Lục Hoặc mặt không cảm xúc, "Đừng phiền tôi." Hắn giống như là nhìn thấu cô, "Cảm thấy nhàm chán liền có thể rời đi."
Kiều Tịch lắc đầu, cô mới không đi.
Lục Hoặc tiếp tục xem sách, Kiều Tịch cầm giấy trắng cùng bút đi qua, còn thuận tay cầm theo quyển sách trên giá.
Dù thân hình cô cũng nhỏ nhắn, nhưng ngồi trên cái ghế nhỏ nhìn vẫn có chút chật chội đáng thương.
Cô cắn bút, ngẩng đầu nhìn Lục Hoặc.
Chàng trai này sao lại đẹp mắt đến vậy?
Kiều Tịch nhìn mê mẩn, ngòi bút vẽ trên tờ giấy trắng, chậm rãi miêu tả.
Nguyên chủ đang theo học lớp mỹ thuật tốt nhất, hiện tại là thời gian huấn luyện quân sự, do bệnh tình nên tạm thời không cần đến trường học. Lúc trước, Kiều Tịch cũng học vẽ tranh được mấy năm, vừa trùng hợp nguyên chủ của thân thể này cũng thích vẽ. Bên trong phòng nhỏ rất an tĩnh, chỉ có tiếng bút giấy sàn sạt của Kiều Tịch.
Cũng không biết qua bao lâu, Kiều Tịch để bút xuống, cô thỏa mãn đánh giá thiếu niên trên bức vẽ..
Vẽ xong, Kiều Tịch lại mệt rã rời, không nhịn được, cô dịch cái ghế về phía trước, gần bàn đọc sách, gục xuống, nhắm mắt ngủ.
Dù sao chỉ cần cạnh Lục Hoặc trong phạm vi một mét là có thể hấp thu năng lượng vàng.
Lục Hoặc ngẩng đầu, thấy Kiều Tịch đã ngủ, mái tóc đen dài che gò má cô, chị lộ cái mũi cùng đôi môi hồng.
Hắn chuyển tầm mắt, dừng trên tờ giấy, một góc giấy bị giấu dưới khuỷu tay cô.
Hắn nhẹ nhàng rút ra.
Giây phút Lục Hoặc nhìn rõ tờ giấy, nháy mắt mặt hắn đỏ lên.
Trên tờ giấy trắng, thiếu niên ngồi bên cửa sổ, đầu của hắn hơi ngửa, môi khẽ nhếch, đôi mắt nhẹ híp lại, trong mắt mang theo ham muốn, cổ áo sơ mi mở rộng, còn thấy được rãnh bụng. . .
Tay Lục Hoặc siết chặt tay, trang giấy có chút nhăn lại.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Tịch đang ngủ say, cô thật dám vẽ!
Cũng không biết qua bao lâu, lúc Kiều Tịch tỉnh lại, cánh tay có chút run.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng dần tỉnh táo, thanh năng lượng trên mu bàn tay vậy mà biến thành 2.3%, cô ngủ hai tiếng rồi ư?
Kiều Tịch thấy Lục Hoặc còn đang đọc sách, mà bức vẽ của cô lại không thấy đâu nữa.
"Em vẽ không đẹp sao?" Hai tay Kiều Tịch đặt trên bàn, cô chống cằm, nghiêng đầu nhìn Lục Hoặc.
Mắt cô cong cong, trong mắt toàn là ý xấu.
Tay đang lật sách của Lục Hoặc ngừng lại.
Muốn nói cô vô sỉ, chưa kịp mở miệng lại nghe thấy âm thanh mềm mại nhưng khiến người khác xấu hổ của cô, "Hôm qua em không thấy rõ cơ thể anh, nếu có cơ hội, em giúp anh vẽ lại nhé."
Kiều Tịch lừa hắn, hôm qua cô nhìn rất cẩn thận, trí nhớ cô lại tốt, nhắm mắt là có thể nhớ đến bộ dáng ngày hôm qua của hắn.
"Anh mang bức vẽ của em giấu đi đâu rồi?" Kiều Tịch hỏi hắn.
Ngón tay cầm sách của Lục Hoặc cứng lại, nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ, hắn ngước mắt lên nhìn cô, vừa thẹn lại vừa tức giận, "Xé!"
Vẽ như thế, hắn giữ lại làm cái gì!
Bạo Phú thiên vị Kiều Tịch: "Chủ nhân, Lục Hoặc đem tranh của người xé, người không nên tức giận, chúng ta còn cần năng lượng vàng trên người hắn."
Kiều Tịch: "Ta không tức giận, bức tranh đó chỉ là ta thuận tay vẽ thôi, muốn xé ta có thể vẽ trăm bức cho hắn xé."
Dù sao cũng chỉ là bức vẽ để gϊếŧ thời gian.
Lục Hoặc nghĩ Kiều Tịch sẽ tức giận rời đi, nhưng cô chỉ cụp mắt xuống, cũng không nói tiếng nào.
Hắn mím chặt môi, không nhìn tới bộ dáng tỏ vẻ đáng thương của cô.
Kiều Tịch một mực ngồi cạnh Lục Hoặc đến buổi chiều, cô cũng không có quấy rầy, chỉ ngồi yên lặng, đến khi mặt trời lặn rồi mới chịu rời đi.
1% năng lượng có thể kéo dài mạng sống thêm ba giờ, hôm nay cô ngồi cạnh hắn đến 9 giờ, hấp thu 9% năng lượng, có thể kéo dài thêm 27 giờ.
Tiếc nuối duy nhất là, hôm nay cô không có cơ hội chạm vào Lục Hoặc, nếu không, cô còn có thể hấp thu thêm nhiều năng lượng vàng hơn nữa.
Đi ra khỏi sân, Kiều Tịch thấy được người hầu sáng nay đứng ở cửa.
"Kiều. . . Kiều tiểu thư, người đi thong thả." Thái độ người hầu rất tốt, bà ta lặng lẽ tìm người hỏi, mới biết được cô gái xinh đẹp trước mặt này là tiểu thư Kiều gia.
Kiều Tịch dừng bước, "Chuyện sáng nay, tôi sẽ không nói cho ông cụ Lục."
Người hầu cũng một mực lo lắng vấn đề này, cả ngày hôm nay đều đứng ngồi không yên, bây giờ nghe cô nói, bà không khỏi vui mừng, liền nịnh nọt nói: "Cảm ơn Kiều tiểu thư, người thật sự là người tốt."
Kiều Tịch trong mắt mang theo ý cười, "Nếu như để tôi phát hiện bà về sau còn cắt xén đồ ăn của Lục Hoặc, không cần Lục gia ra tay, tôi sẽ tự tay thu thập bà."
Người hầu kinh ngạc nhìn Kiều Tịch.
Kiều Tịch mắt cong cong, "Lục gia có thể sẽ sa thải bà, nhưng tôi không giống, bà không chỉ mất công việc, người nhà của bà còn sẽ bị liên luỵ, tuyệt đối không nên vì chút lòng tham, mà liên lụy cả gia đình như vậy a."
Cô gái xinh đẹp trước mặt, giọng nói lại êm dịu dễ nghe, nhưng lại nói ra những lời khiến người ta sợ hãi, người hầu bị dọa đến sửng sốt, Kiều Tịch chỗ nào giống cô gái đơn thuần, quả thực là tiểu ác ma.
"Tôi đi trước." Kiều Tịch cười đến rung động, "Bà có thể đem chuyện này nói cho Lục Hoặc."
Cô làm việc tốt, luôn luôn thích lưu danh.
Hơn nữa, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội tăng hảo cảm Lục Hoặc.