờ.
Mấy chục giây sau, rốt cuộc cô gái thiếu kiên nhẫn, cô từ dưới cửa sổ đứng lên, liếc mắt một cái đã đối diện với con ngươi đen nhánh và yên tĩnh của Lục Hoặc.
“Sao anh không cảm thấy kinh ngạc chút nào thế?” Kiều Tịch nhìn thiếu niên mặc áo ngủ màu xanh nước biển bên trong cửa sổ.
Gương mặt xinh đẹp của anh có vài phần lạnh lùng, khác với dáng vẻ đáng yêu ngây ngô lúc nhỏ.
Lục Hoặc nhỏ trưởng thành rồi.
Anh khỏe mạnh lớn lên, trở thành thiếu niên xinh đẹp.
Kiều Tịch chớp chớp mắt, cảm giác chua xót ở ngực ít đi vài phần.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc nhìn cô, cười khẽ, “Trừ em, không có ai khác sẽ đến đây.”
Rõ ràng anh chỉ nói thật, cô nên cảm thấy hài lòng, rốt cuộc trong thế giới của Lục Hoặc chỉ có cô, anh chỉ có thể ở cạnh cô
Nhưng Kiều Tịch cũng không vui vẻ, cô không hy vọng thế giới của Lục Hoặc cô đơn tịch mịch, cô hy vọng anh sống tùy ý vui vẻ, bên cạnh có người bạn xứng đáng để thổ lộ tình cảm.
Anh không cần phát sáng, không cần chói mắt, chỉ cần mỗi ngày vui vẻ là được.
Kiều Tịch tới gần cửa sổ, khoảng cách giữa hai người lại giảm xuống, “Anh đang làm gì thế?”
“Đọc sách.” Tức Hỏa ở trong tay Lục Hoặc giãy giụa, muốn nhảy về phía Kiều Tịch, bàn tay to của anh kìm chặt lại, viên cầu tuyết mềm mại kia căn bản không động đậy được.
Anh nhìn cô gái ngoài cửa sổ, “Đã trễ thế này, sao em đột nhiên tới tìm anh?”
“Em nhớ anh, nên tới tìm anh.” Kiều Tịch nói thẳng thừng, đôi mắt to xinh đẹp của cô yên lặng nhìn Lục Hoặc, phảng phất việc cô tới, thật sự là vì muốn nhìn anh một cái.
Tay Lục Hoặc nắm chặt, Tức Hỏa trong tay anh vội giãy giụa lên.
Chết mất, nó sẽ bị bóp chết mất!
“Lục Hoặc, anh ngồi lại gần đây một chút.” Kiều Tịch nói.
Xe lăn của Lục Hoặc di chuyển đến gần cô gái ngoài cửa sổ.
Giây tiếp theo, chỉ thấy cô giống như kẻ xấu làm loạn, cong eo vượt qua cửa sổ, cúi xuống, duỗi tay trực tiếp hung hăng xoa loạn trên đầu anh.
Mái tóc ngắn màu đen nháy mắt trở nên hỗn độn bất kham, tóc mái lộn xộn che lấp gương mặt anh.
Thiếu niên nhiều thêm vài phần trẻ con.
Kiều Tịch cảm thấy hài lòng, đắc ý thu hồi tay, “Em đi đây.”
Trong cửa sổ, Lục Hoặc ngẩng đầu, anh nhìn bóng dáng đang đi xa của cô gái, môi mỏng xinh đẹp dần cong lên.
Anh buông ra cơ thể được nuôi béo ú của Tức Hỏa, anh mang một đầu tóc rối, cười khẽ: “Chủ nhân của em thật càn quấy, không đáng yêu chút nào.”
Trên đỉnh đầu, lá mầm non lay động trái phải.
Tức Hỏa vội nhảy vụt ra từ bàn tay to, nó nhảy xuống từ trên đùi Lục Hoặc.
Chỉ lưu lại một bóng dáng trắng tròn cho Lục Hoặc, cậu mới càn quấy, suýt chút nữa chết ngộp nó rồi!
*
Ngày hôm sau, ánh nắng rực rỡ.
Buổi sáng Kiều Tịch có tiết học, cô phải đi trường học, lúc xuống lầu đúng lúc gặp phải Triệu Vũ Tích.
Kiều Tịch đã biết lần này Triệu Vũ Tích cần trồng 500 cây, nhìn thấy đối phương mặc đồ vận động quần dài áo dài, che lấp kỹ càng, rất hiển nhiên, đối phương lát nữa muốn đi trồng cây.
“Tiểu Tịch, chào buổi sớm.” Qua mấy ngày, vết đỏ trên mặt Triệu Vũ Tích đã gần như không có.
Kiều Tịch gật đầu, trong mắt cô có vài phần hứng thú, “Hôm nay chị lại muốn đi trồng cây à?”
Vẻ mặt Triệu Vũ Tích cứng đờ, “Sao em đột nhiên hỏi như vậy?”
“Lần trước chị đi trồng cây chính là ăn mặc thành như vậy.”
Triệu Vũ Tích cũng không muốn bị người khác phát hiện chuyện cô ta làm nhiệm vụ, cô ta vội giải thích: “Trùng hợp mà thôi, chị chỉ là hẹn bạn đi chơi, sao lại đi trồng cây được.”
Kiều Tịch gật đầu, trong mắt nồng đậm ý cười, “Em còn tưởng rằng, chị có sở thích trồng cây.”
Nụ cười trên mặt Triệu Vũ Tích rất nhạt, “Em hiểu lầm rồi, sở thích của chị chỉ có nhảy, vẽ tranh còn có viết thư pháp, em phải đi học à?”
Kiều Tịch lên tiếng: “Ừm.”
Triệu Vũ Tích có chút ảo não, thời gian cô ta trọng sinh trở về quá muộn.
Trước kia lúc cấp 3, thành tích của cô ta thật sự không tốt, mỗi ngày đều không để tâm vào việc học. Sau này chỉ thi đậu một đại học hạng ba, tốt nghiệp tương đương thất nghiệp, cơ bản đều ở trường học cho hết ngày thôi. Bây giờ cô ta đang là năm ba đại học, cũng lười đi trường học, chỉ chờ lấy bằng tốt nghiệp thôi.
Nếu cô ta trọng sinh sớm một chút, vào cấp 2 hoặc cấp 2, cô ta nhất định sẽ nỗ lực học tập, thi đậu đại học trọng điểm.
Còn về những sở thích mà cô ta nói, tất cả đều là thứ Kiều Tịch thích.
Trước kia cô ta đi theo mẹ tới Kiều gia, đi vào biệt thự, nhìn thấy Kiều Tịch mới nhảy xong đi ra, mặc dù đã hai đời, cô ta đều không thể quên sự kinh diễm lúc ấy.
Cô gái mặc váy ba lê màu trắng, váy liền màu trắng bao lấy đôi chân vừa tinh tế vừa dài của cô, cô chậm rãi đi đến, khuôn mặt còn chưa nẩy nở hoàn toàn đã xinh đẹp đến kinh người.
Một giây kia, Triệu Vũ Tích chân chính ý thức được, Kiều Tịch và cô ta sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, Kiều Tịch là công chúa nhỏ trong lâu đài, vừa xinh đẹp lại có được tất cả sự cưng chiều.
Ngày đó sau khi trở về, cô ta khóc lóc đòi mẹ cho cô ta đăng ký học nhảy, cô ta học khá trễ, điều kiện của cơ thể khiến cô ta không thích hợp nhảy ba lê, cho nên đến bây giờ cô ta cũng chỉ học được một số động tác cơ bản mà thôi.
Còn về vẽ tranh, vào năm cô ta học cấp 3, cô ta thấy Kiều Tịch ngồi ở trong sân, dưới ánh mặt trời, cô gái mặc chiếc váy trắng tinh, da trắng tóc đen, yên tĩnh vẽ nên cảnh sắc trong sân.
Cô ta không thể không thừa nhận, hoa khắp sân đều không bằng vẻ đẹp của Kiều Tịch.
Sau khi về nhà, cô ta nói mẹ mua dụng cụ vẽ tranh, cô muốn học vẽ. Nhưng mà, cô ta không biết chút nào về vẽ tranh, kiên trì không đến ba tháng, liền từ bỏ.
Vào lúc ăn tết, họ hàng thân thích đều khen chữ Kiều Tịch viết rất đẹp, cô ta biết Kiều Tịch mỗi ngày đều luyện chữ, cô ta lại chạy đi mua bảng chữ mẫu.
Không bao lâu, bảng chữ mẫu của cô ta liền vứt đi.
Hồi tưởng những thứ này, Triệu Vũ Tích rất tiếc nuối.
Nhìn Kiều Tịch đi ở phía trước, ánh mắt của cô ta không khống chế được dừng lại trên eo của Kiều Tịch, đúng là bởi vì từ nhỏ luyện nhảy nên eo Kiều Tịch vừa tinh tế vừa mềm mại, ngay cả lúc đi đứng cũng uyển chuyển nhẹ nhàng xinh đẹp hơn những người khác.
Triệu Vũ Tích rất không thoải mái, cô ta không cảm thấy mình kém hơn Kiều Tịch, cô ta chỉ là điều kiện không tốt bằng Kiều Tịch, không thể học từ nhỏ.
Kiều Tịch cũng không biết các kiểu hối hận trong lòng Triệu Vũ Tích.
Lúc cô đi đến phòng học vẽ, Diệp Tử Hân và Phương Đường đã sớm tới rồi.
Thấy cô tới, Diệp Tử Hân vội phất tay, “Tiểu Tịch, ngày hôm qua cậu xin nghỉ à?”
“Ừm, có chút việc.” Ngày hôm qua Kiều Tịch đưa Lục Hoặc nhỏ đi vườn bách thú, cũng không tới tiết học buổi chiều.
Diệp Tử Hân ăn bữa sáng, cô nói: “Ngày hôm qua đi học, thầy yêu cầu vẽ tượng Phật, đoán chừng hôm nay tiếp tục vẽ.”
Thứ họ vẽ cũng không phải tượng Phật đơn giản bình thường, mà là tượng Phật cổ đại cực kỳ phức tạp, đường cong rất nhiều.
Bởi vì là tiết cơ bản, thầy giáo để họ luyện tập vẽ tượng Phật rất nhiều, rèn luyện lối vẽ phác họa tỉ mỉ.
Diệp Tử Hân hàm hồ nói: “Dù sao tớ đã chuẩn bị tinh thần thức đêm hói đầu rồi, mỗi ngày chính là gan.”
Nghĩ tới gì đó, cô ấy nháy mắt với Kiều Tịch, “Tớ nghe nói, mấy ngày nữa sẽ có tiết vẽ cơ thể người.” Kiều Tịch gật đầu, trên mặt cũng không có vẻ hưng phấn tò mò kích động gì, thấy bên miệng Diệp Tử Hân dính sốt cà chua, cô cười đưa qua một tờ khăn giấy, “Lau miệng đi.”
Diệp Tử Hân vội tiếp nhận khăn giấy, lau qua miệng, “Tiểu Tịch, cậu xinh đẹp như vậy, làm hại tớ chảy nước miếng.”
Diệp Tử Hân quyết định, về sau đi học cô ấy sẽ ngồi bên cạnh Kiều Tịch, mỗi ngày nhìn mặt cô, cô ấy còn muốn vẽ Kiều Tịch, gương mặt xinh đẹp như vậy mà không vẽ thì đúng là phí phạm của trời.
Kiều Tịch bị cô ấy chọc cười, cô nhìn về Phương Đường đang yên tĩnh cắn bánh mì bên cạnh, chỉ thấy năng lượng xanh trên tay cô ấy từ 12% đã giảm xuống 10%, cô cũng không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, khiến năng lượng xanh của cô ấy giảm xuống.
Cô lấy một hộp sữa từ trong cặp ra, đây là mẹ chuẩn bị cho cô, “Đường Đường, mời cậu uống.”
Động tác ăn bánh mì của Phương Đường ngừng lại, cô ấy có chút ngoài ý muốn nhìn sữa bò trước mặt.
“Cầm đi, ăn mỗi bánh mì sẽ rất khô.” Kiều Tịch cười cười với cô ấy.
Phương Đường thụ sủng nhược kinh tiếp nhận sữa bò, “Cảm ơn.”
“A, Tiểu Tịch, cậu mời Đường Đường uống sữa bò.” Vẻ mặt Diệp Tử Hân đầy hâm mộ nhìn Phương Đường, cô ấy cũng muốn có được “Sủng ái” của Kiều Tịch!
“Cậu đã có nước trái cây.” Kiều Tịch hỏi Phương Đường, “Tớ thấy vẻ mặt của cậu có chút tiều tụy, có phải tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt hay không?”
“Cái này tớ biết.” Diệp Tử Hân nói cho Kiều Tịch, “Đường Đường ngày hôm qua đi làm thêm, ký túc xá sắp đóng cửa, cậu ấy mới trở về.”
“Làm thêm?” Kiều Tịch nhận được tư liệu Bạo Phú cho cô, biết được chuyện của gia đình Phương Đường.
Cha của Phương Đường bị người ta lừa rất nhiều tiền, đối phương lấy đi toàn bộ số tiền vốn đầu tư của cha cô ấy, thế nên công ty nhà cô ấy không xoay sở được, còn thiếu rất nhiều nợ nần, phải đóng cửa.
Vì để trả nợ, cha mẹ cô ấy đem bán tất cả tài sản để lấy tiền, bây giờ chỉ có thể ở trong căn nhà thuê.
Đã từng, Phương Đường cũng là cô gái được cưng chiều trưởng thành.
Gương mặt tái nhợt của Phương Đường cảm thấy xấu hổ mà đỏ lên, cô ấy thẳng thắn thành khẩn thừa nhận, “Ừm, tớ làm thêm để kiếm chút phí sinh hoạt.”
Vốn dĩ cô ấy không muốn học đại học, bởi vì học phí của sinh viên mỹ thuật cũng không thấp, bình thường mua dụng cụ vẽ tranh cũng rất nhiều tiền. Nhưng cha của cô ấy kiên trì bảo cô ấy học, vì tiền sinh hoạt, còn có học phí năm tiếp theo, cô ấy cần đi làm thêm kiếm tiền.
Kiều Tịch biết tình huống của cô ấy, cũng không truy hỏi quá nhiều, “Nếu cậu có khó khăn có thể nói với tớ, tớ có thể giúp cậu.”
Đôi mắt của Phương Đường là mắt một mí, nhưng khác với những đôi mắt nhỏ khác, đôi mắt của cô ấy rất to, rất đẹp, nghe thấy lời Kiều Tịch nói, cô ấy chân thành nhìn Kiều Tịch, trong mắt ngập nước.
Từ khi trong nhà xảy ra chuyện, người thân thích đều trốn tránh nhà cô, không có người nguyện ý tiếp xúc với nhà cô, càng khỏi bàn việc giúp đỡ.
Phương Đường nhỏ giọng nói, “Cảm ơn cậu.”
Cô ấy rất cảm kích có người nguyện ý đưa than ngày tuyết.
“Tiểu Tịch, cậu thật tốt.” Diệp Tử Hân phát hiện trên người Kiều Tịch không có chút kiêu ngạo của thiên kim hoặc đại mỹ nữ gì đó, cô ấy càng thích Kiều Tịch, đu idol gì chứ, những nữ minh tinh đó đều không đẹp bằng Kiều Tịch.
Cô ấy quay đầu, nói với Phương Đường: “Đường Đường, cậu có khó khăn nhất định phải nói với tớ, tuy rằng tớ không có bản lĩnh gì, chỉ biết ăn, nhưng nói không chừng ngày nào đó sẽ có tác dụng.”
Phương Đường cảm động gật đầu, “Cảm ơn hai người.”
Lúc đi học, quả nhiên thầy giáo bảo mọi người tiếp tục vẽ tượng Phật.
Lúc mới bắt đầu Kiều Tịch có chút mới lạ, nhưng vẽ được một lúc, đường cong cô vẽ càng ngày càng linh hoạt, sinh động lưu loát, to nhỏ đậm nhạt đều chính xác, ngay cả giáo viên đứng phía sau cô cũng không nhịn được gật đầu.
Ở bên cạnh, Diệp Tử Hân vẽ một lúc liền phân tâm.
Cô ấy thò đầu nhìn tác phẩm của Kiều Tịch, không khỏi nể phục, ai nói xinh đẹp thì là bình hoa? Kiều Tịch không chỉ đẹp, ngay cả vẽ tranh cũng siêu đẹp!
Sau khi tan học, Kiều Tịch liền đi Lục gia tìm Lục Hoặc.
Cô muốn đưa anh đi ra ngoài ăn cơm chiều.
Trong căn nhà nhỏ, Lục Hoặc biết Kiều Tịch sẽ đến nên anh để Tức Hỏa dính người ở một bên, anh chuyển động xe lăn, đi vào phòng tắm soi gương.
Anh dùng tay chỉnh sửa tóc mái hỗn độn trên trán, còn sửa sang lại quần áo của chính mình, xác nhận không có vấn đề gì, anh mới trở lại bên cửa sổ, cầm sách lên.
“Lục Hoặc, anh đợi lâu rồi sao?” Kiều Tịch từ ngoài cửa sổ duỗi tay vào lấy đi sách của anh.
Lục Hoặc ngước mắt, “Không chờ em.”
Trên đỉnh đầu, lá mầm non đáng yêu quơ quơ.
Kiều Tịch cười khanh khách nhìn anh, “Anh ra đây đi, em đưa anh đi ra ngoài ăn cơm chiều.”
Ánh mắt Lục Hoặc dừng trên mặt cô gái, trên làn da trắng tuyết dính một chút thuốc vẽ màu vàng.
Anh mở miệng nói: “Em cúi đầu.”
“Hửm?” Kiều Tịch không phản ứng kịp.
“Dựa gần lại đây một chút.”
Kiều Tịch cong lưng để sát vào anh, cô liền thấy Lục Hoặc lấy khăn giấy ở một bên lau mặt cô.
“Mặt em bẩn?”
“Ừ.”
“Dùng khăn giấy không lau được, phải dùng nước.” Buổi chiều Kiều Tịch có tiết vẽ màu, hẳn là khi đó bị dính lên.
Kiều Tịch nghĩ tới gì đó, cô đi vào phòng ở, đi vào phòng tắm làm ướt khăn giấy.
Cô cầm khăn giấy đã ướt đi về phía Lục Hoặc, ngồi xuống bên cạnh anh, “Anh lau giúp emt.” Cô đem đưa khăn giấy ướt cho anh, ngoan ngoãn ngồi xong, ngưỡng mặt nhìn anh.
Lục Hoặc cũng không cự tuyệt, một bàn tay của anh nâng cằm Kiều Tịch, một tay khác lau màu vẽ trên mặt cô.
Ngón tay của anh hơi lạnh, còn có vết chai mỏng, cầm cằm của Kiều Tịch khiến cô cảm thấy có chút ngứa.
“Em đừng nhúc nhích.” Ngón tay Lục Hoặc hơi dùng sức cầm chặt.
Kiều Tịch ngoan ngoãn ngồi im, đôi mắt đen nhánh óng nước của cô nhìn anh chằm chằm, khuôn mặt nhỏ trắng ngọc dưới ánh đèn càng dịu dàng, đẹp đến kinh người.
Màu vẽ điểm xuyết trên má của cô, trái lại có thêm vài phần đáng yêu.
Lục Hoặc không dám nhìn nhiều, anh rũ xuống mi mắt.
Dưới đầu ngón tay là da thịt trắng nõn mịn màng, xúc cảm rất tốt, anh cố ý nhẹ tay.
Ánh mắt Kiều Tịch dừng trên môi Lục Hoặc.
Màu môi của anh khá nhạt, hình dạng rất đẹp, hơi mỏng, khóe môi hơi mím, quyến rũ người ta muốn hôn lên, cô đột nhiên mở miệng trêu đùa anh, “Lục Hoặc, hai ngày nữa chúng em có tiết học vẽ cơ thể người, hay là em vẽ trước cho anh một bức đi, em còn chưa từng vẽ cơ thể người.”
Nếu là vẽ cho Lục Hoặc, Kiều Tịch chỉ nghĩ thôi, ôi, cô nhịn không được tâm sinh tà niệm, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Tuy rằng hai chân của Lục Hoặc không thể đi, nhưng rất dài, hơn nữa thân hình của anh tốt, cởϊ qυầи áo ra, hẳn rất cái để xem.
Cô gái nói ra lời kinh người, khiến ngón tay Lục Hoặc siết chặt.
“Anh không cần dùng sức nhéo cằm em như vậy.” Kiều Tịch liếc anh một cái, “Anh kích động như vậy à? Là đồng ý với em à?”
“Không phải.” Mặt Lục Hoặc nóng lên, anh buông tay ra, dưới chiếc cằm tinh tế kia đã có chút đỏ, thật đúng là rất yếu ớt.
Anh ném khăn giấy vào thùng rác, sau đó ngồi nghiêm túc, kéo ra khoảng cách với Kiều Tịch, “Xong rồi.”
“Trình độ vẽ tranh của em cũng không tệ lắm, sẽ không vẽ anh xấu đâu, lần trước em đã vẽ anh rất đẹp.” Kiều Tịch ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cực lực đẩy mạnh tiêu thụ chính mình.
Lục Hoặc sâu kín liếc nhìn cô một cái, bức tranh lần trước cô vẽ anh khiến anh tức giận xé luôn rồi.
“Không vẽ.” Lục Hoặc lắc đầu.
“Vì sao? Anh không cần nghĩ quá nhiều, coi như hiến thân vì nghệ thuật.” Kiều Tịch dạy dỗ anh, “Đây là nghệ thuật cao thượng, anh không cần thẹn thùng, đến lúc đó ở trong mắt en, anh chỉ có cơ bắp và đường cong, em sẽ không có suy nghĩ khác.”
Mới là lạ!
Lục Hoặc nhịn không được duỗi tay nhéo má của cô, “Anh sẽ không đồng ý.”
Cơ thể anh thế nào, chính anh biết, gầy ốm, khó coi, một đôi chân cũng xấu xí đến cực điểm.
Cơ thể xấu như vậy, vẽ ra cũng sẽ chỉ làm bẩn đôi mắt của cô.
Kiều Tịch hừ một tiếng, không nói thêm gì gì, dù sao một ngày nào đó, cô sẽ bắt anh cầu xin cô vẽ!
Kiều Tịch cho rằng phải thật lâu về sau, nhưng cô không nghĩ tới ngày đó rất nhanh sẽ đến.