Về đến Tần vương phủ, Kỳ Sùng mới mở bức họa của A Trăn ra.
Minh Trăn đọc sách viết chữ, làm thơ vẽ tranh đều là do một tay Kỳ Sùng dạy dỗ. Không chỉ như thế, Minh Trăn còn có một tay đánh đàn tuyệt hảo, cầm kỳ thi họa đều do Kỳ Sùng đích thân cầm tay chỉ dạy, tất nhiên là xuất sắc rồi.
Tiểu cô nương thoạt nhìn lười nhác thật, tựa như cái gì cũng không biết, chỉ biết rúc vào chỗ nào có mặt trời rồi cuộn mình ngủ, nhưng thực tế, ở bên người Kỳ Sùng nhiều năm như vậy đã mưa dầm thấm đất, cho dù thật sự là một phế vật cũng sẽ bị thấm đến mức trở thành một tiểu phế vật có vài phần tài văn chương.
Thỉnh thoảng Kỳ Sùng lại cảm thấy buồn phiền, nhóc con đó còn có thể đánh đàn tỳ bà ca vài câu, lúc mệt thì lười biếng nằm lên đùi hắn ngủ.
Chỉ có điều lúc đó là bình thường.
Khi Lý Phúc dâng trà liền nhìn thoáng qua: “Minh cô nương vẽ từ lúc nào vậy? Lúc trước chưa từng nhìn thấy, cục tròn tròn kia vậy mà cũng xuất hiện trong bức tranh.”
Cục tròn tròn trong bức họa là con báo nhỏ của Ba Tư quốc tiến cống, bộ lông xõa tung xinh đẹp vô cùng, hiện giờ còn đang ở trong Tần vương phủ.
Kỳ Sùng không chút để ý mà nói: “Tiến bộ không ít so với trước đây, nghĩ cũng dụng tâm rồi, tùy tiện tìm một chỗ treo lên đi.”
Nói là tùy tiện tìm một chỗ để treo nhưng Lý Phúc cũng không dám tùy tiện treo thật.
Lý Phúc cười nịnh nọt: “Tâm trạng của điện hạ tốt như vậy, có phải có cảm giác nữ nhi nhà ta đã trưởng thành rồi hay không?”
Mắt phượng lạnh lẽo của Kỳ Sùng đảo qua hắn ta.
Lý Phúc nhanh chóng ngậm miệng lại.
Có điều, Lý Phúc nói có lẽ cũng không sai. Hắn đối với Minh Trăn, cõ lẽ cũng thật sự có cảm giác “nhà ta có nữ nhi mới lớn”.
Minh Trăn từ lúc nhỏ như vậy đã đi theo Kỳ Sùng, khi còn bé ê a khóc thút thít, hắn im lặng lau nước mắt cho Minh Trăn. Hiện giờ xoay người một cái trở thành một cô nương đã đến tuổi cập kê, dáng vẻ thướt tha động lòng người.
Như cha như huynh.
Thử hỏi thiên hạ có mấy người phụ thân hay huynh trưởng thích nhìn đám sài lang hổ báo tiếp cận viên minh châu trong lòng bàn tay mình chứ?
Gần như không có.
Cho nên hắn muốn gϊếŧ Ôn Hồng, là lẽ đương nhiên.
Mấy ngày gần đây Ôn Hồng qua lại thân thiết với An Quốc công phủ, chuyện này bên gia tộc cũng biết, đảng phái của Sở hoàng hậu trong lòng cũng rõ ràng.
Danh tiếng của Minh Nghĩa Hùng ở trong triều rất cao, hiện giờ ông ta bảo trì trung lập, cho nên bên nào cũng muốn mượn sức của ông ta.
Ôn Hồng tất nhiên trở thành một quân cờ ở giữa.
Cố tình cái quân cờ này lại ngu xuẩn như lợn, đến giờ cũng không phát hiện ra mình chỉ là một quân cờ, hắn ta còn tưởng rằng chính mình đã thu hút được Sở thị, cho nên vô cùng đắc ý.
Lý Phúc cũng biết, mấy ngày gần đây là lúc ra tay tốt nhất. Hắn ta nói với Kỳ Sùng: “Mấy ngày này sẽ có một vài tin tức truyền đến tai An Quốc công, chờ khi An Quốc công và Ôn Hồng bị chia rẽ, cái tên ngu xuẩn này mất đi chỗ dựa thì cũng chỉ có thể trở thành cá nằm trên thớt mà thôi.”
Cũng không phải tin tức đáng kinh ngạc gì, có lẽ ở trong mắt An Quốc công chỉ là bản tính của nam nhân thôi.
An Quốc công trời sinh phong lưu, nhưng chỉ bản thân ông ta phong lưu thôi, không biết có chấp nhận được tiểu tế [1] nhìn như trung trực ổn trọng lại phong lưu như vậy hay không.
[1] Tế: con rể.
Trong mắt Kỳ Sùng hiện lên một tia sắc lạnh: “Hắn ta với A Trăn, gần đây có qua lại gì không?”
“Nghe nói hai ngày trước hắn ta gặp được Minh cô nương, tên họ Ôn kia chưa trải sự đời, chỉ liếc mắt nhìn thấy Minh cô nương một cái cả người hắn đã như mất hồn.” Lý Phúc nói, “Hai ngày nay ra sức tặng quà để lấy lòng Minh cô nương, chỉ có một đôi chim là lọt được vào tầm mắt của Minh cô nương.”
Dân phong của Lăng triều ngày càng cởi mở hơn, nam tử với nữ tử đã đính hôn trước khi thành thân cũng không bị cấm gặp mặt.
Họ Ôn kia bộ dáng cũng được, cũng coi như biết dùng lời ngon tiếng ngọt để lấy lòng người khác, trước khi đính hôn đã gặp Minh Trăn, Minh Trăn bị người này lừa cũng không phải không có khả năng.
Tiểu cô nương được bảo vệ quá tốt, thật sự không biết bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm.
“Người biết Minh cô nương đẹp như thế nào mà, ngày mai là hưu mộc [2], chỉ sợ ngày mai hắn ta lại muốn đến An Quốc công phủ lắc lư đây mà.”
[2] Hưu mộc: hiểu đơn giản là ngày được nghỉ ngơi của quan viên.
Ngón tay Kỳ Sùng gõ trên mặt bàn, ngón cái của hắn đeo một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ màu đen theo phong cách cổ xưa, cái nhẫn ban chỉ này cũng là tín vật có khả năng truyền lệnh cho mấy trăm ám vệ.
Sau đó có người đến thông báo sự việc với Kỳ Sùng, Lý Phúc liền lui xuống.
Trọng tâm của Sở gia chuyển từ Kỳ Diên lên người Kỳ Tu, hai huynh đệ nhìn như tình cảm sâu nặng, nhưng một khi đề cập đến lợi ích của bản thân, chỉ sợ cả hai sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Mưu sĩ của Tần vương cũng đang cố gắng chia rẽ nội bộ Sở gia.
Chờ mưu sĩ thảo luận xong việc, bận bịu xong cũng đã khuya rồi, Kỳ Sùng mới tắm gội thay y phục, lên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, quả nhiên Ôn Hồng lại đi đến An Quốc công phủ.
Mấy ngày trước vội vàng gặp mặt một lần, lướt thấy Minh Trăn đi cùng Minh Huệ, rốt cuộc cũng thấy được bộ dáng thật của Minh Trăn, Ôn Hồng thế mới biết, miếng bánh từ trên trời rơi xuống của mình là một mỹ nhân xinh đẹp như thế nào.
Đừng nói Minh Trăn có hơi chậm chạp ngốc nghếch, cho dù Minh Trăn có là một kẻ điên gϊếŧ người không chớp mắt thì chỉ cần nhìn vào gương mặt tuyệt sắc thiên hạ này, Ôn Hồng cũng muốn cưới về nhà.
Cho nên hai ngày này, mỗi buổi tối Ôn Hồng đều nằm mơ, hận không thể khiến cho An Quốc công định ra hôn sự của mình và Minh Trăn ngay lập tức.
Hắn ta cũng gầy đi vài phần, nhớ Minh Trăn đến mức cơm nước cũng không ngon miệng, mỗi ngày đều chạy đến An Quốc công phủ, mang tiếng là đến tìm An Quốc công nhưng thực tế là chủ yếu thừa dịp lúc mọi người không chú ý mà lén đi tới hoa viên, hy vọng có thể nhìn thấy Minh Trăn một chút.
Giữa trưa hôm nay, Ôn Hồng và An Quốc công ăn cơm trưa với nhau, trong lúc ăn hai người có uống một ít rượu, uống đến mặt đỏ tía tai, Ôn Hồng liền mơ hồ nói ra ý muốn cầu thân.
Minh Nghĩa Hùng vừa ý thanh niên Ôn Hồng này, nhưng hiện giờ cũng không vội quyết định, nghe nói Ôn Hồng vô cùng hiếu thảo, tương lai muốn đón mẫu thân mình đến kinh thành, trước tiên Minh Nghĩa Hùng muốn chờ mẫu thân của Ôn Hồng vào kinh rồi để La thị nhìn xem mẫu thân của hắn có phải người dễ sống chung hay không đã.
Nếu con người của Ôn Hồng không tệ mà tính tình của mẫu thân hắn lại không tốt, đến lúc đó Minh Trăn cũng phải chịu khổ.
Vì vậy, Minh Nghĩa Hùng cười ha ha: “Ngươi cứ tập trung vào công danh trước đi, trong khoảng thời gian này làm tốt công việc ở Văn Uyên Các, bệ hạ sẽ còn thăng quan cho ngươi nữa.”
Thăng quan phát tài lại còn có một tiểu thê tử xinh đẹp như tiên, trong lòng Ôn Hồng lâng lâng, bất tri bất giác liền ngồi lại uống thêm mấy ly.
Đại sảnh có người tới, Minh Nghĩa Hùng bỏ lại Ôn Hồng, vội vàng đi gặp khách, Ôn Hồng thấy không ai để ý đến mình lại cất bước đi về phía hoa viên.
Sau giờ Ngọ, trong phủ vô cùng yên tĩnh. Hiện giờ trời còn nóng, ngay cả nha hoàn cũng không muốn ra khỏi cửa. Cảm giác say của Ôn Hồng dâng lên, nghĩ sẽ không gặp được Minh Trăn liền xoay người chuẩn bị đi.
Trong khoảng thời gian này, hắn gần như sắp nhịn đến hỏng rồi. Lúc trước khi còn ở quê, Ôn Hồng cũng có hồng nhan tri kỷ, cũng không thiếu người vây quanh hỏi han, hiện giờ là vì tương lai, nơi ca múa nào cũng không dám đi, cả người sắp biến thành hòa thượng mất rồi.
Lúc này, Ôn Hồng bỗng nhiên ngửi được một mùi hương nhàn nhạt.
Ánh mắt mang theo men say lờ đờ mơ hồ nhìn về nơi cách đó không xa.
Minh Trăn một mình chạy đến, bởi vì đang ở trong An Quốc công phủ nên Thiên Cầm và Tân Dạ cũng yên tâm, cho nàng cầm một cái vợt đi bắt hồ điệp.
Chiếc vợt trong tay thiếu nữ tròn tròn như mặt trăng, mặt trước chính diện được bao quanh bởi những con bướm uyển chuyển nhảy múa. Cỏ cây đậm màu xanh biếc, đầu thu sau giờ Ngọ [3] khô ráo lại sáng ngời, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Ôn Hồng miệng đắng lưỡi khô.
[3] Giờ Ngọ từ khoảng 11h đến 13h trưa.
Hồ điệp bay qua bay lại giữa cỏ cây, thân ảnh Minh Trăn cũng qua lại như con thoi ở đó.
Ôn Hồng không kiềm chế được muốn chặn đường của Minh Trăn.
Hắn ta biết một vài nữ tử quý tộc ở kinh thành có cuộc sống vô cùng buông thả, ví dụ như Cảnh Lan trưởng công chúa, mặc cho trượng phu đã chết, chính mình ở trong phủ nuôi mấy nam sủng, tiêu dao sung sướиɠ lại tự tại, người bên ngoài chỉ cảm thấy đây là một chuyện phong lưu, cũng không có những lời chỉ trích gì.
Trong thoại bản [4] ngày xưa cũng có một ít câu chuyện xưa tuyệt vời, tiểu thư xinh đẹp và thư sinh tài hoa gặp nhau, ngay sau đó đã nhất kiến chung tình, lấy thân báo đáp, kết thành một mối duyên đẹp.
[4] Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
An Quốc công đã ngầm đồng ý hôn sự của hai người, hắn ra tay sớm hay muộn một chút thì có gì khác nhau?
Nếu là lúc tỉnh táo, Ôn Hồng chắc chắn sẽ không làm càn như vậy, nhưng lúc này hắn đã uống quá nhiều rượu, dưới tác dụng của men say, trong mắt chỉ còn nhìn thấy thân hình của thiếu nữ đang lay động trước mặt.
Hắn đi lên phía trước vài bước, lúc này, bả vai đột nhiên bị vật gì lạnh băng ngăn lại.
Là một cây quạt, ngà voi làm khung, cánh quạt gắn ngà voi không nặng, mà là lực của người cầm quạt mạnh.
Ôn Hồng quay đầu lại, khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú lại mang theo sát ý lạnh lẽo, men say trong hắn cũng đã tỉnh táo vài phần.
“Tiểu cô nương của cô vương xinh đẹp không?”
Âm thanh trầm thấp lạnh như băng lọt vào tai, Ôn Hồng sợ tới mức hai chân mềm nhũn, hận không thể quỳ xuống trước nam nhân cường đại uy nghiêm này.
Kỳ Sùng bất mãn với những nam nhân cứ nhìn chằm chằm Minh Trăn như vậy, Ôn Hồng có tài có đức gì mà xứng nhìn cô nương của hắn?
“Điện….. điện…..”
Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Vốn định để ngươi sống lâu thêm một thời gian nữa, là ngươi không biết quý trọng. Muốn ở bên cạnh A Trăn thì cũng phải hỏi xem người nuôi dưỡng nàng có đồng ý hay không.”
Minh Trăn lớn rồi, có lẽ sẽ xuất giá, gả cho ai, lúc nào, đều cần Kỳ Sùng gật đầu mới được.
Lúc sau An Quốc công quay lại đã không thấy Ôn Hồng đâu. Ông ta cho rằng Ôn Hồng tạm thời có việc gì nên đã rời An Quốc công phủ, vì vậy cũng không để trong lòng.
Sau khi Kỳ Sùng phân phó ám vệ xử lý Ôn Hồng xong thì đi thăm Minh Trăn.
Minh Trăn vợt nửa ngày cũng không bắt được con bướm nào, trên người chảy một ít mồ hôi, trở về bảo Thiên Cầm múc nước tắm rửa một chút.
Sau giờ ngọ là thời điểm nóng nhất, nàng không muốn mặc nhiều lớp y phục nữa, cho nên chỉ khoác một chiếc sa y hơi mỏng, nằm ở trên giường nhỏ chống cắm ngủ gật.
Bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, Minh Trăn tưởng là Thiên Cầm: “Tỷ tỷ, ta muốn uống nước mơ ướp lạnh.”
Kỳ Sùng đi qua, thấy y phục của nàng không chỉnh tề, sắc mặt lại lạnh hơn vài phần, ngồi bên cạnh Minh Trăn: “Sao ban ngày lại mặc như thế này?”
Minh Trăn không nghĩ đến là hắn nên có chút kinh ngạc: “Điện hạ, sao người lại đến đây?”
Kỳ Sùng nhìn vẻ mặt của nàng, dù sao tiểu cô nương cũng được nuôi dưỡng ở bên ngoài lâu rồi, lại có chút xa lạ với mình, không bổ nhào lên người mình, hắn hơi nhướng mày: “Không muốn nhìn thấy cô?”
Thật ra cũng không phải. Minh Trăn vẫn luôn cảm thấy hôm nay Kỳ Sùng khiến cho người ta sợ hãi một cách lạ thường, nhưng nàng lại không nói ra được là đáng sợ ở chỗ nào.
Vẻ mặt của nam nhân trước mắt này cũng vẫn lạnh nhạt giống như ngày thường, giọng nói vẫn trầm thấp như cũ, nhưng Minh Trăn lại ngửi ra mùi máu nhàn nhạt trong không khí. Ngày thường lười biếng kiêu kỳ sống bên người mãnh thú, nhưng so sánh với mãnh thú tàn nhẫn vừa đi săn gϊếŧ trở về, toàn thân đầy máu tươi, cho dù là cùng một người thì vẫn có sự khác nhau.
Nàng có chút lo lắng và sợ hãi với điện hạ lúc này.
Nếu là bình thường, Minh Trăn chắc chắn sẽ chui vào lòng Kỳ Sùng làm nũng, hôm nay lại tránh vào bên trong, dựa vào gối đầu ở eo, phát ra âm thanh rất nhỏ: “Không có nha.”
Nàng không mang vớ, đôi chân nhỏ lả lướt như ngọc như tuyết, đầu ngón chân phiếm hồng, dường như có chút căng thẳng.
Thấy Kỳ Sùng nhìn chân mình, Minh Trăn giấu chân vào trong tầng sa y, không quá thoải mái nói: “A Trăn nhớ điện hạ.”
Kỳ Sùng bảo: “Ngồi vào trong lòng của cô.”
Minh Trăn sợ bộ dáng lúc này của hắn, mùi máu làm nàng không quá thoải mái. Thân thể của nàng quá yếu, không chịu được quá nhiều sát khí, chết chóc và máu tươi đều sẽ khiến Minh Trăn cảm thấy căng thẳng.
Kỳ Sùng mặc y phục màu đen, cho dù thật sự có dính máu thì cũng không nhìn thấy được, cho nên nàng không biết Kỳ Sùng có gϊếŧ người không, trực giác mách bảo nàng hôm nay điện hạ rất đáng sợ.
Chỉ là, nàng sợ Kỳ Sùng, lại không muốn rời xa Kỳ Sùng. Nếu Kỳ Sùng đã yêu cầu, nàng không thể không qua ngồi trên đùi Kỳ Sùng, mặt đối mặt nói chuyện với hắn: “Trên người điện hạ có mùi gì đó, A Trăn ngửi thấy liền đau đầu, điện hạ đã đi đâu.”
Nàng không chủ động tới gần Kỳ Sùng, trong lòng Kỳ Sùng bất mãn, nàng chủ động qua đây ngồi, nhưng ngồi không đúng vị trí, Kỳ Sùng lại cảm thấy hai người cách nhau quá gần, cho nên lại nhéo eo của Minh Trăn tóm trở về chỗ cũ.
—
Lời của tác giả:
A Trăn: Điện hạ có bệnh sao?
Kỳ Sùng: …..
Nam chính chưa từng yêu đương, cũng không bất kỳ kinh nghiệm gì, ngày thường bày mưu tính kế vô cùng mạnh mẽ, trên phương diện yêu đương chính là một người ngoại trừ cưng chiều thì những cái khác đều sẽ không làm, thậm chí cả nụ hôn đầu cũng không cho A Trăn, thật sự rất quá đáng (Đoạn này mình không hiểu ý tác giả muốn nói lắm, nhưng cũng cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó:3)