Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai

Chương 14

Lương Tự hất tóc lại cho gọn gàng, rồi ngồi xuống cạnh cô.

Dư Thanh nhìn cậu vén tay áo lên vắt nước mưa, một vũng nước đổ xuống. Sau đó cậu lau mặt, chống một tay lên đầu gối đang dang rộng, tay còn lại lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra ngậm vào.

“Mưa lớn thế này, ngồi đây không lạnh à.” Cậu khép hờ tay, cúi đầu châm thuốc.

Một tia sấm xẹt qua bầu trời, bậc thềm lập tức lóe sáng lên. Điếu thuốc kẹp trong tay Lương Tự nhấp nháy ánh lửa, cậu ngước mắt lên nhìn gương mặt của cô.

Dư Thanh lắc đầu: “Mình thích trời mưa.”

Ngay giờ phút này, trong hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng nói chuyện của họ. Bức màn mưa từ trên cao đổ xuống ngăn cách họ ở đây, sân trường như được bao phủ bởi một tấm vải sẫm màu rách rưới, hạt mưa liên tục bắn vào trong.

“Cũng thích sấm chớp.” Cô nói tiếp.

Lương Tự nhìn cô trong chốc lát: “Thực sự chưa từng thấy có cô gái nào thích cái này.” Bình thường thì cô nàng nào cũng sợ gần chết, vùi đầu trong lòng cậu, còn bắt cậu lên tiếng dỗ dành.

Lại có sấm bổ xuống bầu trời đen kịt.

“Sao cậu chưa hỏi mình tại sao đến đây tìm cậu?” Dư Thanh nghiêng đầu.

Lương Tự nhướng mày: “Bàn chuyện đời, bàn lý tưởng?”

“…” Dư Thanh không khỏi bật cười.

Cơn mưa lớn đó liên tục tạt mạnh vào trong, hai người ngồi trên bậc thềm hồi lâu, không nói không rằng, thế là quay về tầng hầm. Dư Thanh ngồi trên sofa thấy hơi chán, Lương Tự lấy từ dưới bàn ra một món gì đó giống như cái mâm tròn.

“Chơi bao giờ chưa?” Cậu ngồi ở bên kia ghế sofa.

Dư Thanh cầm lấy từ tay cậu, là một bộ cờ nhảy. Lúc đó cô cúi người, cổ áo hơi hở, Lương Tự vừa liếc mắt là thấy mảng da ngực trắng nõn dưới xương quai xanh của cô, thậm chí có thể ngửi thấy mùi sữa nhè nhẹ trên người cô.

“Hồi trước Lương Vũ đem tới chơi để quên ở đây.” Cậu mất tự nhiên xoay mặt đi đổi đề tài, mở nắp ra, xếp từng viên tròn lên trên, “Cậu chọn màu nào?”

“Đỏ.” Cô nói.

Cậu cố tình nhường, Dư Thanh thắng được nên rất vui.

Sau đó chỉ còn mười phút là hết giờ tự học buổi tối, Dư Thanh không thể ở lại được nữa. Mưa bên ngoài nhỏ dần, Lương Tự đưa cho cô cây ô dài đang được tựa vào sau cửa để cô cầm đi, cũng may là mưa đã giảm đi một nửa trong suốt tiết tự học buổi tối.

Đêm đó ở thôn Tiểu Lương, trời mưa suốt đêm.

Hôm sau là một ngày trời nắng hiếm hoi, vừa học hết tiết đầu, đã nghe thấy tiếng rất nhiều người ngoài hành lang la ó nói rằng có cầu vồng, ai cũng chạy ra xem. Có giáo viên dừng chân đứng xem trước, Dư Thanh cũng đi theo ra lan can.

Những đám mây đầy màu sắc bay ngang qua đường chân trời.

Một tay Lương Tự chống giữa bàn và đầu, tay còn lại liên tục xoay bút, đôi mắt nhìn thẳng tắp về một hướng nào đó. Mọi người trong lớp đã chạy ra ngoài xem, bên trong chỉ còn lác đác vài người.

“Sao mày không ra xem?” Trần Bì thò đầu vào từ cửa sổ hỏi.

Lương Tự liếc cậu bạn: “Lượn sang chỗ khác hộ.”

“Chậc chậc.” Trần Bì liếc nhìn chiếc bàn học lộn xộn của cậu, lắc đầu, “Tao còn tưởng mày đổi tính định thi Thanh Hoa cơ đấy, không lẽ tự ngược bản thân tới vậy?”

Lương Tự trực tiếp ném một cuốn sách sang.

Trần Bì lập tức né khỏi cửa sổ, Lương Tự cúi người nằm rạp trên ghế dài, rồi mò lấy quyển sách trên bàn che mặt lại. Sau khi chuông vào tiết hai vang lên một lúc lâu, cậu mới lề mề ngồi dậy.

Mặt trời lên dần từ đông bắc sang đông nam.

Đến chiều, trời nắng gắt. Tiết tự học quá nhàm chán, Lương Tự đá ghế ra đi xuống tầng hầm. Trong này vẫn còn hơi ẩm của tối qua, cậu lấy cây đàn, chậm rãi gảy dây đàn.

Trước tiết tự học buổi tối, Lý Vị và Trần Bì đến đây tìm.

Cả ba đến căn tin trường ăn mì xào, quạt trên đỉnh đầu thổi vù vù cũng chẳng thấy mát được chút nào. Lương Tự ngồi trên băng ghế, một chân gập lại đặt trên ghế, quần tây được xắn lên đầu gối, tay phải gắp mì cho vào miệng.

Dư Thanh đã quen với cái hình ảnh dân lao động này của cậu.

Cô bưng tô cháo đứng cách đó hơn mười mét, chần chừ mãi không tìm được chỗ ngồi xuống. Lý Vị đang giỡn với Trần Bì, khóe mắt nhìn thấy bóng dáng cô. Cậu huých khuỷu tay vào Lương Tự, ánh mắt bảo nhìn về hướng nào đó.

“Phải Dư Thanh không?” Trần Bì cũng nhìn thấy.

Cô gái quay lưng về phía ba người, mặc chiếc áo khoác sọc màu hồng nhạt. Lương Tự nhai nuốt hết mì trong miệng, bưng tô mì qua đó, sau đó ngồi xuống đối diện cô.

Dư Thanh ngẩng đầu khỏi tô cháo, chớp chớp mắt.

“Sao đi có một mình?” Cậu vừa nói vừa gắp mì.

Cô “Ừm” một tiếng: “Quen rồi.”

“Hồi đó cũng vậy?” Lương Tự nhai mì, nhíu mày, “Ý tôi là lúc cậu học ở Tây Ninh ấy.”

Dư Thanh cúi đầu cầm muỗng khuấy nhẹ cháo, im lặng một lát rồi ngẩng đầu nhìn cậu.

“Một mình cũng tốt mà.” Cô nói, “Không cần tìm chuyện để nói.”

Xung quanh là tiếng nói chuyện và cười đùa xôn xao, có ai đó gọi tên một người từ rất xa. Lương Tự nhìn cô một lúc, khi cô lại cúi đầu, cậu dùng đũa của mình gõ vài cái vào tô của cô.

“Thế này không được.” Cậu nói, “Im ỉm riết thành bệnh luôn đấy biết không.”

Dư Thanh: “……”

Hai người đang nói chuyện, vài chàng trai ngồi bàn bên cạnh mà cô không quen biết bước đến chào hỏi Lương Tự. Có người đưa điếu thuốc cho cậu, ánh mắt lơ đãng lướt qua Dư Thanh, nở nụ cười mờ ám, vỗ vai Lương Tự rồi bỏ đi.

Một bữa ăn nhanh chóng trôi qua, căn tin không còn nhiều người lắm.

Lúc họ cùng ra ngoài, Lương Tự mua hai chai nước ở ngoài cửa, đưa cô một chai, bản thân thì mở một chai uống một hớp hết phân nửa. Đến khu lớp học, hai người tách ra, một người đi vào một người đi lên.

Vừa mới đến lầu hai, Dư Thanh thấy Đinh Tuyết đứng ở đó.

Tuy cả hai từng gặp nhau một lần, nhưng chưa từng nói với nhau câu nào. Ánh mắt của Đinh Tuyết đảo một vòng khắp người Dư Thanh, Dư Thanh lịch sự gật đầu rồi tiếp tục lên lầu.

Cô về lớp, lấy đề cương trong cặp ra làm.

Mùi hoa oải hương thoang thoảng từ trong hộc bàn phả vào chóp mũi, gió lùa vào từ cửa sổ, thổi bay một góc đề thi của cô. Dư Thanh vội giơ tay vuốt phẳng, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy trên mặt kính có ánh sáng hắt qua đây, không biết có ai đang nghịch gương hoặc dùng hộp bút sắt.

Bạn cùng bàn của cô đang quay ra sau nói chuyện với bàn phía sau.

Mấy cô bạn đang nói về bộ phim truyền hình cổ trang nổi tiếng đang được chiếu, ai đó hỏi tên bài hát chủ đề của phim. Dư Thanh lặng lẽ đeo tai nghe, nghe Ngô Đồng và Trần Lâm hát “Hàng mi mong ngóng”, giống như chỉ cần nghe nhạc thôi, dù nhắm mắt đi nữa cũng có thể tưởng tượng ra cảnh trong phim.

Tiểu Long Nữ vừa khóc, trời lập tức đổ mưa.

Tối đó Dư Thanh về nhà, bà ngoại để dành cho cô cháo trắng và bánh bao nóng. Bà ngoại đang trong phòng ủi quần áo, hỏi ông ngoại hôm nay là ngày mấy âm lịch. Ông ngoại đi đến trước tờ lịch, nhìn cả buổi mới cảm thấy có gì sai sai, sau đó phát hiện ra sáng nay quên xé tờ lịch hôm qua, suýt nữa đã xem sai ngày tháng.

Một tuần nữa là đến kỳ nghỉ Quốc khánh.

Dường như trong sân lại có gió, ông ngoại đã quét lá cây ngô đồng, nhưng đến hôm sau thể nào cũng sẽ rụng thêm một mớ. Gà nhà và chim chóc đậu trên cây cũng đến giờ đi ngủ, chỉ còn ánh đèn của nhà dân trong đêm vắng lặng.

Thẩm Tú và Lương Vũ đang trong nhà xem tivi, có để dành mì đang hâm trong nồi cho Lương Tự. Chàng trai vừa về là vào nhà cầm đũa ăn sạch sẽ, lau miệng, nghe Thẩm Tú nói về chuyện mấy ngày nay dưới quê có khách tới lấy lê.

“Con có biết.” Lương Tự nói, “Tới lúc đó con kêu thêm vài người là xong ngay.”

“Kêu nhiều nhiều vào, đừng để ông nội con làm việc nặng.”

Thời điểm này mỗi năm là đến mùa lê chín ở Bãi Xanh. Thẩm Tú không thể rời sạp hàng, một mình Lương Tự lo chuyện này từ đầu tới cuối. Hai năm trước ông nội còn khỏe nên vẫn ra sức được, bây giờ càng ngày càng lực bất tòng tâm.

Lương Vũ dời sự chú ý khỏi tivi: “Con cũng về hả?”

“Mày nghĩ sao?” Lương Tự lạnh lùng nói.

Cô bé thở dài, hai ngày đó không lột da mới là lạ.

Đến tối muộn, Lương Tự ra sân rửa mặt rửa chân, sau đó để miệng dưới vòi nước, đánh răng súc miệng rồi về phòng nằm xuống. Cậu đặt tay sau đầu, nhìn poster hot girl gợi cảm trên tường, đầu óc không biết đã chạy đến nơi nào.

Chỉ một lúc sau, phía dưới căng lên, làm cậu khó chịu vô cùng.

Lương Tự cau mày, bực bội nhắm mắt lại, trùm chăn lên đầu để đè ép cảm giác này xuống, nhưng cuối cùng vẫn phải tự mình động thủ mới có thể bình tĩnh trở lại.

Trai mười tám muốn cho đạn lên mẹ nó nòng lắm rồi.

Hai hôm đó thời tiết trong lành, trong trường đánh hơi được mùi kỳ nghỉ sắp đến nên cũng sôi động hơn hẳn. Sau tiết thứ hai buổi sáng có hai mươi phút giải lao, Phương Dương từ lớp kế bên chạy sang kéo Dư Thanh xuống sân trường.

Trong sân, mọi người đang vây quanh xem mấy cậu con trai nhảy hip hop.

Lên lớp 12, Phương Dương ở ký túc xá của trường, thỉnh thoảng sẽ đến tìm cô. Tuy cả hai học cùng một tầng, nhưng thực sự không có nhiều cơ hội gặp mặt lắm. Cô bạn bận học, ngay cả cơm chiều cũng là vội vã lao đến căn tin mua khi vừa hết giờ học buổi chiều, sau đó tìm một chỗ vừa ăn vừa học, khác một trời một vực với thói quen làm gì cũng chậm của Dư Thanh.

Dư Thanh xem thấy không có gì hay nên đi trước.

Vừa ra khỏi đám đông, cô thấy Lương Tự dường như đang đi tới từ hướng tòa nhà cũ, chàng trai mặc áo thun ngắn tay và quần dài, vừa đi vừa ngáp. Thấy cậu thế này, Dư Thanh mỉm cười, nhưng khóe miệng chưa kịp cong hẳn hoi thì ánh mắt của cậu đã nhìn sang đây.

“Đứng đó làm gì thế?” Cậu đã đến gần.

Dư Thanh chỉ vào sân trường: “Đằng kia có nhảy hip hop.”

“Hay không?” Cậu lại ngáp cái nữa.

“Cũng được.” Dư Thanh nhìn nhúm tóc vểnh lên trên đỉnh đầu cậu, “Cậu mới ngủ dậy hả?”

Nghe thấy cô hỏi vậy, Lương Tự chợt im bặt. Cậu mới xem phim sεメ dưới tầng hầm, vừa tưởng tượng đối phương là cô thì phía dưới đã cứng lên một cách đáng xấu hổ. Dư Thanh vẫn đang nhìn cậu chằm chằm, Lương Tự xoay mặt đi chỗ khác, ho khan vài tiếng.

Cô nghĩ rằng người này đang mắc cỡ.

“Về lớp nhanh đi.” Cậu nói, “Sắp vào tiết rồi.”

Dư Thanh cúi đầu nhìn đồng hồ, đúng là chỉ còn hai phút. Cô hô lên một tiếng rồi đi ngay, Lương Tự sờ mũi, ngẩng đầu nhìn bóng dáng của cô, cười cười.

Cậu lề mề cất từng bước, cô bỗng quay đầu lại.

“Mình còn giữ dù của cậu đó.” Cô nói lớn.

Lương Tự đáp lại: “Cứ để đó đi.”

Tất cả học sinh trên sân bắt đầu chạy về lớp, cắm đầu cắm cổ chạy qua giữa hai người. Lá cây bạch quả đực và cái hai bên đường sau lưng cậu đung đưa qua lại, rồi chầm chậm rơi xuống đất như lông vũ.

Lúc này tiếng chuông dự báo sắp vào tiết mới ồn ào vang lên.