Cậy Quân Sủng

Chương 36: Thay đổi

Minh Trăn trở lại nguyên vị trí, thả lỏng tâm tình, ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của nàng vân vê một góc áo: “Điện hạ không vui sao?”

Kỳ Sùng hỏi: “Gần đây ở An Quốc công phủ như thế nào?”

Minh Trăn gật gật đầu: “Tỷ tỷ rất tốt, phu nhân rất cao ngạo, A Trăn có hơi sợ, nhưng mà phu nhân cũng khá tốt, rất ít khi nhìn thấy phụ thân, có điều hai ngày trước phụ thân có tặng cho A Trăn một đôi chim.”

Là một đôi chim anh vũ mẫu đơn [1], không biết nói chuyện, chỉ là để làm cảnh cho đẹp thôi, cũng là thú tiêu khiển cho ngày vui vẻ hơn.

[1] Anh vũ (vẹt) mẫu đơn (牡丹鹦鹉): Chi Agapornis (tên khoa học: Agapornis): Các loài vẹt thuộc chi này, còn được gọi là chim uyên ương , là thuật ngữ chung cho tất cả các loài trong chi Agapornis. Với chiều dài cơ thể 13-17 cm và trọng lượng 40-60 gram, nó là loài vẹt nhỏ nhất . Thân hình ngắn và mập, đuôi ngắn và mỏ tương đối lớn, lông trên cơ thể của hầu hết các loài vẹt hoa mẫu đơn chủ yếu có màu xanh lục, việc lai tạo nhân tạo và giống làm cho nhiều màu sắc xuất hiện. Tuổi thọ khoảng 10-15 năm.

Kỳ Sùng giơ tay xoa xoa đầu Minh Trăn: “Vậy thì tốt rồi.”

Hắn vừa nhấc tay áo, mùi gỗ mộc trong trẻo mà lạnh lùng mơ hồ mang theo mùi máu nhàn nhạt, trong lòng Minh Trăn sợ hãi, có chút không thoải mái, nhưng Kỳ Sùng đang ở trước mặt nàng, khí chất uy nghiêm cường thế rất mạnh, Minh Trăn chỉ có thể an phận ngồi yên.

Mắt phượng của nam nhân sâu thẳm khiến cho người ta không đoán ra rốt cuộc trong lòng anh đang suy tính điều gì, Minh Trăn nói: “Vậy — A Trăn đi ngủ.”

Hiếm khi thấy nàng không quấn lấy hắn.

Chẳng lẽ thật sự xa lạ rồi?

Kỳ Sùng đưa tay nhéo cái cằm nhỏ nhắn của Minh Trăn: “Thật sự rất buồn ngủ à?”

Minh Trăn gật đầu: “Đúng vậy, điện hạ để A Trăn ngủ một lát đi.”

Trên người nàng được bao bởi một tầng sa y hơi mỏng, y phục cũng không quá chỉnh tề, rũ mắt xuống là có thể nhìn thấy làn da trắng hơn tuyết, giống như đồi núi tuyết được bao phủ bởi từng lớp từng lớp tuyết trắng khác.

Bởi vì ốm yếu cho nên thân hình của A Trăn cũng không phải kiểu quá đầy đặn, chỉ cần dùng một tay đã có thể hoàn toàn bao trọn được hai bàn tay của nàng.

Kỳ Sùng biết lá gan của Minh Trăn không tính là lớn, hơn nữa còn biết khứu giác của Minh Trăn rất nhạy, có lẽ đã ngửi được mùi máu tanh trên người mình rồi.

Nàng cố gắng chịu đựng không thể hiện ra ngoài, nhưng lông mi run nhè nhẹ, hai bàn tay trắng nõn đã khẽ cuộn lại vào nhau, thân thể cũng hơi phập phồng theo hô hấp.

Nàng đúng thật là rất buồn ngủ, một mặt là vì đã thấm mệt, một mặt là vì trong lòng luôn có vài phần bất an và sợ hãi. Minh Trăn cảm thấy bản thân nàng thật sự không thể hiểu được Kỳ Sùng, hoàn toàn không nhìn thấu. So với tưởng tượng của nàng thì điện hạ lại càng thần bí hơn.

Thần bí cũng được, không thần bí cũng thế, điện hạ là người Minh Trăn tin tưởng nhất, điều duy nhất mà Minh Trăn mong muốn đó là cả đời của điện hạ sẽ được bình an.

Cho nên trước khi buông tay ra, Minh Trăn rướn người hôn lên mặt điện hạ: “A Trăn ngủ, điện hạ nhìn A Trăn ngủ.”

Nhưng cũng không hôn được, bởi vì Kỳ Sùng lấy tay chặn, Minh Trăn hôn vào khoảng không.

Bàn tay to của hắn bưng mặt của Minh Trăn, sau đó miệng cũng bị bịt kín, ấn nàng xuống giường, gằn từng chữ: “Không được, ngủ đi.”

Minh Trăn vô cùng lưu luyến hắn, cho nên lúc nào nàng cũng muốn được đi theo sau Kỳ Sùng giống như cái đuôi nhỏ, muốn được bế lên cao được ôm ấp thơm thơm. Nhưng Kỳ Sùng không thích nàng tiếp xúc quá gần, Minh Trăn đành phải thành thật an phận nhắm mắt lại.

Kỳ Sùng nhìn Minh Trăn chìm vào giấc ngủ, tiểu cô nương rất nhanh liền ngủ say, có vài phần ngây thơ không nói nên lời, cánh môi hơi tách ra, mềm mại mà no đủ, giống như hoa hồng mới nở sáng sớm.

Từ trước tới giờ chỉ biết Minh Trăn lớn lên rất xinh đẹp, đến giờ này khắc này, Kỳ Sùng mới chân chính cảm nhận được điều này.

Vẻ đẹp câu hồn đoạt phách ấy giống như một thanh bảo kiếm sắc bén, không gì ngăn được. Khó trách Ôn Hồng tham lam thèm muốn mà nhìn chằm chằm nàng.

Ôn Hồng bị khoét hai mắt, thi thể đã bị ném vào con sông hộ thành [2], có lẽ là phải qua mấy ngày nữa mới có người phát hiện ra.

[2] Sông hộ thành (护城河) hay còn được gọi là sông đào bảo vệ thành, thành hào, hoặc là hào. Hào là một con mương sâu, rộng, khô hoặc chứa đầy nước, được đào và bao quanh một lâu đài, công sự, tòa nhà hoặc thị trấn, trong lịch sử để cung cấp cho nó một tuyến phòng thủ sơ bộ. (Theo Wikipedia.)

Mấy ngày gần đây hắn ta đột nhiên biến mất, đồng liêu cũng không quá để tâm, chỉ nghĩ là Ôn Hồng bị chút bệnh vặt, cho nên mới không đến đây.

Ngay từ đầu An Quốc công Minh Nghĩa Hùng chỉ nghĩ Ôn Hồng có việc khác phải làm, ông ta cũng không phải có mỗi một tiểu tế là Ôn Hồng, chỉ là gần đây Ôn Hồng vô cùng ân cần, thể hiện ra vẻ rất hiểu chuyện, thân là trưởng bối, Minh Nghĩa Hùng cũng chỉ quan tâm một chút.

Một hai ngày không gặp, ông cũng không đến mức nghi ngờ Ôn Hồng đã chết.

Cứ như vậy cho đến khi Minh Nghĩa Hùng nhận được một phong thư.

Bức thư này do một gia đình giàu có ở nơi khác gửi tới, dặn dò mấy trăm lần, nói là nhất định phải đưa đến tận tay Minh Nghĩa Hùng.

Khi Minh Nghĩa Hùng và La thị đang ăn cơm trưa, gia đinh vừa lúc tiến vào, “Lão gia, có một phong thư khẩn cấp được gửi tới từ Bình huyện, truyền tin đến nói nhất định phải giao tận tay cho người, bảo người phải đọc cho thật kỹ.”

Bình huyện là quê của Ôn Hồng, người của Minh Nghĩa Hùng và La thị cũng không có bất cứ liên quan gì đến Bình huyện.

Minh Nghĩa Hùng không hiểu ra làm sao, ngay trước mặt La thị liền mở ra xem.

Người viết thư chính là một hộ phú thương họ Tần.

Lăng triều có không ít hoạt động buôn bán giao dịch với bên ngoài, tuy rằng thương hộ vẫn xếp hạng chót [3] như cũ, cũng có rất nhiều hạn chế, nhưng so với những bá tánh bình thường, ở bên ngoài bọn họ vẫn rất có địa vị. Huống hồ có không ít thương nhân ở địa phương liên kết với nhau, có quan phủ bao che khiến địa vị của thương hộ lại càng được nâng lên.

[3] Ngày xưa, phú thương, thương nhân ở Trung Quốc bị đánh giá thấp thậm chí là bị coi thường vì tính chất công việc, con người làm việc v.v (Đây được giải thích theo ý hiểu của mình sau khi đã đọc được kha khá truyện cổ đại.)

Tên phú thương này buôn bán gỗ, trong nhà cũng có chút của cải, nhưng cũng không đến mức mà cấu kết được với quan phủ, chỉ được xem như là một tiểu phú thương mới nổi.

Nhà ông ta có một đại tiểu thư, nuôi đến năm mười sáu tuổi, còn chưa đính hôn gả cho ai, những phú thương cùng tầng lớp thì ông ta chướng mắt, một lòng muốn gả ái nữ cho nhà quan nhưng công tử nhà quan liêu cũng không vừa mắt nhà bọn họ.

Gia cảnh của Ôn Hồng bần hàn nhưng học vấn lại rất tốt, phú thương nhìn trúng hắn là một nhân tài, giúp đỡ hắn rất nhiều, còn cho hắn lui tới nhà mình để mượn sách.

Tiểu thư đến mười sáu mười bảy tuổi chưa đính hôn cho nhà ai, thấy Ôn Hồng ôn tồn lễ độ, nói chuyện cũng rất thú vị, cũng dần dần thân thuộc với hắn, hai người đã xảy ra quan hệ.

Sau đó, vị tiểu thư kia có thai.

Ôn Hồng dự định rằng chính mình có thể thi được lên tiến sĩ, làm quan trong triều, hắn tuyệt đối không muốn cưới một nữ nhi nhà tiểu phú thương vào cửa. Mẫu thân của Ôn Hồng càng là nói ra những lời ngông cuồng [4], nói vị tiểu thư này vốn đã không sạch sẽ, hài tử chắc chắn không phải là của Ôn Hồng.

[4] Gốc là cụm từ ‘口出狂言’, có nghĩa là nói ra những lời kiêu ngạo, ngông cuồng, ngạo mạn, tự phụ. (Theo baike.baidu)

Vị tiểu thư này bị dồn đến bước đường cùng liền thắt cổ tự tử, một thi hai mạng.

Trong nhà phú thương đó còn có những nữ nhi khác, lo sợ chuyện này truyền đi sẽ làm ảnh hưởng đến hôn sự của những nữ nhi khác nên không thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Bởi vì người của huyện thành đều biết tài văn chương của Ôn Hồng, ân sư dạy dỗ của Ôn Hồng còn là bằng hữu của quan huyện, một tên phú thương nho nhỏ như ông ta không có bản lĩnh báo thù, không dám vì báo thù Ôn Hồng mối thù của nữ nhi và cháu mình mà gây ảnh hưởng đến một nhà mười mấy miệng ăn của mình.

Trái lại ông ta còn sợ Ôn Hồng sẽ nói ra chuyện của mẫu tử bọn họ, bôi nhọ đại nữ nhi đã qua đời của mình, làm cho những tiểu nữ nhi chưa cập kê kia phải chịu ảnh hưởng, nên đã cho mẫu thân của Ôn Hồng không ít tiền để bịt miệng.

Vì vậy đây là một chuyện bí mật, chỉ có Ôn gia và nhà gia đình nhà phú thương đó biết, đến bây giờ bên ngoài cũng không một ai biết.

Trong mắt người khác, Ôn Hồng tài hoa hơn người, tuổi còn trẻ đã thi đỗ tiến sĩ, là một nhân tài khó có được. Tuy gia cảnh có chút bần hàn nhưng lại có hiếu tâm, tương lai đúng là tiền đồ vô hạn.

Ai có thể nghĩ được rằng đằng sau còn có chuyện dơ bẩn như vậy?

Đọc xong phong thư này, sắc mặt An Quốc công càng đen lại.

La thị thấy vẻ mặt của ông có gì đó lạ, nhanh chóng hỏi: “Lão gia, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

An Quốc công đưa thư cho La thị.

La thị đọc lướt qua, nhìn tổng thể một lần, sau đó liền thấy kinh sợ, lại nhìn kỹ lại thêm một lần nữa: “Trên đời này lại có chuyện như vậy sao?!”

An Quốc công trầm ngâm một lát, vẫn không mở miệng.

La thị bình tĩnh lại trong chốc lát, “Kinh thành cách Bình huyện những mấy trăm dặm, chuyện ở đây bên kia không thể biết được. Thương nhân họ Tiền này sao có thể biết người cất nhắc hắn là lão gia? Chỉ sợ Văn Uyên các là cái gì hắn ta còn không biết nữa. Sợ là có người có ý muốn châm ngòi ly gián.”

Minh Nghĩa Hùng cũng nghĩ như vậy, một bức thư cũng có thể đổi trắng thay đen, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chỉ cần gọi Ôn Hồng đến đây là biết.

La thị lại nói: “Có điều, việc này là thật hay giả, còn cần phải phái người đi hỏi tên phú thương này một chút mới được. Người bình thường sẽ không lấy sự trong sạch của gia đình mình ra để nói đùa, người khác có thù với Ôn Hồng hay không, có muốn tính kế hắn hay không, chúng ta cũng không rõ lắm, chỉ cần đi tra xem tên phú thương đó có viết bức thư này hay không, nữ nhi của hắn ta có thật sự bị Ôn Hồng hại chết hay không là được.”

Chuyện này xảy đến vô cùng kì lạ, Minh Nghĩa Hùng gọi Dư Trúc tới, lệnh cho Dư Trúc ra roi thúc ngựa đến Bình huyện điều tra.

Sau khi Dư Trúc rời đi, còn chưa trở về thì thi thể của Ôn Hồng đã được người bên thành hào vớt ra.

Bởi vì trước khi chết Ôn Hồng có đến An Quốc công phủ nên chuyện này An Quốc công phủ cũng không thoát khỏi liên can. Minh Nghĩa Hùng cũng coi như là dính vào việc này.

Cuối cùng là nhờ Tần vương nói mấy câu giải vây.

Đại Lý Tự do thuộc hạ của Tần vương nắm giữ, tất cả đều là người của phe Tần vương, hắn muốn mượn chuyện này để gây khó dễ cho Minh Nghĩa Hùng thì cũng không khó.

Chỉ là không cần thiết.

Minh Nghĩa Hùng phái Dư Trúc đi điều tra, nhưng Dư Trúc là thuộc hạ của Tần vương, cho nên không cần phải đi ra ngoài mà trực tiếp tìm một chỗ yên lặng ngụy trang chơi vài ngày, sau đó lại trở về An Quốc côn phủ với vẻ phong trần mệt mỏi: “Tất cả viết trong thư đều là sự thật, Ôn công tử thật sự là loại người lòng lang dạ sói, bội tình bạc nghĩa.”

Ôn Hồng đã chết, chết một cách không rõ ràng, nói chuyện này cho Minh Nghĩa Hùng cũng khiến cho ông ta bị đả kích một phen.

Ông không nhìn thấu chuyện nữ nhân trong phủ đấu đá nhau, chỉ thấy Liên thị dịu dàng hiểu chuyện mà lại không biết trước kia Liên thị vẫn luôn ngược đãi Minh Trăn.

Bây giờ đến mắt cũng hỏng rồi, suýt chút nữa đã gả Minh Trăn cho một tên lòng dạ khó lường, lấy oán báo ơn.

Thời trẻ, Minh Nghĩa Hùng quả thực đã từng rung động với Lan Cơ, Lan Cơ xinh đẹp không tả xiết, bất kỳ một thiếu niên nào khi nhìn thấy khuôn mặt kia đều không thể không rung động, huống chi mạng của mình là do cha nương của Lan Cơ cứu lấy, bản thân cũng được cô nương này chăm sóc đến khi khỏi bệnh.

Nhưng sau đó ở chung thì phát hiện tính cách của hai người không hợp nhau. Cái Minh Nghĩa Hùng thích, từ đầu đến cuối chỉ là gương mặt lạnh lùng lại nhẹ nhàng này, càng không hứng thú với nội tâm, tình cảm bên trong của Lan Cơ.

Minh Nghĩa Hùng muốn một thê tử an phận ở trong phủ sinh con dưỡng cái, quản lý việc nhà, nhưng Lan Cơ tự do như gió, tính cách cực đoan, đã quen làm người trên giang hồ, căn bản là không có khả năng bước vào kinh thành.

Cho nên sau khi nhìn thấy nữ nhân này bị phế toàn bộ võ công, tái nhợt yếu ớt mà xuất hiện ở trước mặt mình, Minh Nghĩa Hùng khó có khi lại động lòng trắc ẩn, nhớ đến khoảng thời gian lúc trẻ Khương Lan đã chăm sóc mình.

Khương Lan có thai, trong cơ thể có kỳ độc lại không nói ra lai lịch của bản thân, cũng không nói phụ thân của đứa trẻ trong bụng là ai, mỗi ngày đều trầm mặc ít nói, không còn là Linh Lung tiên tử xinh đẹp với nụ cười đầy linh khí như khi hành tẩu giang hồ trong miệng người ta nữa.

Cả một thế hệ trước, ân cũng được, oán cũng vậy, đều đặt ở trên người Minh Trăn. Minh Nghĩa Hùng cứ nghĩ để Minh Trăn sống một cuộc sống đơn giản, không cần sống như những gì Lan Cơ đã từng, cũng không cần lục đυ.c đấu đá trong những nhà quyền thế đại phú đại quý. Đầu óc của Minh Trăn cũng không được như người ta, chỉ cần một phu một thê yên ổn ở bên nhau, cơm canh đạm bạc sống đến già là được.

Nhưng ai có thể ngờ được Ôn Hồng lại là loại người này.

Từ sau khi chuyện Liên thị ngược đãi Minh Trăn qua đi, Minh Nghĩa Hùng cũng đã nổi lên lòng cảnh giác với nữ nhân trong phủ, không còn tin tưởng vẻ dịu hiền bên ngoài của các nàng nữa. Vì vậy chuyện của Minh Trăn chỉ có thể tạm thời gác lại trước đã, chờ ông ta tìm được đối tượng mới rồi nói tiếp.

Người có khả năng trở thành vị hôn phu của Minh Trăn nhất đã chết, Lý Phúc cũng nhận thấy rõ tâm trạng của điện hạ hình như đã tốt hơn rất nhiều.

Còn có một chuyện càng khiến cho điện hạ vui vẻ hơn nữa — Đó là Ngu Hoài Phong sắp trở về Ly quốc.

Nói đến Ngu Hoài Phong, người này quả thật là một vị thần, rõ ràng chưa bao giờ tháo mặt nạ ra nhưng đi đến đâu đều sẽ thu hút được một đám thiếu nữ, khiến họ thần hồn điên đảo, người nào người nấy cũng đều nói hắn có phong thái vô song.

Vài ngày trước khi đi, Ngu Hoài Phong không khỏi đi đến Tần vương phủ. Rượu quá ba tuần, hắn liền thương lượng với Tần vương sang năm có thể bán lá trà rẻ một chút được không? Có thể không cần quá hạn chế nhiều thương nhân người Ly ở Lăng quốc hay không? Hoặc là có thể hỗ trợ hắn ta đánh chiếm tiểu quốc kia không, bởi vì hoàng tử của tiểu quốc này ghen ghét với vẻ đẹp của Ngu Hoài Phong. Sau đó, lãnh thổ chiếm được thì có thể chia đôi, mỗi nước một nửa, dân chúng của tiểu quốc đó cũng có thể dùng làm nô ɭệ….

Đối phương nhìn như nói cười vui vẻ, điềm đạm thú vị, trên thực tế thì…. lại chứa đầy xảo trá, là một con sói ngụy trang thành thỏ con.

Hôm đó sau khi uống rượu xong, Ngu Hoài Phong ngẩng đầu lên nhìn sao trời: “Tiểu vương cũng nên trở về rồi, ngày lễ trung thu đúng là thời gian hiếm có trong năm muốn có người nhà ở bên.”

Kỳ Sùng bị chuốc cho không ít rượu, lười biếng cầm ly rượu: “Đi thong thả không tiễn.”

Ngu Hoài Phong có vẻ muốn làm chuyện gì đó, cũng sẽ kết giao với người khác, hiện giờ hắn ta không biểu hiện gì với An Quốc công nhưng không có nghĩa là về sau sẽ không có quan hệ gì. Hắn ta còn không đi nữa, chỉ sợ Kỳ Sùng sẽ động sát tâm với hắn mất.

Thực tế thì, Kỳ Sùng hiện đang có sát tâm đó rồi.

Ngu Hoài Phong nói: “Nam tử Lăng triều trước sau đều tam thê tứ thϊếp, con cái đông đúc, dị mẫu huynh đệ [5] tranh đấu, có lẽ là không hiểu được tình thân quý giá đến nhường nào.”

[5] Dị mẫu huynh đệ: anh em khác mẹ.

Kỳ Sùng cười lạnh.

Đúng vậy, hắn không hiểu, hắn không chỉ không hiểu được tình thân, thậm chí còn muốn chính tay đâm chết phụ hoàng và huynh đệ của mình.

Ngu Hoài Phong hiểu như vậy, là đang vọng tưởng muốn cướp Minh Trăn đi sao?

Bởi vì hai người đều có chút say, sau khi Ngu Hoài Phong uống say liền than ngắn thở dài: “Muội muội đáng thương của ta.”

Lông mày Kỳ Sùng nhảy dựng: “Sao ngươi biết là muội muội?”

“Tiểu vương vẫn luôn hy vọng có một muội muội, nhưng mà là đệ đệ thì cũng được.” Ngu Hoài Phong nói, “Tần vương, sao ánh mắt ngươi nhìn ta lại thế này?”

Kỳ Sùng thu lại vài phần sát ý: “Ngươi uống nhiều rồi, cô ghét nhất là người mượn rượu làm càn. Lý Phúc, đưa hắn trở về đi.”

Lý Phúc nhanh chóng bảo Phù Thanh Hạo đưa Ngu Hoài Phong rời đi.

Chờ khi Lý Phúc quay lại, đang định hầu hạ Kỳ Sùng tắm gội thì phát hiện hắn đã lên giường.

Có điều là đi nhầm phòng, đi đến nơi Minh Trăn đã từng ở.

Dục niệm của Kỳ Sùng rất ít, cho nên chưa bao giờ giải tỏa ra.

Nhưng đêm nay khi chìm vào giấc ngủ, hắn lại mơ thấy trong l*иg ngực mình ôm một nữ tử, thiếu nữ ở trong lòng Kỳ Sùng đang khóc lóc xin tha, giọng nói cũng đã khàn đi vì khóc rồi, còn Kỳ Sùng trước sau đều không muốn bỏ qua cho nàng, hắn nhẹ nhàng cắn vành tai của đối phương, lại cọ xát thật mạnh.

Mãi đến khi tiếng thở dốc cũng trở nên vô lực, hương mẫu đơn kiều diễm lại nhẹ nhàng lan tỏa trong phòng, Kỳ Sùng rốt cuộc cũng có được.

Hắn hoàn toàn ở vị trí phía trên, ẩn nấp, xâm lược rồi tiến công, giọng điều vô cùng dịu dàng: “Toàn bộ đều là của A Trăn, cô cho A Trăn được không?”

A Trăn….

Thốt ra cái tên này, Kỳ Sùng liền tỉnh lại, dường như đã động đến bí mật không thể động đến nhất.

Quần áo đã ướt, bên trong tấm màn che là hơi thở ái muội không rõ, sắc mặt Kỳ Sùng thay đổi liên tục.

Sao hắn lại mơ giấc mơ như thế này với Minh Trăn?

Minh Trăn nói, nàng xem hắn, như cha như huynh. Còn hắn đối với nàng, lại —

Khi thời gian sắp muộn giờ lên triều, Lý Phúc liền tới hầu hạ Kỳ Sùng rửa mặt thay y phục, lại vô tình nhìn thấy chăn đệm lộn xộn cùng với y phục của Kỳ Sùng, Lý Phúc kinh hãi, chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không thấy.