Anh vốn chuẩn bị bắn ra ngoài, suy cho cùng nếu bắn vào trong thì sợ sẽ mang thai.
Nhưng Cận Quan Quan nắm lấy gậy thịt của anh, nhét vào, bên dưới cắn chặt anh, chặn lấy không cho anh ra ngoài, cô câu người cắn vành tai anh, dụ hoặc anh nói: “Bắn vào đi, em thích anh bắn vào, bắn vào trong.”
Hoắc Mộ không muốn bắn vào cũng vì sợ cô uống thuốc tránh thai, dù sao thì uống thuốc tránh thai cũng không tốt cho cơ thể.
Nhưng Cận Quan Quan cắn lấy anh không cho anh ra ngoài, chính là để anh bắn vào trong, Hoắc Mộ vẫn tính là lý trí rõ ràng.
Trước kia anh đã nghe ngóng uống thuốc tránh thai không tốt cho cơ thể phụ nữ nhường nào, cho nên anh vẫn luôn không bắn vào, mỗi lần đều sẽ mang bao, lần này cũng giống như vậy. Dù cho bị mị hoặc câu dẫn như thế anh cũng chịu đựng, vào thời khắc sống còn cuối cùng sắp bắn ra, anh rút côn ŧᏂịŧ ra, bắn lên vị trí bên cạnh trên giường.
Cận Quan Quan nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, lãng phí quá, cô còn có chút bất mãn nói: “Em đã bảo anh bắn vào rồi mà. Em bảo anh bắn vào, nhét đầy bên trong em, có phải anh lo lắng bắn vào trong em sẽ mang thai không? Sợ em mang thai con của anh, dây dưa với anh? Cho nên anh đều không muốn bắn vào.”
Hoắc Mộ không nghĩ tới cô có thể hiểu thành như vậy, anh vừa mở miệng muốn giải thích, Cận Quan Quan không có tâm tình, cô đi vào nhà vệ sinh tắm vòi sen.
Lúc Cận Quan Quan đi ra thì anh đã thu dọn bên ngoài xong rồi.
Vừa rồi hai người làm đến chất lỏng tràn lan, trên giường đều là chất lỏng của hai người bọn họ, dâʍ ŧᏂủy̠ của cô hòa lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, trên người là một mảnh hỗn độn.
Nhưng đã được anh thay rồi, cái ga giường này hiện tại sạch sẽ ngăn nắp, ga giường bẩn thì bị anh ném qua ban công bên kia.
Nhưng trong không khí còn tung bay mùi hương của hai người, một mực không tiêu tan.
Chỉ trách mức lượng quá lớn, hiện tại mùi hương trong không khí này còn nhắc nhở bọn họ vừa rồi đã làm gì.
Cái này không giống với cái cô nghĩ lúc bắt đầu, Cận Quan Quan còn tưởng rằng hai người bọn họ lâu như vậy đều chưa từng có, cho nên lần này gặp nhau tình nồng ý mật, ít nhất một đêm phải trên dưới bảy tám lần mới thỏa mãn, kết quả tới một lần như thế liền không có hứng thú nữa.
Hoắc Mộ đã mặc quần áo lại.
Cận Quan Quan tắm xong, bọc khăn tắm đi ra, cô nằm trên giường, Hoắc Mộ đi vào tắm một cái rồi đi ra, Cận Quan Quan nằm trên giường, lướt điện thoại đọc tiểu thuyết.
Hoắc Mộ cảm thấy phụ nữ rất khó hiểu, rõ ràng vừa rồi lúc đi vào còn dâʍ đãиɠ câu dẫn anh trêu chọc anh như thế, kết quả bây giờ đi ngủ thì trở mặt không quen biết nữa, đưa lưng về phía anh, anh cũng không biết nói gì với cô.
Hoắc Mộ nằm bên giường, chuẩn bị đi ngủ, kết quả vừa nằm xuống, Cận Quan Quan hung thần ác sát mà phát tiết với anh: “Anh làm gì vậy, Hoắc Mộ, anh đè tóc em rồi, đau chết mất.”
Hoắc Mộ nghe thấy thế bèn áy náy lấy tóc cô ra, vừa rồi không để ý, tóc tản qua đây, anh trực tiếp nằm xuống nên đè phải.
“Anh xin lỗi.”
Cận Quan Quan thở hổn hển đè tóc lại, đưa lưng về phía anh mà ngủ.
Hoắc Mộ muốn ôm cô, thế nhưng anh lại không có dũng khí đó, chỉ có thể nhìn bóng lưng cô, nằm nghiêng mà ngủ.
Cận Quan Quan bắt đầu phát cáu lên thì sẽ thật sự hung dữ, nhưng mà trước kia cô không nổi giận với Hoắc Mộ, vô cùng tốt tính, bởi vì cực kỳ thích, cho nên cô vẫn thuận theo anh, nhưng có thể tưởng tượng được, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn như cô làm sao có thể không có sự cáu kỉnh, từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, chẳng qua bởi vì thích đến mức không phát cáu, cho nên từ trước đến nay cô không nỡ cáu kỉnh với Hoắc Mộ.
Hoắc Mộ suy nghĩ một chút, trước kia hai người ở bên nhau, thật đúng là không nhìn thấy cô nổi giận với mình, cho nên bây giờ nhìn thấy dáng vẻ Cận Quan Quan phát cáu, anh có chút buồn bực, không biết nên dỗ như thế nào.
Lúc phụ nữ tức giận rất kỳ lạ, nếu như muốn để anh bắn vào, anh không bắn vào, Cận Quan Quan lại cảm thấy anh sợ chịu trách nhiệm, chỉ điểm ấy đã có thể tức giận thật lâu.
…
Cận Quan Quan cũng đã theo đuổi Hoắc Mộ một tháng rồi, vào ngày khai giảng lần đầu tiên nhìn thấy anh đến bây giờ đã được một tháng, mỗi ngày đều xoay quanh bên cạnh anh, anh làm gì mình làm theo cái đó, mỗi ngày cô líu ríu, ở bên cạnh anh hỏi han ân cần, một chút thận trọng của con gái cũng không có, một chút mặt mũi của con gái đều không có, có thể nói là thật sự thích đến không cần sĩ diện, cũng không quan tâm người khác nói thế nào.
Cô vì theo đuổi anh mà đã không để ý tới cái gì gọi là rụt rè, dù sao thì có thể tán anh tới tay mới là quan trọng nhất.
Cận Quan Quan thích anh, theo đuổi anh, là loại thật lòng không che giấu chút nào. Bình thường cô đi bộ ở bên cạnh anh, kề cận anh, lên lớp tìm đúng thời gian anh đi học, chờ anh ở cửa, sau đó cùng nhau lên lớp, trên đường cô một mực líu ríu nói chuyện với anh, buổi chiều lúc tan học, cô nhân đoạn đường ra khỏi trường này cũng muốn cùng anh rời đi.
Thời gian tan học càng thêm quá trớn, lấy đồ ăn vặt của mình ra hỏi anh có muốn ăn hay không, lấy sách manga của mình ra hỏi anh có muốn xem hay không.
Hoắc Mộ vẫn lạnh nhạt với cô như cũ, thỉnh thoảng bị ép đến nóng nảy còn trực tiếp nổi giận hung dữ với cô: “Cận Quan Quan, tôi xin cậu, có thể đừng luôn ở bên tai tôi líu ríu ầm ĩ không. Cậu thật sự ầm ĩ chết người rồi, cậu là quạ đen sao? Ồn ào giống như quạ đen, hiện tại thứ tôi cần chính là yên tĩnh. Đừng có hỏi tôi có ăn hay không nữa, đừng có hỏi tôi có xem hay không nữa, tôi không có bất kỳ hứng thú gì đối với mấy thứ này của cậu. Nếu còn ồn ào nữa tôi sẽ bảo thầy cô đổi chỗ.”
Cận Quan Quan nghe thấy anh nói như vậy cũng không để ý, cô le lưỡi một cái nói xin lỗi, nhỏ giọng đáp: “Được rồi, tớ biết lỗi rồi mà sau này tớ không ầm ĩ đến cậu nữa. Lúc nói chuyện với cậu tớ sẽ cố gắng khắc chế một chút. Hết cách rồi, tớ rất thích cậu, cho nên không nhịn được mà muốn nói chuyện với cậu. Không nhịn được mà muốn chia sẻ đồ tớ thích với cậu. Không che giấu được mà muốn nhìn cậu, không nhịn được mà muốn càng thêm gần gũi với cậu.”
Lần đầu tiên Hoắc Mộ nhìn thấy cô gái không biết liêm sỉ như vậy, lần đầu tiên trải qua lời thổ lộ lúng túng như thế, là lời thổ lộ trực tiếp trần trụi, không mảy may che giấu một chút nào, không quanh co lòng vòng.
Anh vốn là mắng chửi người ta, nhưng bị lời này vặn ngược lại, nên có chút xấu hổ, lỗ tai đỏ lên.
Cận Quan Quan xem ra không thích học, hiện tại dù học lớp mười một, học tập căng thẳng, cô cũng không có chút áp lực học hành nào, cả ngày chỉ cầm lấy tiểu thuyết manga của mình xem. Hoắc Mộ không thích loại thái độ học tập này của cô, nhưng cũng không nói gì.
Sau khi Cận Quan Quan bị anh mắng thì bắt đầu tiết chế lại, tan học cũng không quấn lấy anh nói chuyện, tự một mình mình ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng vẫn một mực nhìn anh chằm chằm, cảm thấy nhan sắc của anh đẹp mắt, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào tiểu thuyết của mình, cảm thấy nam chính tiểu thuyết cũng có khuôn mặt ấy.
Trong giờ tự học, Cận Quan Quan gục xuống bàn ngủ thϊếp đi.
Hoắc Mộ thấy cô gục xuống bàn ngủ, dáng vẻ như vậy mà anh đã bật cười một tiếng, cảm thấy cô gái này thật sự không khác gì heo, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Có điều, bây giờ đang là lúc nóng nhất vào buổi chiều, chỗ bọn họ còn nghiêng theo cửa sổ bên này, cho nên ánh nắng trực tiếp chiếu vào, Cận Quan Quan có lẽ là vì bị ánh nắng chiếu đến mắt không thoải mái, cho nên cô cau mày ngủ. Hoắc Mộ thấy cô cau mày ngủ không thoải mái, anh dịch người qua bên cạnh một chút rồi thẳng người lên, giúp cô che khuất ánh nắng chiếu tới.
Dáng dấp anh cao, cho nên cơ thể che khuất ánh nắng, Cận Quan Quan không bị chiếu, càng thêm thoải mái mà ngủ.
Hoắc Mộ dựng thẳng người một tiếng 40 phút, duy trì thư thế đó không nhúc nhích.