Ngón tay của Kỳ Sùng vuốt ve chiếc cằm nhỏ nhắn của Minh Trăn, đôi mắt càng ngày càng trầm xuống.
Sắc môi của nàng thật sự rất mê người, ngón tay của Kỳ Sùng ấn lên, từng chút từng chút cạy mở nó.
Ngón tay lướt qua hàm răng trắng sáng. Hàm răng như ngọc đối lập rõ ràng với đôi môi đỏ tươi.
Minh Trăn không hiểu lắm, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua ngón tay của Kỳ Sùng.
Hắn buông Minh Trăn ra, giọng nói ẩn chứa sự khắc chế, lại lạnh băng như trước kia: “Thời gian khôn còn sớm, sau khi bôi thuốc cho ngươi xong cô sẽ đi.”
Đôi mắt ngập nước của Minh Trăn nhìn chằm chằm hắn: “Điện hạ không thể ở cùng A Trăn sao? Đã rất lâu rồi A Trăn không nhìn thấy điện hạ. Có phải điện hạ vứt bỏ A Trăn rồi không? A Trăn rất nhớ điện hạ.”
“Nhớ bao nhiêu?”
Có lẽ Minh Trăn không lý giải được nhớ nhung rốt cuộc là thế nào, nhưng chính bản thân nàng lại cảm nhận được loại cảm giác này.
Từ khi còn nhỏ, mỗi một lần Kỳ Sùng rời đi đều như một dao đâm thật sâu vào ngực Minh Trăn, sau đó theo thời gian trôi qua sẽ dần mờ nhạt đi, cũng sẽ vì hắn trở về mà biến mất hẳn. Nhưng cứ một lần hắn rời đi, trong lòng Minh Trăn sẽ lại bị tổn thương thêm một lần.
Dần dần, cứ mỗi lần như thế, Minh Trăn đều lo lắng điện hạ sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới của mình.
Nàng và điện hạ là hai con người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, điện hạ đứng ở nơi rất cao, đã đi được rất xa, mà Minh Trăn chỉ là một bé gái mồ côi với hai bàn tay trắng nhỏ bé, khát khao không muốn rời xa cùng tình cảm mông lung mơ hồ cứ tràn ngập trong lòng.
Không biết nơi nào mới là chỗ về của nàng, cảm giác phiêu bạt cùng bất an cũng khiến cho Minh Trăn càng muốn nắm lấy tay Kỳ Sùng.
Minh Trăn tủi thân cúi đầu: “Rất nhớ rất nhớ, điện hạ giống như cha như huynh, là tất cả của A Trăn.”
Kỳ Sùng lại bóp cắm nàng, ngón tay dùng sức, Minh Trăn thấy đau, nước mắt lại dâng lên.
Kỳ Sùng thuận thế ôm nàng vào trong ngực, “Cô không sinh ra nữ nhi ngốc như vậy. Huống hồ, huyết thống tình thân, đối với cô mà nói là không tồn tại, nếu ngươi xem cô là huynh trưởng thì ngươi nhận sai người rồi.”
Minh Trăn dựa vào l*иg ngực của Kỳ Sùng, bị ôm chặt đến xương cốt cũng hơi đau, chỉ có thể nghe được nhịp tim mạnh mẽ của nam nhân trầm ổn này. Cánh tay của Kỳ Sùng sức lớn, bờ vai dài rộng, khi vây Minh Trăn bên người, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà dựa vào.
Kỳ Sùng dùng khăn tay lau sạch từng ngón tay của nàng.
Minh Trăn đúng thật là mười ngón tay không dính nước xuân, mấy năm ở Tần vương phủ được đối xử, ăn, mặc, ở vô cùng tốt, có mười Ninh Đức công chúa cũng không tiêu tốn bằng nàng, vinh quang và thể diện của Ninh Đức công chúa đều là ở trong mắt người ngoài, cái gì cũng đều có mức độ nhất định, có những quy tắc và giới hạn cụ thể, nhưng mọi thứ của Minh Trăn đều là hàng ngày tích được từng chút một, tất cả là vô hạn. Kỳ Sùng cũng không hề keo kiệt với Minh Trăn.
Bởi vì phải trả giá bằng tâm huyết và tình cảm càng nhiều nên mới có thể càng quý giá, trong lòng cũng càng được trân trọng.
Đôi tay nhỏ bé non mịn, mềm mại không xương này, quả thực như hòa thành một khối trong lòng bàn tay của hắn.
So sánh với bàn tay thường cầm đao kiếm, nắm giữ sinh mệnh của Kỳ Sùng thì Minh Trăn có vẻ vô cùng mềm yếu.
Hắn dùng khăn lau từng ngón tay một cho nàng, vốn dĩ đã sạch rồi, sau khi lau thì cũng vẫn như vậy.
Minh Trăn cảm thấy mệt, rúc trong ngực Kỳ Sùng rồi nhắm mắt lại.
Lòng bàn tay của nàng cũng được bôi thuốc mỡ, thuốc mỡ mát lạnh khiến lòng bàn tay mịn màng thoải mái hơn rất nhiều.
Kỳ Sùng hôn lên bàn tay nàng một lát.
Bây giờ Minh Trăn mới bị chút vết thương nhỏ, cho dù chỉ là một vết thương nhỏ không đáng nhắc đến như vậy thì hắn cũng sẽ không trực tiếp rời đi mà trực tiếp ở lại bên cạnh Minh Trăn cả đêm.
Nhưng cũng không nằm trên giường cùng nàng.
Trong phòng Minh Trăn có giấy bút, văn phòng tứ bảo [1] đều có đủ hết, Kỳ Sùng viết mấy phong thư, sắp xếp một ít việc.
[1] Văn phòng tứ bảo gồm bút, mực, giấy, nghiên mực.
Minh Trăn nằm trên gối ngủ, không biết Kỳ Sùng bôi cho nàng cái gì mà tay cũng không sưng đau, nên yên ổn ngủ được ba canh giờ [2], mãi cho đến khi cảm thấy khát nước, muốn xuống giường uống nước.
[2] 1 canh giờ = 2 tiếng, suy ra Minh Trăn đã ngủ sáu tiếng đồng hồ.
Nàng bước chân trần từ trên giường đi xuống liền nhìn thấy Kỳ Sùng.
Ở trong mắt Minh Trăn, Kỳ Sùng tất nhiên là nam tử tuấn tú nhất. Thực tế, khí chất cùng tướng mạo của Kỳ Sùng đều như vàng như ngọc, vẻ ngoài anh tuấn, phong thái thì ung dung, kinh thành không có người có thể sánh được. Nhưng bởi vì hắn cao quý lại nghiêm túc lạnh nhạt, bình thường thì sấm rền gió cuốn, thủ đoạn quyết tuyệt nên người bên ngoài rất ít khi dám nhìn thẳng để ý kỹ dáng vẻ của Kỳ Sùng mà thường bị thuyết phục bởi phong thái của hắn.
Kỳ Sùng nói: “Tỉnh rồi?”
Khuôn mặt Minh Trăn giãn ra: “Điện hạ vẫn luôn ở đây sao?”
Lúc này trời còn chưa sáng, thời gian vẫn còn sớm, Kỳ Sùng đã một đêm chưa về, bây giờ cần phải hồi phủ thay y phục vào triều, “Cô đi trước đây.”
Minh Trăn biết điện hạ có rất nhiều việc phải xử lý nên liền ngoan ngoãn gật đầu: “A Trăn sẽ nhớ điện hạ.”
Kỳ Sùng nói: “Hiện giờ vẫn còn sớm, sao lại tỉnh rồi?”
Minh Trăn đáp: “A Trăn khát nước.”
Kỳ Sùng rót trà, đã nửa đêm rồi nên nước trà tất nhiên sẽ lạnh, hắn bảo Minh Trăn lại đây, đút cho nàng nửa ly trà, “Được rồi, trở về ngủ đi.”
Minh Trăn dang hai cánh tay ra: “Điện hạ bế A Trăn lên đi, A Trăn muốn nói với điện hạ một câu.”
Kỳ Sùng quá cao, nhón chân lên cũng quá phiền, cho nên nàng thích để điện hạ bế nàng hơn.
Kỳ Sùng ôm nàng lên trên: “Nói cái gì?”
Minh Trăn tiến gần tới tai hắn, cắn vành tai của Kỳ Sùng.
Thân thể Kỳ Sùng cứng đờ.
Minh Trăn chớp chớp mắt: “A Trăn cũng muốn cắn lỗ tai của điện hạ.”
Kỳ Sùng buông nàng xuống: “Hồ nháo.”
Sắc trời bên ngoài vẫn còn tối, lúc này đã có quan viên cưỡi ngựa đi thượng triều, tính toán khoảng cách giữa An Quốc công phủ với hoàng cung thì lúc này Minh Nghĩa Hùng hẳn là cũng phải đi rồi.
Kỳ Sùng trở về thay y phục.
Lý phúc ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng nhàn nhạt trên người Kỳ Sùng liền biết điện hạ lại ôm Minh cô nương rồi.
Kỳ Sùng nói: “Nàng nói cô ở trong mắt nàng như cha như huynh, Lý Phúc ngươi nói xem nàng có ý gì?”
Lý Phúc cũng không dám trả lời vấn đề như vậy, hắn ta lấy mãng bào của Kỳ Sùng tới, hầu hạ Kỳ Sùng mặc y phục: “Có lẽ ý là tin tưởng điện hạ đó. Hiện giờ thời gian đã không còn sớm nữa, điện hạ cũng nên thượng triều rồi.”
Lúc này không kịp tắm gội nên Kỳ Sùng phải thay luôn cả áo trong, mùi hương của Minh Trăn lưu trên người hắn không bay đi được nên phải đổi toàn bộ y phục.
Hầu hạ Kỳ Sùng cơ bản đều là thái giám, bởi vì thỉnh thoảng nha hoàn hầu hạ mặc y phục sẽ không tránh được đỏ mặt hoặc nhìn lung tung. Thân hình của Kỳ Sùng cao lớn đĩnh bạt, vai rộng eo thon, cơ bụng tám múi rõ ràng rất trêu chọc mắt người nhìn.
Lúc trước hắn cũng không thích có người hầu hạ thay y phục, nhưng hôm nay thời gian không còn sớm nữa, có Lý Phúc hầu hạ thì sẽ nhanh hơn một chút.
Vẫn chưa đến muộn, lúc đi lên cầu thang, phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, Kỳ Sùng quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy An Quốc công Minh Nghĩa Hùng.
Bên cạnh Minh Nghĩa Hùng còn có thêm một tiểu quan gầy yếu, đó là Ôn Hồng.
Ôn Hồng nhìn thấy đôi mắt phượng lạnh lùng mà tàn bạo của Kỳ Sùng, theo bản năng cảm thấy vị điện hạ này có địch ý với mình.
Nhưng bản thân hắn đã làm gì chọc đến Tần vương rồi?
Chẳng lẽ Tần vương thấy rằng mình tài hoa hơn người,, nhưng lại không chủ động đầu quân vào phe cánh của hắn?
Cho dù như thế nào, kể từ lúc Tần vương phê phán văn chương của mình không đáng một đồng, Ôn Hồng chắc chắn sẽ không đứng về phe của một chủ thượng không biết trọng dụng nhân tài như vậy. Nhìn gương mặt lạnh nhạt bạc tình của Tần vương, không khó để đoán ra, cho dù về sau người này có lên làm hoàng đế thì nhất định sẽ là một bạo quân không hơn không kém.
Minh Nghĩa Hùng cũng nhìn thấy Kỳ Sùng, không thể không mở miệng chào hỏi: “Tần vương điện hạ.”
Kỳ Sùng lạnh nhạt “ừm” một tiếng.
Lần này Minh Trăn bị đánh, tuy rằng là An Quốc công phu nhân đánh nhưng Kỳ Sùng biết, thực tế người sai vẫn là Minh Nghĩa Hùng, là hắn trừng phạt nữ nhi quá nặng nề.
Minh Nghĩa Hùng hỏi: “Khí sắc của điện hạ hôm nay có vẻ không tốt, tối hôm qua không nghỉ ngơi đầy đủ sao?”
“Trong phủ có người bị bệnh, cô trông suốt đêm.” Kỳ Sùng nhàn nhạt nói, “Không sao.”
Mọi chuyện trong Tần vương phủ ngay cả hoàng thượng cũng không biết, tất cả thuộc hạ của hắn đều giữ kín như bưng. Nam tử Lăng triều tam thê tứ thϊếp cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, cho nên Minh Nghĩa Hùng mặc định là ái thϊếp của Kỳ Sùng bị bệnh.
Ông nói: “Phải không? Có thể được Tần vương coi trọng, chắc hẳn là một vị giai nhân.”
Trong lúc nói chuyện, Tứ hoàng tử Kỳ Diên và Ngũ hoàng tử Kỳ Tu cũng từ đằng sau đi tới. Kỳ Diên nhìn thấy Kỳ Sùng liền sợ hãi, sắc mặt của Kỳ Tu ngược lại như bình thường, vô cùng điềm đạm đi tới nói chuyện với Kỳ Sùng.
Trọng tâm của gia tộc Sở thị từ Kỳ Diên chuyển sang Kỳ Tu, trước mắt giờ Kỳ Sùng cũng đã hiểu rõ.
So sánh với Kỳ Diên, Kỳ Tu quả thật như lời người ta nói.
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, cách đối đáp tự nhiên, có vài phần phong thái của văn nhân. Ôn Hồng vừa nhìn thấy Kỳ Tu đã vội vàng không ngừng tiến lên lấy lòng.
Vài vị hoàng tử cũng đã lục tục làm việc trong triều, Lục hoàng tử Kỳ Thưởng vẫn luôn giữ một khoảng cách không xa mà đi theo Kỳ Sùng, tất nhiên đã thu hết tất cả sự việc xảy ra vào trong mắt.
Chờ sau khi hạ triều, Kỳ Thưởng tiến lên đi bên cạnh Kỳ Sùng, “Tên tiểu quan họ Ôn gì đấy kia sao lại chọc đến huynh rồi, lại có thể để huynh thể hiện sát ý rõ ràng như vậy.”
Bình thường Kỳ Sùng sẽ không thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài, hắn muốn gϊếŧ người nào, có khi giờ phút ấy còn đang cùng người ta uống rượu trò chuyện vui vẻ, ngay sau đó ly rượu vừa đặt xuống, thuộc hạ của hắn liền chém người.
Kỳ Thưởng đi theo Kỳ Sùng lâu như vậy, trước sau vẫn không thể biết được rốt cuộc vị huynh trưởng này đang suy tính cái gì, tuy rằng hắn có biết một ít chuyện của Kỳ Sùng nhưng những việc đó cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông, cảm nhận duy nhất đối với Kỳ Sùng là một thượng vị giả u ám vô tình.
Cho nên khi thấy Kỳ Sùng có thái độ như vậy với Ôn Hồng, ngược lại cũng cảm thấy ngoài ý muốn, hắn cho rằng loại người tầm thường không có gì xuất sắc này sẽ không lọt được vào mắt của Kỳ Sùng.
Kỳ Thưởng đoán: “Chắc không phải vì hôn sự của hắn và A Trăn cô nương đó chứ? Hoàng huynh, huynh chơi với lửa lớn rồi, vậy mà dám nuôi khuê nữ ruột [3] của Minh Nghĩa Hùng ở trong phủ nhà mình. Nếu không phải hắn ta ôm chặt đùi của Minh Nghĩa Hùng, có phải huynh đã gϊếŧ hắn từ lâu rồi không?”
[3] Có lẽ là Kỳ Thưởng chưa biết thân thế thật của A Trăn nên vẫn nghĩ A Trăn là con gái ruột của Minh Nghĩa Hùng chứ không phải tui edit sai đâu nhaaa:3
Kỳ Thưởng cũng cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Hắn ôm cánh tay: “Để đệ đoán xem, hắn ta sẽ chết như thế nào, chết lúc nào nhỉ?”
Cũng là vì tình cảm huynh đệ của Kỳ Thưởng và Kỳ Sùng sâu hơn vài phần cho nên hắn mới có thể nói nói cười cười trêu chọc Kỳ Sùng như vậy.
Đối với Kỳ Sùng mà nói, đây cũng không phải là chuyện đùa.
Chỉ cần nhớ đến bên trong có một sợi dây mơ hồ gắn kết Minh Trăn với người khác ở bên nhau thì Kỳ Sùng chỉ muốn cắt đứt sợi dây này sau đó gϊếŧ sạch người ở đầu bên kia.
Việc này cần phải thực hiện hoàn toàn bí mật, vĩnh viễn không thể để cho Minh Trăn biết, trước khi ôm Minh Trăn không thể để nàng nhìn thấy đôi tay dính máu tươi của mình.
Kỳ Thưởng lại nói: “Gần đây Tráng Võ hầu bị huynh hành hạ không nhẹ, của cải cũng sắp bị huynh rút cạn, lúc vừa nhìn thấy huynh mặt cũng tái đi luôn rồi. Nghe nói hắn bị tức đến nỗi nổi trận lôi đình, xử trí không ít thuộc hạ làm việc tắc trách. Dạo này ông ta đúng thật là cao ngạo, cũng không biết đã làm gì để huynh phải nhắm vào như thế.”
Tráng Võ hầu này làm phụ thân nhưng không dạy dỗ nữ nhi của mình cho tốt, Kỳ Sùng chỉ có thể dạy cho ông ta cách làm người để ông ta nhìn xem rốt cuộc ai tôn quý, ai ti tiện. Lúc trước không xuống tay với Tráng Võ hầu, không phải bởi vì thế lực khổng lồ của ông ta mà là bởi Kỳ Sùng bị những chuyện khác chi phối, không rảnh để ra tay triệt để mà thôi.