Sau Khi Bị Ta Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 25

Đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Tịch chớp chớp, đôi mắt đen láy của Lục Hoặc nhỏ cũng chớp chớp.

Hai người đều ở trạng thái kinh ngạc.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng nhìn Lục Hoặc nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt, Kiều Tịch vẫn khϊếp sợ không thôi.

Cô phục hồi tinh thần, không nhịn được duỗi tay đi nhéo khuôn mặt đầy thịt của cậu nhóc, mềm mại, rất co dãn, hiện tại xúc cảm càng chân thật.

Kiều Tịch cười cong mắt, “Hoặc Hoặc, hoan nghênh em đã đến.”

Khuôn mặt bị nhéo lấy, Lục Hoặc nhỏ biết mình không phải đang nằm mơ, cậu có chút sợ hãi, có chút chần chờ, cậu thật cẩn thận mở miệng: “Chị quen em?”

Kiều Tịch gật đầu, giọng nói của cô mềm dịu dễ nghe, cực kỳ dễ nghe, “Chị quen em.”

Lục Hoặc nhỏ lại hỏi: “Chị là ai thế? Em chưa từng gặp chị.” Hai bàn tay nhỏ bị lạnh đến đỏ ửng của cậu gắt gao nắm tay vịn ở hai bên.

Kiều Tịch duỗi tay sờ đầu nhỏ của cậu, “Chị tên là Tịch Tịch.”

“Em biết viết tên của chị.” Nghe thấy Kiều Tịch tự giới thiệu, bàn tay nhỏ nắm chặt theo bản năng của Lục Hoặc nhỏ buông lỏn, nỗi sợ hãi và khẩn trương trong mắt cũng đã biến mất, cậu cứ cảm thấy Tịch Tịch rất quen thuộc.

Cậu thích cái tên Tịch Tịch này.

Kiều Tịch có chút vui vẻ, lần này cũng không giống mấy lần trước, cô chỉ có thể nói chuyện hoặc chỉ có thể chạm vào cậu, bây giờ cô có thể hoàn toàn mặt đối mặt nói chuyện với Lục Hoặc nhỏ.

Lục Hoặc nhỏ bắt đầu đánh giá nơi mình đang ở, đây là một căn phòng lớn, màu sắc thiên về màu trắng gạo tao nhã, trong phòng còn thơm nữa, ánh đèn chiếu rọi.

“Tịch Tịch, đây là nơi nào?” Lục Hoặc nhỏ không biết vì sao mình sẽ đột nhiên xuất hiện ở nơi này.

Kiều Tịch giới thiệu với cậu: “Đây là phòng của chị.”

Lúc nãy cô rút hộp bảo vật, đạo cụ rút được là có thể đưa Lục Hoặc nhỏ từ màn hình ra ngoài.

Tết đến, Lục Hoặc nhỏ một mình ngồi trong căn phòng nhỏ, đúng lúc, cô có thể ở bên cạnh cậu.

Lục Hoặc nhỏ kinh ngạc mở to miệng nhỏ, đôi mắt to cũng trừng tròn trịa, cậu không biết vì sao mình sẽ xuất hiện ở trong phòng của Tịch Tịch, “Thật xin lỗi, em không biết vì sao mình lại tới đây, bây giờ em sεメ về nhà.”

Cậu cho rằng, là lỗi của bản thân.

Nghe vậy, đầu quả tim của Kiều Tịch mềm nhũn, cô sờ đầu nhỏ của cậu: “Không phải lỗi của em, là chị đưa em đến đây.”

Cô dỗ dành cậu nhóc, “Em không cần sợ hãi, chờ đến giờ chị sẽ đưa em trở về.”

Lục Hoặc nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, cậu cũng không sợ Kiều Tịch chút nào, ngược lại cậu rất thích ở cạnh cô.

Trong hiện thực, bây giờ là đầu thu, thời tiết còn mang theo cái nóng bức của mùa hạ.

Trên người Lục Hoặc nhỏ mặc quần áo mùa đông thật dày, chỉ chốc lát, hai bàn tay nhỏ bị đông lạnh đỏ ửng của cậu đã bìng thường lại, khuôn mặt nhỏ cũng nóng đến đỏ ửng.

“Có phải rất nóng không, em cởi áo khoác trước đi.” Kiều Tịch nhớ tới lúc Lục Hoặc nhỏ đến đây vẫn chưa ăn cơm, cô hỏi cậu, “Em đói không?”

Đôi mắt to của Lục Hoặc nhỏ chớp chớp, cậu ngoan ngoãn lắc đầu, “Không đói bụng.”

Trên đỉnh đầu, lá mầm nho nhỏ lại nhảy ra.

Kiều Tịch không nhịn được cười, cô lừa gạt cậu, “Là chị đói bụng rồi, chị không muốn ăn cơm một mình, em ăn cùng với chị được không?”

Lục Hoặc nhỏ vừa ngoan vừa đáng yêu, cậu dùng sức gật đầu, “Được, em cùng Tịch Tịch ăn cơm.”

Phụt, cậu nhóc Hoặc thật dễ lừa gạt.

Kiều Tịch bảo cậu ngoan ngoãn ở trong phòng chờ cô.

Bây giờ là hơn 9 giờ tối, cha Kiều và mẹ Kiều đã trở về phòng nghỉ ngơi, người giúp việc khác cũng đang quét dọn phòng khách, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

Kiều Tịch đi vào phòng bếp, dì Hoa vội đi theo, “Đại tiểu thư?”

“Cháu có chút đói bụng, còn có đồ ăn không?” Kiều Tịch hỏi.

“Trong tủ lạnh còn có một ít nguyên liệu nấu ăn, tiểu thư muốn ăn cái gì? Bây giờ dì sẽ làm luôn.” Dì Hoa nói.

Kiều Tịch cân nhắc đến việc Lục Hoặc nhỏ là trẻ con, “Làm một ít chân gà và cánh gà hầm mật, sườn xào chua ngọt, gà nấu xáo, gà hầm hạt thông, được nữa thì làm chút bánh ngọt.” Cô tạm thời chỉ có thể nghĩ được như vậy.

“Được, tiểu thư chờ một lát.”

“Làm xong rồi thì đưa đến phòng cháu.” Kiều Tịch nhớ tới cái gì, tiếp tục nói: “Thuận tiện sai người đi mua mấy bộ quần áo mùa hè của bé trai hay mặc, đại khái mười tuổi, vải nhất định phải mềm mại, kiểu dáng không cần quá đẹp, đơn giản đáng yêu là được.”

Dì Hoa có chút kinh ngạc, bà ấy không rõ vì sao Kiều Tịch muốn sai người mua quần áo của bé trai.

Kiều Tịch đã nghĩ xong lý do rồi: “Cháu muốn tặng cho em trai của bạn cháu mặc, đợi lát nữa dì nhớ mua giúp cháu.”

“Vâng, đại tiểu thư.”

Lúc Kiều Tịch trở về phòng, Lục Hoặc nhỏ vẫn yên tĩnh ngồi trên xe lăn, bóng dáng nho nhỏ, cậu nhóc đáng thương rất dễ dàng bị người ta ngó lơ.

Cô đi qua ngồi xuống bên cạnh xe lăn của cậu, “Em có thể ở nơi này 24 giờ, em có chuyện gì muốn làm, hoặc có nguyện vọng gì không? Chị đều có thể thực hiện giúp em.”

Đạo cụ lần này có tác dụng trong 24 giờ, cô có thời gian cả ngày để ở cạnh cậu.

Lục Hoặc nhỏ lắc đầu, “Không có.”

Lá mầm non trên đỉnh đầu của cậu cũng lay động theo.

Kiều Tịch nhịn không được duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, cô cười uy hϊếp, “Không thể không có, cần phải có.”

Lục Hoặc nhỏ chớp chớp đôi mắt to, cậu không dám có nguyện vọng, bởi vì cậu biết, thứ mình muốn đều sẽ không có được.

Lúc này, cửa phòng bị gõ, Kiều Tịch chạy đi mở cửa.

“Dì Hoa, vất vả rồi, dì nghỉ ngơi sớm chút.” Kiều Tịch duỗi tay tiếp nhận khay, không có ý định để đối phương đi vào.

Cô đóng cửa lại rất nhanh.

“Lại đây ăn cơm.” Kiều Tịch đi đến bên bàn.

Lục Hoặc nhỏ chuyển động xe lăn, nghe mùi thơm của đồ ăn, cậu quả thật đói bụng rồi.

Hôm nay, vốn dĩ cậu hy vọng được ăn cơm với ông nội, bởi vì cậu nghe nói lúc đến tết, hẳn là cùng người thân ăn cơm.

Hiện tại, Lục Hoặc nhỏ nhìn Kiều Tịch đang gắp đồ ăn cho cậu, đôi mắt cậu sáng lên, cậu thích ăn cơm cùng Tịch Tịch.

“Ngày mai chị đưa em đi chơi.” Kiều Tịch cũng không đói, cô chỉ ăn một lát liền dừng lại nhìn Lục Hoặc nhỏ ăn.

Cậu nhóc ăn rất chậm, từng miếng từng miếng nghiêm túc ăn, khi ăn đến món mình thích, cậu sẽ híp mắt một chút, cực kỳ đáng yêu.

“Tịch Tịch đưa em đi chơi?” Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cậu không thể che lấp được sự vui vẻ.

“Ừ, em muốn đi vườn bách thú không?” Kiều Tịch biết Lục Hoặc nhỏ trừ khi đi học thì không thể ra ngoài, niềm vui tuổi thơ gì cũng không có.

Nếu cậu không có, cô sẽ tạo ra cho cậu.

Bàn tay nhỏ cầm thìa của Lục Hoặc nhỏ nắm chặt, đôi mắt to tràn ngập sự chờ mong, cậu sung sướиɠ gật đầu: “Muốn!”

Lúc trước Lục Hoặc nhỏ nghe thấy người bạn ngồi trước bàn cậu nói qua, cha mẹ dẫn bạn ấy đi vườn bách thú, nơi đó chơi rất vui.

Cậu rất hâm mộ, kỳ vọng sau khi lớn lên mình cũng có thể đi nơi đó chơi.

Bây giờ, Tịch Tịch không chán ghét cậu, còn muốn dẫn cậu đi vườn bách thú.

Cậu cảm thấy chính mình đang nằm mơ.

Ban đêm, Kiều Tịch để Lục Hoặc nhỏ ngủ trên giường của cô, cô đi ngủ sô pha.

“Tịch Tịch ngủ giường, em nhỏ, em có thể ngủ sô pha.” Lục Hoặc nhỏ không muốn chiếm lấy giường của Tịch Tịch.

“Bây giờ em còn nhỏ, chị phải che chở cho em, chờ đến khi trưởng thành, em lại che chở chị.”

“Em trưởng thành nhất định sẽ che chở Tịch Tịch.” Lục Hoặc nhỏ nghiêm túc gật chiếc đầu nhỏ.

Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Tịch lập tức cười rộ lên, “Em phải giữ lời đấy, còn phải nhớ thật kỹ lời mình nói.”

Hừ, sau khi anh lớn lên rất xa cách cô đấy.

“Em nhớ kỹ.” Khuôn mặt của Lục Hoặc nhỏ cực kỳ nghiêm túc.

“Được.” Kiều Tịch hỏi cậu, “Cần chị ôm em lên giường không?”

Lục Hoặc nhỏ vội lắc đầu, khuôn mặt nhỏ béo ú của cậu đỏ ửng, “Em lớn rồi, không cần ôm.”

Cậu đã là nam tử hán rồi.

Tuy rằng không có người dạy cậu, nhưng Lục Hoặc nhỏ cảm thấy, lớn như vậy còn cần người khác ôm là một việc rất xấu hổ.

Đứa bé nho nhỏ cũng có lòng tự trọng.

“Vậy được, em tự lên trên giường ngủ đi.” Kiều Tịch không miễn cưỡng, cô lấy gối và chăn đi đến sô pha bên kia, lại lấy chăn nhỏ sạch sẽ từ tủ quần áo ra cho Lục Hoặc nhỏ.

“Hoặc Hoặc, ngủ ngon.” Kiều Tịch đứng ở mép giường, cô sờ đầu nhỏ của cậu.

Đôi mắt to của Lục Hoặc nhỏ sáng rực, “Tịch Tịch, ngủ ngon.”

Đêm càng khuya, xung quanh yên tĩnh, trong phòng chỉ bật chiếc đèn bàn ấm áp.

Lục Hoặc nhỏ nằm trên giường của Kiều Tịch, cậu còn chưa ngủ.

Chiếc giường mềm mại, chiếc chăn thơm phức, còn có Tịch Tịch rất tốt với cậu, cậu lo lắng mình ngủ rồi thì những thứ này sẽ biến mất.

Nhưng mà, cơ thể của trẻ em làm sao chống lại được cơn buồn ngủ, mí mắt của cậu nhóc càng ngày càng nặng, dần dần khép lại.

Ngày hôm sau, ánh sáng bình minh xuyên thấu qua cửa kính, chiếu rọi vào trong nhà, ánh mặt trời khiến căn phòng có thêm sự dịu dàng.

Lục Hoặc nhỏ mở mắt ra, đôi mắt to của cậu còn buồn ngủ, mông lung, cậu theo bản năng ngồi dậy nhìn về phía sô pha bên kia.

Thấy Kiều Tịch đang nằm ở phía trên, miệng nhỏ của cậu cười rộ lên, Tịch Tịch vẫn ở đó.

Chờ đến khi Kiều Tịch tỉnh lại, Lục Hoặc nhỏ đã sớm thay quần áo mới mà cô chuẩn bị cho cậu, yên tĩnh ngồi trên xe lăn chờ cô tỉnh lại.

Ôi, nhóc con Hoặc quá ngoan, khiến người bớt lo nhưng lại làm người đau lòng.

“Tịch Tịch, chào buổi sáng.” Trong ánh mắt của Lục Hoặc nhỏ cất giấu sự vui vẻ và thẹn thùng.

“Chào buổi sáng nha.” Kiều Tịch thức dậy, cô đi qua, cố ý sờ loạn mái tóc của cậu, “Em gọi chị một tiếng chị đi.”

Đôi mắt to của Lục Hoặc nhỏ chớp chớp, đầu nhỏ nghiêng sang một bên, né tránh tay của Kiều Tịch, ngoan ngoãn lại bướng bỉnh nói: “Tịch Tịch.”

Kiều Tịch không có cách nào khác, Lục Hoặc nhỏ ở bất cứ chuyện gì đều rất ngoan, chính là không muốn gọi cô là chị.

Bởi vì muốn đi ra ngoài nên Kiều Tịch đã chuẩn bị rất nhiều, cô sợ cháy nắng nên còn cố ý bôi kem chống nắng.

Cô tìm được một chiếc mũ màu đen, trực tiếp đội lên trên đầu của Lục Hoặc nhỏ. Mũ có chút to, gần như che mất đôi mắt của cậu.

Đội xong mũ, cô ngồi xổm xuống bên xe lăn của cậu, “Chị giúp em bôi một ít kem chống nắng, Hoặc Hoặc đáng yêu như vậy, không thể bị cháy đen được.”

Lục Hoặc nhỏ có chút khẩn trương, khuôn mặt nhỏ của cậu đầy nghiêm túc, tùy ý Kiều Tịch bôi kem.

Cậu không biết những bạn nhỏ khác trước khi đi chơi sẽ có cảm giác gì, nhưng cậu biết, mình rất vui vẻ.

“Được rồi, đợi lát nữa chị sẽ đưa em đi ăn sáng với cha mẹ của chị, em không cần sợ hãi, bọn họ đều rất tốt, sẽ thích em.” Kiều Tịch đã nghĩ xong lý do rồi, Lục Hoặc nhỏ là em của bạn cô, tối qua bạn cô đưa Lục Hoặc nhỏ tới đây, nhờ cô chăm sóc một ngày.

Chuyện nhỏ như vậy, cha mẹ cô sẽ không miệt mài tra hỏi.

Cho nên, cô cũng không lo lắng lời nói dối sẽ bị vạch trần.

Lục Hoặc nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

Dưới lầu, cha Kiều và mẹ Kiều đã ngồi ở bên bàn ăn, Triệu Vũ Tích cũng ở đó, cô ta nhận được nhiệm vụ, phải trồng 500 cây, cô ta rất sớm đã dậy ăn sáng, tranh thủ trồng cây xong sớm, cô ta đã thất bại hai lần, lần này tuyệt đối không thể thất bại nữa.

Kiều Tịch đưa Lục Hoặc nhỏ từ thang máy lầu hai đi xuống.

Lúc cô đẩy Lục Hoặc nhỏ xuất hiện, cha Kiều và mẹ Kiều quả thật thấy kinh hãi.

“Tiểu Tịch, đây là……” Mẹ Kiều nhìn Lục Hoặc nhỏ trên xe lăn, “Sao trong nhà lại xuất hiện một đứa bé?”

Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc nhỏ đi qua, vẻ mặt cô tự nhiên, “Bạn con có chút việc, cha mẹ của bạn ấy cũng lâm thời đi ra nước ngoài, cho nên tối qua bạn ấy được em trai đến đây nhờ con chăm sóc một ngày, ngày hôm qua quá muộn rồi nên con không nói với cha mẹ.”

Mẹ Kiều nghe hiểu.

Bà bảo dì Hoa lấy thêm bát đũa, múc một chén cháo cho Lục Hoặc nhỏ, sau đó bà cười nói với con gái: “Con làm sao biết cách chăm sóc trẻ em, mẹ và dì Hoa có thể chăm giúp con.”

Kiều Tịch ngồi xuống bên cạnh Triệu Vũ Tích, cô ngồi ở giữa, Lục Hoặc nhỏ ngồi ở bên kia của cô, Kiều Tịch dùng cơ thể che chắn tầm mắt đang nhìn qua của Triệu Vũ Tích.

Kiều Tịch nói: “Không cần, con tính ăn sáng xong sẽ đưa em ấy ra ngoài chơi, mẹ yên tâm, em ấy rất hiểu chuyện, cũng không cần con chăm sóc nhiều lắm.”

Triệu Vũ Tích bị Kiều Tịch ngăn cản nên không nhìn thấy khuôn mặt của Lục Hoặc nhỏ, mà mẹ Kiều ngồi ở phía đối diện lại nhìn thấy rất rõ ràng, “Đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp, thật đáng yêu, có điều, sao mẹ cứ cảm thấy có chút quen mắt?”

Vẻ mặt Kiều Tịch không đổi, cô cười nói: “Mỗi đứa bé đều khá giống nhau mà.”

Mẹ Kiều gật đầu.

Triệu Vũ Tích cũng không cảm thấy hứng thú với đứa nhỏ này, cô ta chỉ chào hỏi với Kiều Tịch, sau đó tiếp tục ăn sáng, không liếc mắt nhìn Lục Hoặc nhỏ một cái.

Trái lại, tính cách của mẹ Kiều hiền lành, thân là người mẹ, bà không nỡ nhìn đứa bé nhỏ như vậy đã phải ngồi xe lăn.

Cả bữa sáng, bà rất chú ý tới Lục Hoặc nhỏ, không chỉ nhẹ giọng hỏi Lục Hoặc nhỏ thích ăn cái gì để bà sai phòng bếp đi làm, bà còn sai người đi mua một số món đồ chơi thích hợp với Lục Hoặc nhỏ.

Ngay cả khi Kiều Tịch đưa Lục Hoặc nhỏ đi ra cửa, mẹ Kiều còn lo lắng bảo Kiều Tịch đưa cả dì Hoa theo.

Kiều Tịch dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn cự tuyệt.

“Hai đứa đêm nay về sớm một chút, phải chú ý an toàn, biết không?” Mẹ Kiều sờ đầu của Lục Hoặc nhỏ, “Trong túi có nước, cháu khát thì nói chị Kiều Tịch lấy cho cháu.”

Lục Hoặc nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, “Cảm ơn dì.”

Khuôn mặt cậu trắng nõn đáng yêu, phấn điêu ngọc trác, còn đội chiếc mũ không hợp với kích cỡ, có cảm giác đáng yêu khiến trái tim người ta mềm nhũn.

Mẹ Kiều vẫy tay, “Hai đứa đi chơi đi.”

Trên xe, Kiều Tịch nhìn ra được tâm trạng của Lục Hoặc nhỏ rất tốt.

“Tịch Tịch tốt, người nhà Tịch Tịch cũng tốt.” Cậu ngây ngô nói.

Tịch Tịch và người nhà của Tịch Tịch đều không chán ghét cậu, cũng không ghét bỏ hai chân của cậu không thể đi, họ rất chăm sóc cho cậu, lúc nãy mẹ Tịch Tịch còn khen cậu đáng yêu.

Lục Hoặc nhỏ xấu hổi chớp chớp đôi mắt to, miệng nhỏ cong lên thật cao.

Anh thích gia đình Tịch Tịch.

Kiều Tịch cười, cô cảm thấy tiếc nhất là không thể đưa Lục Hoặc nhỏ đi tìm Lục Hoặc lớn, bởi vì Bạo Phú nói bọn họ không thể gặp mặt.

Cô lấy viên kẹo ra từ trong túi, đặt vào lòng bàn tay, đưa cho Lục Hoặc nhỏ, “Mời em ăn kẹo.”

Tay Kiều Tịch rất đẹp, lòng bàn tay có màu hồng nhạt, mềm như bông, mấy viên kẹo sữa đặt phía trên khiến người ta thấy thèm.

Lục Hoặc nhỏ thật cẩn thận chọn một viên kẹo, sau đó bóc vỏ bỏ vào trong miệng, vị vải ngọt ngào tan ra trong miệng cậu.

Cậu vui vẻ híp mắt, ngậm kẹo, một bên mặt của cậu phình phình, cực kỳ ngây thơ đáng yêu.

Tịch Tịch mời cậu ăn kẹo.

Giống với những người bạn khác, cậu cũng đã tìm được người sẽ chia sẻ kẹo cho cậu!

Vườn bách thú rất nhiều người.

Sau khi Kiều Tịch mua vé vào cửa, cô đẩy Lục Hoặc nhỏ ngồi trên xe lửa đi tham quan.

Bởi vì phải để xe lăn nên Kiều Tịch và Lục Hoặc nhỏ lựa chọn ngồi hàng cuối cùng, vị trí tương đối lớn, hơn nữa gió thổi rất thoải mái.

Xe lửa chạy trên nhiều tuyến đường, sẽ đi qua rất nhiều khu vực, bên đường có rất nhiều động vật nhỏ sẽ thò qua để con người đút ăn, chạm vào chúng nó.

Trên xe có rất nhiều bạn nhỏ, mỗi lần có động vật tới gần tìm thức ăn, các bạn nhỏ đều sẽ vui vẻ hò hét.

Kiều Tịch thả vào lòng bàn tay của Lục Hoặc nhỏ một chiếc bánh bao lúc nãy mua trước khi lên xe, sau đó, cô nắm tay nhỏ của cậu giơ lên, vài giây sau, một con đà điểu duỗi đầu lại đây, một ngụm ăn cả chiếc bánh bao.

Lục Hoặc nhỏ kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ che lấp không được khát vọng muốn thử, cậu cảm thấy chơi rất vui.

Trên đường còn có hồng hạc đang tản bộ, trên cây có Koala lười biếng, Lục Hoặc nhỏ cảm thấy hai mắt của mình không nhìn kịp.

Thời tiết nóng bức, cậu kích động khiến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

“Tịch Tịch, hươu cao cổ đang ăn lá cây.” Cách đó không xa có chú hươu cao cổ đang vươn đầu lưỡi, cuốn lấy lá cây.

“Tịch Tịch, đó là voi con.” Lục Hoặc nhỏ thấy chú voi con vừa trẻ con vừa đáng yêu đang lăn lộn trong nước.

“Tịch Tịch, có hổ.”

“Tịch Tịch, Tịch Tịch……”

Xe lửa chậm rãi đi về phía trước, đôi mắt to đen láy của Lục Hoặc nhỏ lấp lánh ánh sáng và nụ cười.

Bóng đêm buông xuống.

Kiều Tịch và Lục Hoặc nhỏ đi ra từ Vườn Bách Thú, cô không đưa cậu về nhà mà đi tới công viên giải trí bên cạnh.

Cô đẩy anh, tìm được một vị trí thích hợp, dừng lại.

Xung quanh rất yên tĩnh, ánh sáng âm ám, nếu một mình ở đây, chắc chắn sẽ rất sợ hãi.

“Tịch Tịch?” Lục Hoặc nhỏ không biết vì sao Kiều Tịch đưa cậu đến nơi này.

“Chị ở đây.”

Cô vừa mới nói xong, ở công viên giải trí, pháo hoa lóa mắt đồng loạt bắn lên, lập tức chiếu sáng toàn bộ bầu trời, chiếu sáng cả lâu đài nhỏ, đẹp giống như trong truyện cổ tích.

Lục Hoặc nhỏ mở to hai mắt nhìn, pháo hoa nở rộ, con ngươi đen bóng của cậu rất sáng rất sáng.

“Tịch Tịch, phía trước bắn pháo hoa.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Tịch ngập tràn ý cười, đôi mắt cười cong lên, gió đêm thổi qua tóc cô, cô nhẹ giọng nói: “Lục Hoặc nhỏ, năm mới vui vẻ.”

Năm mới, Lục Hoặc nhỏ không phải một mình ngồi trong căn nhà nhỏ, một mình một người.

Mà là có Tịch Tịch cưng chiều cậu, cùng cậu trải qua.

Cậu thật vui vẻ nha.

Đôi mắt to của Lục Hoặc nhỏ sáng rực, chứa đầy Tịch Tịch mà cậu thích nhất.

Pháo hoa tản ra trên bầu trời, bóng dáng của Lục Hoặc nhỏ dần dần biến mất.

Bóng đêm dần lạnh, Kiều Tịch rũ xuống mi mắt, cô nhớ Lục Hoặc rồi.