Tóc cao nhân đen dài như thác nước, tay áo rộng thêu hoa văn mây, lưng đeo ba thước thanh phong (một cây kiếm dài), thân khoác một bộ quần áo trắng như tuyết, càng hiện ra nét phong thần tuấn lãng, phiêu nhiên như tiên.
A Trạch đi WC xong quay về, lấy lại bình tĩnh: “Anh là thần tiên?”
Cao nhân xua tay: “Bần đạo chỉ là tu sĩ quy nguyên kì.”
Tình tiết trong tiểu thuyết cuối cùng cũng phát sinh trên người mình, đột nhiên A Trạch cảm thấy nhiều năm xem tiểu thuyết như vậy thật không lãng phí, cả người mừng rỡ như điên: “Anh tới đây dạy tui tu tiên sao?”
Cao nhân trợn trắng mắt: “Ai gảnk, bần đạo đâu có quen biết cậu.”
A Trạch: “…”
Đúng quá không cãi được.