Y phục của Minh Huệ đã bị quệt phải khi leo cây, hơn nữa cây đào cũng không được sạch sẽ nên y phục có chút bẩn.
Tuy rằng Minh Trăn đỡ hơn một chút, nhưng bởi vì lúc ăn đào có nằm trên thảm cỏ chốc lát nên váy áo cũng không còn sạch sẽ như lúc trước khi đi.
Hai người vừa mới từ trên xe đi ngựa đi xuống thì lập tức nhìn thấy Minh Nghĩa Hùng từ phía đối diện đi tới.
Minh Huệ nhất thời kinh ngạc, gọi một tiếng: “Phụ thân.”
Minh Nghĩa Hùng nhìn qua Minh Huệ rồi đến Minh Trăn, trầm giọng nói: “Hai đứa vừa đi đâu?”
Minh Huệ có chút không được tự nhiên mà nói dối: “Con với A Trăn chỉ đi dạo thôi.”
“Ra ngoài đi dạo mà lại khiến y phục bẩn như thế này sao? Lại đến chỗ nào quậy điên lên rồi? Thật sự không có tí phong thái nào của một tiểu thư.” Bình thường Minh Nghĩa Hùng cũng không quá nghiêm khắc với con cái, ông cũng biết tính cách của Minh Huệ là do được nuông chiều một chút, nhưng việc đó không có nghĩa là ông sẽ luôn dung túng cho Minh Huệ: “Con còn dẫn theo muội muội ra ngoài, trong thời gian ngắn, A Trăn cũng bị con dạy hư rồi.”
Minh Trăn ngước mắt: “Là con muốn tỷ tỷ dẫn con đi.”
Minh Huệ bị phụ thân trách mắng ở trong viện, còn có nha hoàn đi tới đi lui, tính tình nàng ấy hiếu thắng mà cũng vô cùng coi trọng mặt mũi nên trong nháy mắt cả khuôn mặt đã đỏ bừng lên.
Minh Nghĩa Hùng là trưởng bối, tất nhiên Minh Huệ không thể dứt khoát cãi lại ông ấy nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy không phục, thấp giọng nói: “Cả ngày chỉ ở nhà thêu hoa, đọc sách, buồn muốn chết.”
Hơn nữa ai quy định tiểu thư nhà thế gia thì không được chạy ra ngoài chơi? Những tên nam nhân đó còn có thể đi thanh lâu, nàng chỉ là đi hái mấy quả đào thôi mà, như này thì có làm sao?
Rốt cuộc Minh Trăn cũng không phải nữ nhi thân sinh của Minh Nghĩa Hùng, nàng với Minh Huệ cùng phạm lỗi nhưng Minh Nghĩa Hùng cũng nể mặt mẫu thân nàng nên không trách phạt, cho nên chỉ có thể dạy dỗ Minh Huệ một chút: “Bây giờ con càng ngày càng không nghe lời, hai ngày trước còn có người nói với ta rằng con ăn nói ngang ngược, ngay cả công chúa cũng không để vào mắt.”
Mặt Minh Huệ đỏ bừng, cố kiềm chế không để bản thân rơi nước mắt.
Minh Trăn cũng giải thích giúp: “Phụ thân, chắc chắn không phải lỗi của tỷ tỷ, người hiểu lầm rồi.”
“….”
Bên La thị cũng đã nghe thấy tin tức.
Lão gia tự mình giáo huấn tiểu thư trong nhà, nếu truyền ra bên ngoài thì cũng không phải chuyện hay ho gì.
Đây cũng giống như là đánh vào mặt La thị, lấy việc này là minh chứng bà không dạy dỗ tốt nữ nhi.
La thị thở dài, biết lúc trước chính mình ở trước mặt Minh Nghĩa Hùng nói về chuyện của Ôn Hồng khiến cho ông bất mãn, cho nên nương theo việc này để trách cứ chính mình không dạy dỗ nữ nhi cho tốt đây mà.
Bà đành phải tự mình đi qua.
Vừa bước đến đã thấy Minh Trăn còn đang tủi thân nói giúp cho Minh Huệ, còn Minh Huệ — nha đầu này vẫn luôn trưng ra vẻ mặt cố nén nước mắt.
La thi giương mắt nhìn hai người: “Bộ dạng của các con như này là sao? Đi đâu mà người lại bẩn như vậy?”
Minh Nghĩa Hùng hừ lạnh một tiếng: “Mấy năm trước Huệ Nhi nghịch ngợm, nàng nói con còn nhỏ, hiện tại đã đến tuổi cập kê bao lâu rồi mà vẫn không có một chút đoan chính nào? Quận chúa nhà Tráng Võ hầu, tri thư đạt lý [1], vô cùng hiền thục, thiên kim nhà thừa tướng có tài có đức cũng rất dịu hiền, còn nhắc đến Huệ Nhi, ai mà không nói một câu tùy hứng ngang bướng? Cũng nên dạy con bé phải dịu dàng một chút.”
[1] Tri thư đạt lý: có tri thức, hiểu lễ nghĩa.
Minh Trăn thường nghe Kỳ Sùng nói về các quan văn quan võ, nàng cũng biết một chút. Ở bên cạnh Kỳ Sùng lâu ngày, chuyện trên quan trường dù nàng không hiểu nhưng cũng có chút ấn tượng.
Vì thế Minh Trăn nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Trong triều không có quan viên nào giống nhau, tính tình của mỗi người cũng khác nhau. Phụ thân dũng mãnh, thẳng thắn, giám sát quan viên thì ngay thẳng không thiên vị, thừa tướng hiểu biết nhiều lại nhạy bén. Những người tính cách khác nhau đang cùng nhau cố gắng mới có thể cai quản được đất nước cho tốt, nếu đều là cùng một loại người thì sẽ chẳng có gì mới mẻ. Muôn người muôn vẻ, vậy tại sao lại phải bắt tỷ tỷ nhu thuận giống các vị tiểu thư khác?”
Bình thường Minh Trăn rất ít khi nói nhiều như vậy, nghe thấy Minh Trăn nói ra những lời này, Minh Huệ cũng có chút ngạc nhiên.
La thị giận dữ liếc mắt nhìn Minh Trăn: “A Trăn, con im miệng! Làm gì có chuyện nữ nhi tranh luận với phụ thân như vậy? Xem ra con đã thật sự học cái xấu rồi.”
Minh Trăn chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân.
La thị nói với Minh Nghĩa Hùng: “Ngày thường là do ta không dạy dỗ tốt các cô nương, lão gia yên tâm, sau khi trở về ta sẽ trách phạt thật nặng, về sau sẽ không để các nàng tái phạm nữa.”
Minh Nghĩa Hùng cũng không muốn hỏi thêm, những việc này La thị sẽ làm tốt.
Chờ Minh Nghĩa Hùng rời đi, sắc mặt La thị lập tức xanh mét: “Mau cùng ta trở về!”
Minh Trăn đành phải cùng Minh Huệ đi theo sau La thị.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Minh Huệ còn nắm lấy tay Minh Trăn.
Chờ đến khi vào phòng, La thị ngồi trên ghế chủ vị, lạnh lùng liếc mắt nhìn các nàng: “Còn không mau quỳ xuống?”
Minh Huệ miễn cưỡng quỳ xuống, Minh Trăn cũng nhanh chóng quý xuống theo Minh Huệ.
La thị nói: “Thải Nhi, đóng cửa lại rồi mang roi trúc đến đây.”
Minh Huệ thấy La thị thật sự muốn đánh người liền lôi kéo Minh Trăn đứng lên.
La thị lạnh lùng quát một tiếng: “Quỳ xuống!”
Minh Huệ bị doạ đến mức đầu gối mềm nhũn, lại quỳ xuống.
Minh Trăn không rõ nguyên do, từ nhỏ đến lớn điện hạ chưa từng nặng lời hay đánh nàng dù hồi bé cũng có lúc nàng rất nghịch ngợm, cho nên nàng cũng không biết bây giờ nguy hiểm như thế nào.
La thị nhận lấy roi trúc, đứng lên: “Đưa tay ra! Hôm nay mặc như vậy là lại chạy đi cưỡi ngựa sao?”
Minh Huệ không dám nói bản thân đi trộm đào của thế tử nhà Khang Vương, nếu nói ra thì còn bị trách phạt nặng hơn. Thật ra nàng cũng không phải chưa từng bị phạt, lúc trước Minh Huệ gây chuyện La thị cũng khiển trách nàng nhưng lần này còn có Minh Trăn, nàng ít nhiều cũng cảm thấy áy náy.
Minh Huệ nói: “Đi trèo cây với A Trăn ở ngoại thành.”
“Đi leo cây?” La thị tức giận đến mức sắc mặt ngày càng khó coi: “Trong nhà nhiều cây như vậy con không chơi mà còn chạy ra ngoài sao? Lão gia nói đúng, một chút tiến bộ con cũng không có.”
Lúc nói chuyện, La thị còn hung hăng đánh một cái vào tay nàng ấy.
Lòng bàn tay mềm mại của Minh Huệ lập tức sưng đỏ.
Minh Trăn nhìn tình huống như vậy, lập tức bị doạ sợ.
La thị hỏi Minh Trăn: “Con cũng trèo cây?”
“A Trăn không có.” Minh Huệ nói: “Đều là con làm, A Trăn là bị con kéo ra ngoài, nương đừng phạt muội ấy.”
La thị lại đánh một cái vào lòng bàn tay Minh Trăn: “Minh Huệ làm cái gì con cũng làm theo sao? Cái tốt không học lại học cái xấu, ngày mai nó muốn con gϊếŧ người, con cũng gϊếŧ sao?”
Nước mắt Minh Trăn lách tách lách tách rơi xuống.
Hai người bị đánh một trận.
Lòng bàn tay của Minh Trăn và Minh Huệ đều sưng vù lên giống như một cái bánh bao.
Minh Trăn đau đến mức không cầm được nước mắt, thấy Minh Huệ không khóc, nàng cũng dần dần ngừng thút tha thút thít.
La thị bị hai đứa tính tình trẻ con khiến người ta không bớt lo này làm cho đau đầu: “Các con nhớ cho kỹ, nếu còn có lần sau thì từ bây giờ sẽ không được bước ra khỏi cửa nửa bước. Cha con nói cũng đúng, con so với những vị tiểu thư bên ngoài thì thật sự thiếu chút nhu thuận. Huệ Nhi, sau khi trở về ngẫm nghĩ lại, đừng tùy hứng mà làm việc nữa.”
Minh Huệ nói: “Nương, con đã biết.”
La thị xua tay: “Đi xuống đi.”
Nói đánh có nặng hay không thì cũng không nặng, mỗi lần đυ.ng đến thì đau, nghỉ ngơi mấy ngày là được, không cần dùng thuốc cũng có thể nhanh chóng khỏi hẳn.
Sau khi ra ngoài, Minh Huệ nhìn Minh Trăn giống như cái đuôi nhỏ đi phía sau mình, nhanh chóng kéo nàng đến bên cạnh: “Như nào rồi? Để ta nhìn xem.”
Đối với Minh Huệ mà nói đây cũng chỉ là một vết thương nhỏ, đánh vào lòng bàn tay thôi mà, lúc trước nàng còn từng ngã từ trên lưng ngựa xuống nữa kìa.
Nước mắt Minh Trăn lập tức lách tách chảy xuống: “Đau quá!”
Minh Huệ thổi thổi cho nàng: “Sau khi trở về ngâm trong nước đá một lát, ngủ một giấc ngày mai dậy sẽ đỡ hơn rất nhiều.”
An Quốc công và La thị là phụ thân và mẫu thân của mình nên Minh Huệ không thể oán hận bọn họ, chỉ có thể đem hết sự tức giận đổ lên đầu người được mang ra so sánh.
“Đến lúc này rồi còn lấy ta so sánh với tiểu tiện nhân Gia Hàn kia, tức chết ta rồi.” Minh Huệ oán hận nói, “Chỉ là nàng ta đóng kịch tốt, ta khinh thường việc đấy mà thôi.”
Minh Trăn gật gật đầu.
Minh Huệ nhìn Minh Trăn bị bản thân liên luỵ thành như vậy, trong lòng cũng có chút khó chịu. Rốt cuộc thì vẫn là muội muội có chung huyết thống, đều là người một nhà, việc lớn nhỏ cũng không so đo. Minh Huệ thở dài rồi ôm lấy bả vai Minh Trăn, vỗ vỗ nàng: “Thôi, về sau ta kiềm chế lại một chút vậy, sau này chắn chắn sẽ không khiến muội bị đánh theo.”
Hai canh giờ sau, chuyện Minh Trăn bị đánh ở phủ An Quốc công cũng truyền đến tai Kỳ Sùng.
Lý Phúc chỉ cảm thấy buồn cười: “Năm đó cảm thấy mỗi vị tiểu thư của Minh gia người nào người đấy cũng lợi hại, hoá ra là có một vị phu nhân lợi hại như vậy, lại dùng cách đánh đòn để giáo huấn các cô nương.”
Ánh mắt Kỳ Sùng vẫn ở trên trang sách: “Nàng bị đánh, ngươi vui vẻ như vậy?”
Lý Phúc: “…..”
Lý Phúc nhanh chóng chuyển tâm trạng từ hóng chuyện vui thành tâm trạng của một người cha già: “Đánh lên người Minh cô nương cũng làm lão nô đau lòng, nô tài rất thương tâm.”
Kỳ Sùng lãnh đạm nói: “Đánh vào lòng bàn tay, đau một hai ngày rồi thôi, không đau lâu nàng cũng không nhớ.”
Lý Phúc: “……Đúng vậy.”
Lý Phúc lại nói: “Trước giờ ở bên cạnh điện hạ, điện hạ chưa bao giờ nỡ trách phạt Minh cô nương.”
Chỉ sợ lúc này, tiểu cô nương lại đang khóc cả đêm, khóc đến mức trên gối đầu chỉ toàn là nước mắt của nàng, ngày hôm sau sẽ ướt thành một mảng lớn.
Minh Trăn và Minh Huệ không giống nhau. Có lẽ Minh Huệ chỉ coi đây là một vết thương nhỏ nhưng đối với Minh Trăn mà nói, đây là thương nặng, từ thân thể đến trong lòng. Nàng được nuông chiều từ bé đến lớn, giống như một bông hoa trong l*иg kính, một chút đau khổ cũng không thể chịu.
Sau khi Minh Trăn trở về liền tắm rửa một trận, thay y phục sạch sẽ, lòng bàn tay vẫn còn đau đớn. Ngón tay thì lại không sao, La thị cố tình tránh không làm tổn thương đến xương cốt.
Tân Dạ dùng khăn có bọc băng chườm lên tay của Minh Trăn: “Ngày mai sẽ đỡ hơn rất nhiều, vết thương cũng không quá nghiêm trọng, là do tay của tiểu thư qua mềm mại. Lúc đánh người, phu nhân đã cố tình dùng lực nhẹ hơn so với lúc đánh Lục tiểu thư rất nhiều.”
Minh Trăn thật ra cũng không ghét La thị, chỉ cảm thấy người lớn luôn thích dùng bối phận của mình để áp chế người khác, muốn người ta phải làm theo ý muốn hay sắp xếp của mình.
Từ trong tâm, Minh Trăn thật sự cảm thấy Minh Huệ thẳng thắn so với Gia Hàn thì càng đáng để yêu quý hơn nhiều, nhưng các trưởng bối lại chỉ nhìn một mặt bên ngoài.
Nàng lên giường đi ngủ, bởi vì lòng bàn tay đau rát nên ngủ cũng không yên giấc, cho đến khi lòng bàn tay có cảm giác bị thứ gì đè lên, Minh Trăn mới đột nhiên mở mắt.
Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, trước sau vẫn trầm thấp, lạnh nhạt như thế: “Tỉnh rồi?”
Ánh mắt Minh Trăn dần tỉnh táo lại: “Điện hạ?”
Kỳ Sùng nói: “Hiện tại nhận ra cô rồi sao? Tỷ tỷ tốt của ngươi đâu? Không ngủ cùng sao?”
Minh Trăn vươn tay mình ra: “Bàn tay A Trăn rất đau.”
Kỳ Sùng nhìn lòng bàn tay đỏ ửng của nàng, bàn tay của nàng quá mức mềm mại, da thịt mỏng mịn, bình thường chưa từng bị cái gì làm đau.
Minh Trăn cảm thấy vô cùng tủi thân: “Hơn nữa A Trăn rất nhớ điện hạ, ban ngày cũng nhớ, buổi tối cũng nhớ.”
“Lời ngon tiếng ngọt.” Kỳ Sùng nhéo nhéo mặt của nàng.
Minh Trăn chui vào trong lòng Kỳ Sùng: “Điện hạ dùng hương gì vậy? Mùi hương này thật dễ chịu.”
Đây là mùi hương mới đổi, mùi gỗ trầm hương nhàn nhạt.
Kỳ Sùng vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng, cấm dục, mãi cho đến khi Minh Trăn nhẹ nhàng ngửi cổ áo của hắn, mái tóc dài của nàng rải rác trên giường, y phục lỏng lẻo, áo trong màu vàng nhạt nửa ẩn nửa hiện, vô cùng thân thiết dựa vào hắn.
Nhưng hắn rất cưng chiều Minh Trăn, tất nhiên sẽ không có khả năng đẩy nàng ra, đành phải nhắm mắt lại, không mấy tình nguyện để cho tiểu cô nương ở trên người mình ngửi qua ngửi lại.
Đột nhiên chân Minh Trăn bị tê, không chống đỡ được liền ngã vào lòng Kỳ Sùng, vừa vặn gặm một ngụm ở cổ hắn.
Bờ môi mềm mại mang đến xúc cảm tuyệt vời, tuy hàm răng làm hắn có chút đau đớn nhưng đau đớn vừa qua, càng để lại cho Kỳ Sùng nhiều cảm giác không thể nói rõ.
Cái cảm giác này lập tức khiến hắn bị ham muốn chiếm giữ.
Nhưng mà không thể, tuyệt đối không thể.
—