Đây là lần đầu tiên Dư Thanh đến tiệm net, cô đi theo sau cậu lên lầu. Có lẽ do thời tiết oi bức, trong đây có mùi gì là lạ. Lương Tự đăng ký hai máy, dắt cô đến chỗ mình thường ngồi.
Cô nhìn đông nhìn tây cả đường đi, làm Lương Tự thấy buồn cười.
“Ngồi đây đi.” Cậu cúi người ấn mở CPU, mở máy tính, gõ tài khoản và mật khẩu vào cho cô, rồi ném tờ giấy “Một tiếng” sang một bên, “Cậu thích chơi gì thì chơi.”
Dư Thanh nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhưng không hề nhúc nhích.
Mùi thuốc lá trong tiệm net hơi nồng, thậm chí có con trai cởi trần thân trên. Dư Thanh nghiêng đầu thoáng nhìn Lương Tự, cậu cắm USB vào máy tính, định đeo headphone vào, nhưng chợt dừng lại.
“Có sao không?” Cậu nhìn thấy ánh mắt của cô.
Dư Thanh lắc đầu không nói gì.
Lương Tự quay đi tập trung vào chuyện của mình, nghe demo mấy lần vẫn không tìm được điểm đột phá. Một làn gió mát thổi vào từ cửa sổ phía sau, cơn bực bội của Lương Xu bớt đi chút ít.
Cậu nghiêng đầu nhìn Dư Thanh, cô nàng này đang nằm dài ra bàn.
“Sao không chơi?” Lương Tự tháo headphone xuống, cúi thấp người đến gần, nhìn chằm chằm vào mặt cô, “Hơi chán phải không?”
Dư Thanh ngước mắt từ cánh tay: “Mình không biết chơi gì hết.”
Xung quanh có tiếng gõ bàn phím và nhấp chuột, hai cô gái đằng trước đang xem video, một người đeo headphone cười ra tiếng. Bên góc phải có người đang nói chuyện điện thoại, trông rất cau có.
“Chơi game QQ bao giờ chưa.” Lương Tự nhìn cô, “Hình như con gái ai cũng thích chơi cái đó.”
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Lương Tự đã có được đáp án chắc chắn. Cậu dịch ghế của mình đến trước mặt cô, kéo bàn phím của cô lại, nhưng ánh mắt của Dư Thanh lại đặt ở chiếc máy tính của cô gái bên cạnh lối đi bên phải.
“Mình muốn chơi trò đó.” Cô giơ ngón tay chỉ cho Lương Tự.
Chàng trai ngước mắt lên nhìn, sau đó chậm rãi quay lại nhìn Dư Thanh một lúc.
“Cái đó là nông trại QQ.” Cậu nói xong thì hỏi, “Cậu không biết?”
Dư Thanh chậm rãi nói: “Mình không có QQ.”
Cô vừa mới nói xong câu đó, vài người xung quanh nhìn sang đây. Lương Tự không nói câu nào, bắt đầu gõ phím, Dư Thanh chỉ thấy hộp thoại di chuyển trên màn hình.
Cậu đăng ký cho cô một tài khoản có 7 chữ số.
“Phải nhớ kỹ số QQ với mật khẩu, biết chưa.” Cậu nói.
Dư Thanh nhìn chằm chằm mấy con số, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn viết vào tập cho chắc ăn. Lương Tự chỉ thêm cách kết bạn và vài cài đặt đơn giản, rồi dùng tài khoản QQ của mình làm ví dụ.
“Sao cậu đặt tên là ‘Một người lười’?” Cô hỏi
Lương Tự: “….”
Lúc mở Nông trường QQ lên, Dư Thanh lập tức chồm lại gần. Lương Tự chỉ cô cách mua hạt giống, bón phân, nuôi chó, xây nhà và trộm đồ ăn, cô nghe hết sức hăng say. Trong tiệm net người người qua lại, có lẽ chỉ có khu của hai người là một mình một cõi.
Đột nhiên trong tiệm có tiếng nhạc vang lên.
Ngay lúc đó, cảm hứng bỗng lóe lên trong đầu Lương Tự, cậu đã biết bản demo của mình thiếu gì. Khi Dư Thanh bắt đầu tự chơi thử, Lương Tự lập tức quay về chỗ ngồi của mình tìm kiếm tư liệu có phong cách âm nhạc tương tự.
Cậu phải cho bản demo này thêm chút post-rock [1].
[1] Post-rock là một nhánh nhỏ của nhạc Rock/Metal, sử dụng nhạc cụ rock truyền thống (guitar, bass và trống) cho mục đích tạo ra giai điệu “không thuần rock”.
Mặt trời bên ngoài lặn dần, lúc này trong tiệm net vô cùng yên tĩnh. Lương Tự muốn rít một điếu thuốc, vừa sờ đến túi quần thì lại rụt tay về, nghe thấy cô nàng bên cạnh không hiểu sao lại thở dài một hơi.
Đã hết một tiếng lên mạng.
“Sao đó.” Lương Tự cười nhìn cô: “Chơi ghiền rồi hả?”
“Còn chút xíu nữa thôi.” Dư Thanh nghiêm túc nói, “Là mình trộm xong đồ ăn của cậu rồi.”
Lương Tự: “…”
Ngay sau đó máy tính của cậu cũng về lại màn hình ban đầu, lúc đó cũng không còn sớm nữa. Sau khi ra khỏi tiệm net, Dư Thanh hít sâu một hơi, không khí bên ngoài vẫn trong lành hơn. Lương Tự đi lấy xe, Dư Thanh đứng ở cửa chờ cậu.
Trên đường có một chàng trai cao gần hai mét đi ngang qua, Dư Thanh trố mắt nhìn.
Lương Tự đạp xe từ trong bãi thẳng ra ngoài, dừng kế bên cô, Dư Thanh vẫn chăm chú nhìn chàng trai cao lêu nghêu kia. Cậu nhìn theo ánh mắt của cô rồi quay đầu lại, đôi má trắng nõn của cô gái như ửng hồng trong ánh hoàng hôn.
“Có đẹp trai tới mức đó không chứ?” Cậu trêu.
Dư Thanh: “Người đó cao ghê.”
“Cao hả.” Lương Tự nhướng mày, “Cũng hơn một mét thôi chứ nhiêu?”
Dư Thanh: “…”
Trên đường về, cậu vừa đạp xe vừa huýt sáo, chỉ mười phút đã đến nhà cô. Dư Thanh nhìn cậu đi xa rồi mới vào nhà, ông ngoại đang cầm chén nhỏ cho gà ăn, lá cây trong vườn kêu xào xạc.
Buổi tối, cả nhà ngồi xem tivi.
Đêm khuya vắng lặng, tiếng dế kêu râm ran ngoài nhà. Dư Thanh xem một lúc rồi về phòng mình, cô nằm trên giường nhưng không buồn ngủ chút nào, một lúc sau lấy viên kẹo thỏ trắng trong chiếc túi nhỏ ở đầu giường cho vào miệng, nhai một lúc rồi ngủ mất.
Sáng hôm sau, gà trống vẫn chưa gáy, Dư Thanh đã thức dậy.
Ông ngoại đang trong bếp thổi ống nấu cơm, bà ngoại sang nhà dì hàng xóm mượn muối. Ngoài đường không có ai, trống hoác. Dãy núi phía xa vẫn còn chìm trong mây mù, không khí vô cùng trong lành.
Lúc đó Lương Tự vẫn đang ngủ li bì ở tầng hầm.
Hôm qua sau khi chở Dư Thanh về, cậu về nhà một chuyến rồi lại quay về trường, thức cả đêm làm cho xong đoạn post rock đó. Hai ba giờ sáng nằm thẳng thành hình chữ X trên ghế sofa, người rã ra như bùn, ghế sofa tuy rách nát nhưng gấp gọn lại được. Một mình Lương Tự ngủ trên đó, cũng coi như rộng rãi.
Cậu vẫn ở trong trường vào cuối tuần, đến tận trước tiết tự học tối chủ nhật mới về nhà.
Thẩm Tú đã dẹp sạp hàng từ sớm để sang nhà hàng xóm chơi mạt chược, cậu xối nước lạnh tắm rửa, thay quần áo rồi chuẩn bị về trường. Lúc đó Lương Vũ mới đi chơi về, gọi cậu lại, lấy từ trong cặp ra một chiếc lọ chỉ to cỡ lòng bàn tay, nhờ cậu đưa cho Dư Thanh.
“Trong đó là gì?” Lương Tự cầm lấy nhìn thoáng qua.
“Hoa oải hương á.” Lương Vũ ngẩng đầu, “An thần.”
“Dư Thanh ngủ không ngon?”
“Đâu có.” Lương Vũ nói, “Chị Dư Thanh học lớp 12 mà, chắc chắn rất áp lực, đem theo cái này lúc rảnh lấy ra ngửi sẽ thoải mái lắm.” Cô nhóc nói xong, như nhận ra điều gì đó, cười he he, “Anh hai thì khỏi, xài hay không xài cũng như nhau.”
Lương Tự: “…”
Cậu bất lực lườm em gái mình, rồi đạp xe thẳng từ sân ra ngoài. Lương Tự vừa đến trường thì chuông vào học vang lên, cậu đi thẳng vào lớp. Giáo viên ôm một xấp đề thi mô phỏng phát cho cả lớp, chưa đầy một phút mà bàn cậu đã phủ đầy đề cương.
Trần Bì quay người ra sau, gõ gõ vào bàn cậu.
“Ê, Đinh Tuyết mới tới tìm mày.” Cậu bạn nói.
Lương Tự không thèm nâng mí mắt, gom đống đề thi nhét lộn xộn vào hộc bàn, sau đó nằm dài ra bàn ngủ. Ngủ một giấc hết tiết tự học, tối đó cậu không về nhà mà đi thẳng đến tầng hầm. Khi sực nhớ tới cái lọ hoa oải hương thì đã là giữa trưa hôm sau, lúc đó cậu mới ăn xong mì ở quán ăn ngoài cổng trường.
Lúc về trường, đi ngang qua căn tin, cậu mua mấy gói đồ ăn vặt.
Sau đó trong mười phút nghỉ giữa giờ sau tiết đầu tiên, Lương Tự xách cái túi hiên ngang đi đến lớp Xã hội 2, chưa lên đến nơi thì gặp Đinh Tuyết đang đi tới.
“Cậu đi đâu vậy?” Đinh Tuyết nhìn thoáng qua đồ trong tay cậu, “Đem cho cô bạn kia à.”
“Chúng ta xong từ lâu rồi.” Lương Tự nhàn nhạt nói, “Cậu thế này không vui đâu, Đinh Tuyết?”
Cậu nghiến răng nói hai từ cuối cùng, nói xong thì đi vòng qua Đinh Tuyết bỏ đi. Có người lên cầu thang nhìn sang, Đinh Tuyết xụ mặt đứng đó. Mấy ngày nay cậu chẳng thèm để ý đến cô, cô không thể không thấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Lương Tự.” Đinh Tuyết lớn tiếng gọi tên cậu.
Lúc đó cậu đã đi tới góc cầu thang, bước chân hơi khựng lại.
“Cậu nghĩ cô bạn đó sẽ thích cậu?” Đinh Tuyết tức giận xoay người lại, “Không nói tới lai lịch, chỉ chuyện của bố cậu…” Thấy vẻ mặt bình tĩnh của cậu, Đinh Tuyết im bặt không nói nữa.
Trong ấn tượng của cô, đó là dấu hiệu cho thấy cậu tức giận.
Đinh Tuyết lạnh sống lưng, chợt không dám nhúc nhích. Lương Tự đứng tại chỗ vài giây, tay vẫn bỏ trong túi quần, sau đó bình tĩnh lên lầu. Cậu vừa đi, Đinh Tuyết không chịu nổi nữa, vành mắt đỏ hoe.
Nam nữ ồn ào rượt đuổi nhau ngoài hành lang.
Lương Tự đứng yên ở cửa lớp Dư Thanh, nhìn cô gái đang cúi đầu đọc sách trong lớp. Cậu không bước vào, chỉ gọi lại một người bạn mới từ trong lớp ra ngoài, nhờ đưa cho cô, vừa nói xong thì xoay người đi ngay.
Chuông vào lớp lề mề vang lên.
Dư Thanh mới buông bút ngẩng đầu lên, người bạn đó đặt đồ lên bàn cô nói có người đưa. Cô sững người một lúc, đứng dậy bước ra ngoài. Ở cửa cầu thang, học sinh hai ba bước làm một vội vã chạy vào lớp, Dư Thanh chồm ra lan can, thấy bóng lưng của cậu.
Cậu bước đi trong sảnh lớn, quẹo vào một góc rồi biến mất.
Cả khu lớp học trở nên yên tĩnh, Dư Thanh về lại lớp. Cô đặt túi đồ ăn vặt kia vào hộc bàn, sẽ tranh thủ nhìn ra cửa sổ một lúc trong tiếng giảng bài của giáo viên, cả người ngập tràn sức sống.
Ngày 9 âm lịch của tháng đó, trời mưa không ngớt.
Thôn Tiểu Lương bị bao trùm trong mưa phùn mấy ngày liên tiếp, mưa tạnh rồi lại rơi, rơi rồi lại tạnh, mãi không dứt hoàn toàn được. Kể từ hôm đó, Dư Thanh vẫn không nhìn thấy cậu suốt mấy ngày liền.
Buổi chào cờ trong tuần thứ ba cũng bị hủy do trời mưa.
Dạo này bầu trời cứ âm u, đến chạng vạng thì sắc trời đã đen kịt. Khi đó Dư Thanh đến nhà vệ sinh ngoài sân trường, lúc quay lại, ánh mắt nhìn thấy khu nhà cũ kia, thế là tạm thời đổi đường đi, đang đi thì trời lại đổ mưa.
Cô chạy đến đó trú mưa, giũ mạnh bùn trên chân.
Dư Thanh đi xuống cầu thang đến tầng hầm. Tầng hầm tối đen như mực, không ai ở đó, cô đứng yên nhìn một lúc rồi lên lại. Mưa đột ngột rơi tầm tã, sấm chớp nối tiếp nhau vang lên.
Nước trên mặt đất phải cao đến chừng vài xăng-ti-mét.
Dư Thanh ngồi trên bậc thềm đầu tiên dưới mái hiên, vùi đầu vào cánh tay đang đặt trên đùi. Trong tòa nhà cũ đó, vài phòng học được chuyển thành phòng giáo viên vẫn sáng đèn, cùng với đèn đường rọi xuống mặt nước, hơi nước mờ ảo bay lơ lửng dưới ánh đèn.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.
“Dư Thanh?” Giọng điệu rất ngạc nhiên.
Cô ngẩng đầu nhìn sang đó, Lương Tự hơi khom người đứng cách đây hơn một mét. Cả người cậu ướt sũng, ống quần dính sát vào chân, nước mưa trên tóc tí tách chảy xuống. Phía sau chàng trai là cả khu lớp học sáng trưng, trông xa xăm dưới cơn mưa tầm tã, rồi lại mờ đi trong tích tắc.