A Trạch: “Vậy anh đến nhà tui làm gì?”
Cao nhân: “Bần đạo ở Tu chân giới chán quá, muốn đến hạ giới vân du một phen, nhưng mà Vô lượng Vạn kiếp Hạo Thiên Ấn mang bần đạo tới lui muôn vàn thế giới lại rớt một con ốc vít, nên bần đạo bị kẹt ở thế giới này.”
A Trạch: “… Cái thứ Vô lượng Vạn kiếp Hạo Thiên Ấn nghe có vẻ như không phải là thứ sẽ có đinh ốc.”
Cao nhân cười nhạo: “Vô lượng Vạn kiếp Hạo Thiên Ấn cũng chính là người hạ giới phàm tục các người gọi là máy xuyên không gian và thời gian, thông qua phương pháp tạo ra lỗ sâu để du hành qua các không gian thời gian khác nhau.”
(Lỗ sâu (trùng động): Trong vật lý, một lỗ sâu, lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian.)
A Trạch: “Nhưng người tu tiên các người, sao còn dùng đến lỗ sâu, chẳng lẽ không phải nên dùng pháp lực đả thông hai giới sao?”
Cao nhân trợn trắng mắt: “Khoa học kỹ thuật mới là sức sản xuất đệ nhất, cậu thì biết cái gì.”
A Trạch: “…”
Cao nhân nói lời thấm thía: “Bớt đọc mấy truyện giải trí lại, suy nghĩ nhiều hơn đi.”
A Trạch bị dạy dỗ đến không vui!