Hoắc Mộ không nói chuyện, dáng vẻ bình dầu ngột ngạt kia có thể khiến người ta tức chết, không phải là cô muốn nghe anh giải thích sao? Kết quả chính là nãy giờ anh chả nói gì cả. Cận Quan Quan ở cùng với anh thật sự là quá giày vò, năm đó không nói gì cả, bây giờ cũng không nói, mặc dù nói Cận Quan Quan nhìn trúng khuôn mặt lạnh lùng cấm dục của anh, nhưng mà con mẹ nó anh lại giống như cái đầu gỗ, chả nói gì cả.
Cô cảm thấy mình thật sự là mù mắt rồi, nhìn không lọt nhiều đàn ông như vậy, cứ phải coi trọng người đàn ông này sao?
“Được, em hiểu rồi, anh không nói thì thôi, suy cho cùng thì năm đó anh có thể gạt em như thế, bây giờ làm sao có thể muốn nói là nói. Dù sao thì quan hệ của em và anh cũng chẳng là gì, hai chúng ta chả có quan hệ thế nào cả, em không muốn biết chuyện năm đó của anh, anh muốn giấu thì tiếp tục giấu đi, em cũng không có hứng thú.”
Sau khi Cận Quan Quan nói xong thì đẩy anh ra, cũng mặc kệ cả người mình trần trụi mà trực tiếp đi ra ngoài.
Cô sắp tức muốn chết rồi, không còn tâm trạng đâu mà làʍ t̠ìиɦ gì với anh nữa.
Cô cảm thấy mình thật sự sắp bị Hoắc Mộ ép điên rồi, cô cảm giác được trên người anh cất giấu rất nhiều bí mật, không chịu để mình biết được những bí mật này, nói ra thì sẽ khiến anh điên mất sao? Hay là sẽ khiến cho cô điên mất?
…
Lúc Hoắc Mộ đi ra, cô ở bên ngoài đã thu dọn đồ đạc rồi, lấy đi hết những thứ mà mình mang tới, Hoắc Mộ nhìn dáng vẻ cô dọn đồ, anh tiến lên kéo cổ tay cô, không cho cô đi, giọng điệu dỗ dành: “Quan Quan, có thể nghe anh giải thích không. Anh thừa nhận năm đó anh quả thật không đến Harvard. Lý do năm đó nói chia tay với em cũng là giả. Nhưng anh có nguyên nhân. Nguyên nhân đó hiện tại anh vẫn không muốn nói.”
Cận Quan Quan chính tai nghe được miệng anh nói ra lời như vậy, cả người cô đều kinh hãi, đẩy anh ra, nổi giận với anh: “Hoắc Mộ, con mẹ nó, anh có bị bệnh không? Khi đó anh làm tổn thương tôi sâu sắc như vậy, nói muốn đi Harvard không cần tôi nữa, kết quả bây giờ anh nói với tôi đó là giả, vậy anh nói cho tôi biết khi đó vì sao anh muốn chia tay? Tại sao phải dùng lý do như vậy lừa gạt rồi, chính là vì chia tay với tôi. Năm đó anh xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Mộ trầm mặc nhìn cô, anh vẫn không có can đảm để mở miệng, anh chần chờ hỏi cô: “Điều này rất quan trọng sao? Quan Quan, chuyện năm đó anh…”
Cận Quan Quan “chát” một tiếng, một bạt tay đánh lên mặt anh, cô giận đến mức toàn thân phát run, một bạt tai đánh lên mặt anh, tay cũng run rẩy, cô dùng giọng điệu nghẹn ngào chất vấn anh: “Anh là thằng tồi trong sạch thoát tục gì vậy? Anh hỏi tôi chuyện này có quan trọng hay không, anh có biết năm đó tôi khổ sở thế nào không? Bởi vì đột nhiên bị anh vứt bỏ, khoảng thời gian đó anh biết tôi sống ra sao không? Cảm giác hít thở đau đớn, mỗi một ngày đều đau khổ. Hiện tại ngay cả tư cách muốn biết năm đó vì sao chia tay tôi cũng không có sao? Được rồi, tôi biết là tôi ép buộc, chuyện của bản thân anh anh không muốn nói, cũng không ai ép được anh, bây giờ tôi cũng không muốn nghe nữa. Bây giờ tôi rất thất vọng về anh, trước giờ anh chưa từng thẳng thắn với tôi, chưa từng giao trái tim mình cho tôi. Là tôi khờ, ngu ngốc thích anh như thế, tôi biết sai rồi, hai chúng ta sau này đừng có quan hệ gì nữa.”
Cô sợ mình sẽ sụp đổ mà bật khóc lên, cho nên cô thu dọn đồ đạc, mang theo túi xách rời đi.
Hoắc Mộ muốn đuổi theo cô nhưng Cận Quan Quan đi quá nhanh, anh trực tiếp ôm lấy cô từ phía sau, ôm lấy cô nói xin lỗi, anh sợ mất đi cô, từ phía sau cô lấy cô, anh run rẩy giải thích: “Anh nói, anh sẽ nói cho em biết, anh ngồi tù.”
Nghe thấy như thế, Cận Quan Quan ngay lập tức ngơ ngác, cái túi trên tay cũng rơi xuống đất.
Cô không thể tin được vào những gì mình nghe thấy, cho nên cô quay đầu nhìn Hoắc Mộ, kinh ngạc đến mức trừng lớn đôi mắt, hỏi anh: “Anh nói cái gì? Anh nói… anh ngồi tù? Năm năm trước anh chia tay với em, bởi vì, anh ngồi tù? Tại sao vậy? Tại sao anh phải ngồi tù? Khi đó anh xảy ra chuyện gì, vì sao anh lại ngồi tù? Anh làm sao lại ngồi tù chứ? Anh lại không có lỗi gì, anh làm cái gì rồi? Anh vậy mà ngồi tù ư.”
Hoắc Mộ nắm lấy tay cô, dắt cô đi đến ghế sô pha, để cô ngồi xuống, anh chậm rãi mở miệng giải thích với cô: “Anh đâm người ta bị thương, đâm bố dượng của anh bị thương. Cho nên anh bị phán quyết ba năm tù giam, ngồi tù ba năm.”
Cận Quan Quan nghe nói như thế, trong đầu xuất hiện một bóng người, trong nháy mắt cô lập tức biết được người này là ai: “Anh… bố dượng kia của anh, chính là… chính là người mà mẹ anh đột nhiên nói muốn kết hôn, chính là người đàn ông đó, cho nên, anh đâm ông ta bị thương. Tại sao vậy? Sao anh phải đâm ông ta?”
Cận Quan Quan biết người đàn ông này.
Lúc trước cô đi qua nhà anh, nhìn thấy người đàn ông này trở về.
Mẹ của Hoắc Mộ… làm nghề sắc tình, nói trắng ra thì chính là làm gái. Bà ta vẫn luôn chơi trên người đủ loại đàn ông. Tiền trong nhà đều là bà ta dựa vào việc bán thân mà kiếm được, cho nên Hoắc Mộ không thích dùng tiền của bà ta, anh tình nguyện để bản thân bị đói cũng không thể dùng tiền bán mình bẩn thỉu đó để ăn cơm.
Sau đó mẹ anh đột nhiên nói muốn kết hôn, đối tượng kết hôn là một người bình thường, cũng không nói là có tiền cỡ nào, nhưng không ngại bà làm gái, nói là có thể chăm sóc cho hai mẹ con bọn họ, không quan tâm bà ta có con chồng trước.
Thế là mẹ anh kết hôn, sau đó, vào ngày hai người bọn họ kết hôn, Cận Quan Quan đi một chuyến đến nhà bọn họ ăn cơm.
Cận Quan Quan không thích người đàn ông kia cho lắm, bởi vì ánh mắt nhìn cô của người đàn ông đó si dại. Cô luôn cảm thấy ánh mắt của ông ta không có ý tốt. Trong lòng Cận Quan Quan nghĩ như vậy, nhưng cô không nói ra, chung quy thì cô sợ nói ra sẽ làm ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng của bọn họ.
Con người cô tâm tư đơn thuần, cho rằng mình hiểu lầm thôi.
Thế nên cô mới không nói.
Chuyện sau đó nữa thì cô cũng không nhớ nổi nữa, dù sao thì quan hệ của người đàn ông này với mẹ anh rất tốt, cô không nghĩ ta tại sao anh lại muốn đâm ông ta bị thương.
“Ông ta làm chút chuyện không tốt với mẹ anh, cho nên anh không nhìn được mà cầm dao đâm ông ta. Sau đó anh đi tự thú, bởi vì ông ta bị anh đâm mà ngã một phát, sau đó ông ta ngã thành người thực vật. Không chết, vì vậy anh không bị phán tử hình hay là chung thân. Chính là ngày sau khi thi đại học anh chia tay với em, ngày đó anh đã đi tự thú. Anh sợ làm lỡ em, khi đó anh cho rằng mình sẽ bị phán tử hình, anh không muốn khiến em đau lòng nên mới bất đắc dĩ nói với em những lời đó, anh cũng không đi học ở Harvard, anh cũng không lên đại học. Mấy năm qua anh luôn trong tù.”
Cận Quan Quan bị anh làm cho điên rồi, cô suy sụp, ở trong ngực anh khóc, cô liều mạng đưa tay đánh anh: “Đồ tồi này, đồ tồi này, anh làm gì mà phải gạt em như vậy? Anh xảy ra chuyện lớn như vậy còn không nói với em. Năm đó anh xảy ra chuyện như vậy anh khổ sở thế nào, bên cạnh anh hoàn toàn không có người thân. Anh chỉ có em thôi! Anh chỉ có một mình em, thế nhưng anh lại không nói với em, một mình anh trải qua sự đau khổ như vậy, lúc đó anh có khả năng phải chết mà anh còn không nói với em! Hoắc Mộ, em ghét anh muốn chết, ghét anh muốn chết!”