Sau Khi Bị Ta Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 4

Vốn dĩ Kiều Tịch chỉ là hiếu kì về cái Mầm xanh nhỏ trên đầu Lục Hoặc, mới đưa tay chạm vào.

Cô không nghĩ tới chồi non sẽ thật sự nằm trong lòng bàn tay mình, cô có chút không dám dùng sức, cái Mầm xanh nho nhỏ lá mềm mềm, dễ thương không chịu được. Hai cái lá non nằm trong lòng bàn tay cô run rẩy, rồi lập tức biến mất

Còn chưa kịp tranh thủ hảo cảm, Kiều Tịch liền nghe giọng Lục Hoặc chất vấn mình.

Cô thu tay lại, phát hiện khuôn mặt Lục Hoặc có chút đỏ lên, ngay cả hai cái lỗ tai cũng hồng nốt.

Con mắt đen nhánh của hắn, có chút ẩm ướt, như uất ức mà nhìn cô, "Cô vừa làm cái gì tôi đấy?"Hai tay đặt trên xe lăn của Lục Hoặc nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trong nháy mắt, sự lạnh lẽo khiến người khác run sợ, sự âm u ấy cơ hồ muốn bao phủ hắn, hắn suýt chút thì mất khống chế.

Ánh mắt Lục Hoặc tràn ngập nghi hoặc, nhìn kỹ vào cô, Kiều Tịch đột nhiên ý thức được, có lẽ Lục Hoặc cũng không biết trên đầu mình mọc ra Mầm xanh nhỏ.

Gương mặt bình tĩnh của hắn nhiễm màu đỏ ửng, có cảm giác mê người không nói nên lời, khi nãy cô không cẩn thận năm lấy chồi non trên đỉnh đầu hắn, hắn lại có biến hóa lớn như vậy sao.?

Mắt Kiều Tịch sáng lên, cất giấu vui vẻ .

Diễn kịch là điều Kiều Tịch am hiểu nhất, cô lắc đầu: "Em cũng không có làm cái gì."

Lục Hoặc nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm cô, nhưng cũng không nhìn ra cái gì.

Kiều Tịch trừng mắt nhìn, đôi mắt long lanh tỏ vẻ mờ mịt, "Lục Hoặc mặt của anh thật là đỏ, anh làm sao vậy? Có phải là có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Lục Hoặc từ xấu hổ thành buồn bực, nghiêng mặt đi, "Tôi không có việc gì."

"Anh còn muốn được em đút điểm tâm sao "

Một giây sau, Kiều Tịch nghe được âm thanh trầm thấp của Lục Hoặc vang lên, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi, "Không cần!"

Khóe môi Kiều Tịch nhịn không được câu lên, cô đột nhiên phát hiện trêu đùa Lục Hoặc còn rất thú vị.

Một bữa sáng, Kiều Tịch ăn rất chậm,cô không có cơ hội đυ.ng vào Lục Hoặc, nên tốc độ hấp thu năng lượng cũng rất chậm, ngày hôm qua năng lượng đã bị tiêu hao hết, hiện tại năng lượng của cô chỉ có 0. 3%.

"Lục Hoặc, thuốc mỡ ngày hôm qua để ở chỗ nào, em giúp anh bôi thuốc." Kiều Tịch vẫn giữ ý đồ tìm cơ hội đυ.ng vào hắn.

"Không cần, cô đi đi." Lục Hoặc chuyển động xe lăn, đẩy đến gần cửa.

Kiều Tịch đi phía sau hắn, phát hiện nơi này còn có một cái thư phòng nhỏ, diện tích không lớn, giá sách lớn chiếm hơn nửa diện tích căn phòng, bàn đọc sách dựa vào bên cửa sổ, ánh sáng rất tốt.

Lục Hoặc chuyển động xe lăn đi đến phía sau bàn đọc sách, hắn bắt đầu đọc sách, căn bản không để ý tới Kiều Tịch.

Trong thư phòng không có ghế, Kiều Tịch đi ra bên ngoài mang cái ghế nhỏ đem vào.

Phát hiện Lục Hoặc ngước mắt nhìn mình, cô cong cong môi, "Em ngồi cùng anh."

Kiều Tịch tận lực đem cái ghế để gần Lục Hoặc, nhìn trên mu bàn tay, thanh năng lượng lại hiện ra, cô mới ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lục Hoặc không thèm để ý đến cô, tiếp tục xem sách. Đợi cô nhàm chán, tự nhiên sẽ rời đi.

Kiều Tịch xác thực nhàm chán, thường ngày cô đều thích nằm ỳ, hôm nay khó khăn lắm cô mới dậy sớm, cô lặng lẽ che miệng, ngáp một cái, khóe mắt còn có chút nước.

Cô nhìn Lục Hoặc một chút, ánh mắt rơi vào tờ giấy trắng trên bàn sách, cô đưa ngón tay ra, chạm nhẹ vào cánh tay Lục Hoặc.

Con ngươi đen nhánh của Lục Hoặc nhìn về phía cô.

"Giấy trắng này có thể cho em chơi được không?"

"Còn có bút." cô phải tìm chút chuyện để làm, nếu cứ ngồi một chỗ an tĩnh như vậy, cô sẽ ngủ mất.