——
Thời điểm Minh Trăn đang ăn hạt thông, bên trong hoàng cung, Sở quý phi đang nghỉ ngơi trong cung của mình, thời tiết ngày càng ấm lên, đặc biệt là vào giữa trưa, chợp mắt một lúc, Sở quý phi nói: “Đi hỏi thăm một chút xem Tứ hoàng tử đi ra khỏi Trường Nhạc cung đã chạy đi đâu rồi?”
Cung nữ bên cạnh nói: “Hẳn là đi chơi cùng nhóm người Ngũ hoàng tử, nô tỳ sẽ cho người đi tìm.”
Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đều do Sở quý phi hạ sinh, quan hệ của hai huynh đệ cũng tốt, Tứ hoàng tử tính tình hoạt bát, Ngũ hoàng tử thể chất kém thường xuyên bệnh tật ốm yếu, thế nên bình thường cũng không nói nhiều, vì lẽ đó mà hoàng đế và Sở quý phi thường thiên vị Tứ hoàng tử Kỳ Diên nhiều hơn một chút.
Cung nữ mới vừa đi, Ngũ hoàng tử Kỳ Tu liền đến chỗ của Sở quý phi.
Kỳ Tu năm nay 12 tuổi, môi đỏ răng trắng, vẻ ngoài rất khôi ngô, Sở quý phi vẫy tay ý bảo đứa nhỏ lại gần, hỏi liên tiếp mấy câu: “Trưa nay con ăn cái gì? Tại sao không ở cùng ca ca con?”
Kỳ Tu thành thật trả lời câu hỏi của mẫu thân mình.
Sở quý phi lôi kéo Kỳ Tu hỏi rất nhiều câu hỏi, sau nửa canh giờ cung nữ vội vàng tiến vào, “Quý phi nương nương, nô tì tìm khắp nơi nhưng đều không thấy Tứ hoàng tử.”
Sở quý phi nhướng mày: “Phái thêm nhiều người đi tìm, nói không chừng hắn ngủ quên ở nơi hẻo lánh nào đó, có ai đã gặp được nó không?”
Cung nữ nói: “Sau khi ra khỏi cung của thái hậu không lâu, Tứ hoàng tử đã không thấy tăm hơi.”
Sở quý phi cũng không nghĩ quá nhiều, “Để Điêu Tuấn Trí mang theo người đi tìm xem.”
Lúc này, không biết Sở quý phi nhớ tới cái gì, sắc mặt khẽ thay đổi, thân mình đột nhiên thẳng lên.
Kỳ Tu thấy sắc mặt của Sở quý phi bỗng thay đổi nhịn không được hỏi: “Mẫu phi, người làm sao vậy?”
Sở quý phi nhớ tới lúc sáng sớm bà nhìn thấy Kỳ Sùng, ánh mắt Kỳ Sùng lạnh lùng trào phúng.
Tuy Kỳ Sùng nhỏ tuổi nhưng Sở quý phi đã chịu nhiều tổn thất trong tay Kỳ Sùng còn hơn là chịu thiệt trong tay hoàng hậu.
Nàng không thể không nghi ngờ Kỳ Sung đã làm gì.
——
Bên trong Xuân Phong Lâu.
Kỳ Diên trái ôm phải ấp, trong đó có ba nữ tử đặc biệt xuất chúng, mắt hạnh má đào, vòng eo mềm mại như dương liễu, không giống với những người khác. Người khác đều mặc bộ đồ màu hồng nhạt, riêng ba người các nàng lại mặc một bộ đồ trắng như tuyết, giọng nói nũng nịu có thể khiến cho xương cốt người ta trở nên mềm nhũn.
Thái giám tùy thân A Hỉ được Kỳ Diên mang theo bên người đưa mắt nhìn xung quanh, “Điện hạ, hai vị công công mang chúng ta ra ngoài kia, không biết đã đi nơi nào.”
“Mặc kệ bọn đi đâu.” Kỳ Diên hôn một cái lên mặt mỹ nhân, nắm cằm đối phương, “Nói cho ta biết, ngươi tên gì?”
Trong phòng còn có một gã nam tử trung niên, người này nhìn có vẻ đôn hậu trầm ổn, giữa hai đường lông mày mang khí chất không tầm thường, Kỳ Diên ngày thường luôn được mọi người cung phụng hầu hạ, trong phòng đều là một đám người đông đúc tụ tập, cho nên hắn cũng không ngại người khác ở đây, chỉ coi những người ở đây trở thành hạ nhân phục vụ hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Kỳ Diên, tên nam tử không nhịn được hỏi: “Điện hạ, đây là lễ vật tặng cho ngài, ngài thích chứ?”
“Thích.” Kỳ Diên cười ha ha, “Các nàng rất không tồi, thực sự làm bổn gia vui vẻ, bồi ta một đêm thì bao nhiêu bạc?”
Nam tử hoàn toàn không nghĩ tới Kỳ Diên sẽ trả lời như vậy, hắn sửng sốt một chút mới nói: “Đây là tặng ngài.”
Kỳ Diên ngờ vực một trận.
Tặng cho mình? Chẳng lẽ chính hai tên thái giám kia đã nói thân phận của hắn cho bọn họ?
Không bình thường, người này mở miệng liền gọi mình là “Điện hạ”, khẳng định biết thân phận của mình!
Ánh mắt Kỳ Diên chuyển động, “Ngươi có mục đích gì?”
“Mục đích?” Người đàn ông trung niên cười nhạt nhẽo: “Điện hạ ngài cũng biết lần này Giang vương của chúng ta muốn lấy lòng ngài, cho nên mới cố ý tặng mỹ nhân cho ngài.”
Kỳ Diên chưa bao giờ nghe nói đến “Giang vương” gì đó, Lăng triều cũng chưa có ai được phong làm Giang vương, nghe càng giống như là một tên riêng hơn.
“Được.” Kỳ Diên lơ đãng nói: “Ngày mai ngươi hãy đi Sở phủ lãnh thưởng.”
“Sở phủ?” người đàn ông trung niên ngạc nhiên.
Chỉ có điều lúc này, hắn cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều, “Còn có một lễ vật khác, Giang vương cũng muốn tặng cho ngài.”
“Ồ? Cũng là tiểu mỹ nhân?”
Nam tử trung niên trầm mặc một lúc, “Cái này cũng không phải.”
“Vậy thì thôi đi.” Kỳ Diên không thể kìm nén bản thân, hiện tại chỉ muốn vui đùa với các mỹ nhân, hắn không còn nhiều thời gian, trước khi trời tối hắn phải trở về cung, “Các ngươi lui xuống đi, đừng quấy rầy ta, A Hỉ ngươi cũng lui xuống đi.”
A Hỉ cùng tên nam tử kia lui ra.
Nam tử trung niên này tên là Phù Thanh Hạo, là thuộc hạ thân tín của Giang vương. Phù Thanh Hạo luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, điều này so với cảnh hắn tưởng tượng ra lại không giống nhau.
Hôm nay, Giang vương vốn dĩ muốn đến Lăng triều gặp mặt Tần vương, không biết vì nguyên nhân gì, Giang vương lại phái Phù Thanh Hạo thay thế hắn tới đây.
Trong lời đồn đãi của mọi người, Lăng triều có vị anh hùng trẻ tuổi Tần Vương, khác với bình thường, nhưng khi Phù Thanh Hạo nhìn thấy, hắn vậy mà là một tiểu tử choai choai thấy sắc nổi lòng tham.
Thật là đáng tiếc cho những nữ tử xinh đẹp này.
Phù Thanh Hạo cảm khái ở trong lòng, lời đồn đại quả thật đều là gạt người. Hai món quà cuối cùng cũng có giá trị liên thành, là một đôi dạ minh châu cùng một cây bảo kiếm, nhưng may mắn là chúng chưa bị đưa đi tặng.
A Hỉ đứng bên ngoài, Phù Thanh Hạo nói với A Hỉ: “Ngài chính là Lý Phúc công công?”
A Hỉ tuổi không lớn, mới mười tám, mười chín tuổi, nghe thấy lời này thì cười nói: “Sao có thể chứ. Lý Phúc công công là người bên cạnh Tần vương điện hạ.”
Trong lòng Phù Thanh Hạo thoáng lộp bộp, “Bên trong không phải là Tần vương?”
Chẳng lẽ là hắn ta nhận sai người rồi đem quà được chuẩn bị dâng cho Tần vương tặng đi tặng người khác?
A Hỉ nói: “Bên trong là Tứ hoàng tử điện hạ.”
Thật đúng là nghĩ nhầm rồi!
Trước mắt Phù Thanh Hạo tối sầm lại, suýt chút nữa là ngất xỉu tại chỗ.
Lúc này, phía dưới tửu lâu ồn ào một trận, sau một lúc, có vài người đi đến bên này.
Hiện giờ thiên hạ thái bình, Kiến Bình đế thường cải trang vi hành, thật ra cũng không phải là vì chăm lo cho dân chúng, chỉ là thích và thèm muốn sự náo nhiệt ngoài cung mà thôi.
Sở quý phi hiện giờ cũng không phải là nhờ tuyển tú để tiến cung, Sở gia lúc ấy ở kinh thành cũng không có danh tiếng, phụ thân của Sở quý phi chỉ là quan lục phẩm, trong nhà có nữ nhi dung mạo như thiên tiên, Sở phụ cũng muốn dựa vào nữ nhi để thăng chức, đã nghe ngóng được tin tức Kiến Bình đế sẽ cải trang đi vi hành nên ông ta đã đầu cơ trục lợi, bày kế để Kiến Bình đế và Sở quý phi tiếp xúc với nhau, hai người mắt đối mắt, Kiến bình đế thấy dung mạo xinh đẹp của nữ tử thì lạ nổi lên sắc tâ.
Sau khi Kiến Bình đế cho Sở quý phi nhập cung, Sở gia cũng không ngừng phát triển.
Những người bên cạnh Kiến Bình đế cũng biết chuyện này, cho nên trong kinh thành quản lý đặc biệt nghiêm cẩn.
Lần này Kiến Bình đế xuất cung, bên cạnh còn có Sở quý phi, huynh đệ Sở Hàn Tùng, còn có một người trong hoàng thất là Tĩnh vương.
Tĩnh vương là hoàng thúc của Kiến Bình đế, trong triều đức cao vọng trọng, Kiến Bình đế ngày thường cũng tôn trọng vị hoàng thúc này.
Đến Xuân Phong Lâu là ý của Sở Hàn Tùng, hắn nói nơi này hoàn cảnh thanh nhã, cơm ngon rượu sạch, hơn nữa đứng ở trên tầng cao nhất có thể nhìn được hầu hết cảnh vật náo nhiệt bên dưới.
Ba người vừa mới đặt chân lên, họ đã loáng thoáng nghe được tiếng cười đùa lả lướt.
Tròng mắt Sở Hàn Tùng chuyển động, “Là ai đang ồn ào ở nơi này, làm hỏng tâm trạng tốt của bệ hạ, để vi thần đi qua xem một chút, bảo bọn họ dừng lại.”
Tĩnh vương lên tiếng ngăn cản Sở Hàn Tùng: “Thôi không có chuyện gì, đừng quấy rầy bách tính.”
Sở Hàn Tùng nói: “Tĩnh vương điện hạ, người tới nơi này không phú thì quý, nói không chừng là quan viên nào đó.”
Kiến Bình đế cho rằng Sở Hàn Tùng nói đúng liền bảo: “Trẫm cũng qua xem một chút.”
Sở Hàn Tùng chỉ mong sao Kiến Bình đế đi qua chung với mình.
Sau đó, Sở Hàn Tùng nhìn thấy Tiểu Hỉ cùng Phù Thanh Hạo ở ngoài cửa.
Phù Thanh Hạo không nhận ra hoàng đế, nhưng Tiểu Hỉ lại nhận ra, trong nháy mắt khi nhìn thấy hoàng đế, hai chân Tiểu Hỉ mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ gối trên mặt đất, một chữ cũng không nói nên lời.
Tĩnh vương nhìn thấy sắc mặt hoàng đế tái nhợt, lại thấy vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên của Sở Hàn Tùng bên kia, liền lập tức đẩy cửa ra.
Thiếu nữ đang gảy đàn tỳ bà bên trong lập tức dừng lại.
Kỳ Diên ở giữa áo ngoài đã cởi, ôm một mỹ nhân ngồi trên đùi, thân trên hắn trần trụi, một bên uống rượu một bên sờ loạn trên người mỹ nhân.
Thấy cánh cửa bị đẩy ra, hắn cảm thấy bất mãn trong lòng: “Lại có chuyện gì —?”
Lời còn chưa kịp dứt, Kỳ Diên đã thấy được gương mặt cương nghị của Tĩnh vương.
Kỳ Diên nhanh chóng đẩy mỹ nhân trên người ra, “Tĩnh vương điện hạ? Tại sao ngài lại ở chỗ này?”
Tĩnh vương cũng là một trong những vị quan giữ vững lập trường trung lập trong triều.
Không giống với An Quốc Công, thế lực sau lưng Tĩnh vương mạnh hơn, cũng có sức ảnh hưởng trong triều lớn hơn.
Tĩnh vương tính tình cương trực, bình thường luôn lấy giang sơn xã tắc làm trọng, quả quyết không làm những chuyện gây tổn hại đến Lăng triều. Cho nên Kỳ Diên đặc biệt sợ hắn.
Thấy Kỳ Diên như vậy, Tĩnh vương cười lạnh một tiếng, “Tứ hoàng tử điện hạ có thể xuất cung kiến phủ [1] rồi sao? Làm sao ở đây là ngoài cung, mà lại có một đám cung nữ vây quanh như thế này?”
[1] Xuất cung kiến phủ: Ở đây có ý là tự gây dựng cơ nghiệp của riêng mình.
Cho dù có hoàng thượng ở đây, Tĩnh vương vẫn có thể hợp tình hợp lý mà chất vấn Kỳ Diên.
Dù sao hắn cũng là thúc thúc của hoàng đế, luận về bối phận thì hắn là lớn nhất.
Sở Hàn Tùng ở đằng sau nháy mắt ra hiệu cho Kỳ Diên đừng nói chuyện, cứ để ông ta giải quyết chuyện này.
Vốn là nên bắt gặp cảnh Tần vương qua lại với người Ly, thế mà bây giờ lại bắt được Kỳ Diên, Sở Hàn Tùng lúc này cũng không thể nhìn ra được cái gì, “Bệ hạ, Tĩnh vương, trong này khẳng định có hiểu lầm gì đó, Tứ hoàng tử ngươi chỉnh đốn lại một chút, chúng ta mau chóng hồi cung, hồi cung rồi nói. Hiện tại đang ở bên ngoài, không thể để người khác phát hiện ra thân phận của chúng ta.”
Kỳ Diên hoàn toàn không đặt Sở Hàn Tùng vào mắt, thời điểm nhìn thấy Tĩnh vương cùng hoàng đế, hắn đã muốn khóc, “Phụ hoàng đây không phải là chủ ý của nhi thần! Những nữ nhân này đều là người khác đưa! Là hắn, chính hắn đã đưa cho nhi thần!”
Vừa nói chuyện, Kỳ Diên vừa giơ tay chỉ về phía Phù Thanh Hạo.
Sở Hàn Tùng nghe được lời này, sắc mặt tái xanh trong nháy mắt, hai mắt nhắm lại.
Nếu như Kỳ Diên không nói câu nào, nghe theo hắn cùng hồi cung, bỏ lại người của Ly vương ở đây, sau đó Sở gia sẽ thu dọn cục diện rối rắm này, che đậy chứng cứ giúp hắn, hắn chỉ phải bị xử phạt vì phạm phải sai lầm đơn giản là tự ý xuất cung, phóng túng muốn hưởng lạc.
Hiện tại dính dáng đến người của Ly vương…..
Hoàng tử của nước mình tự ý lén lút nhận lễ vật của quốc vương nước khác, lại có liên hệ với nhau, tội danh này rất lớn.
Thậm chí sẽ lớn đến mức làm cho Kỳ Diên mất quyền tranh ngôi vị thái tử.
Khuôn mặt Kiến Bình đế âm trầm, ẩn ẩn tức giận: “Bảo người đánh xe ngựa về đây, đưa mọi người trở về!”
——
Bên này khi tất cả mọi người đã rời đi, bên trong sương phòng sát vách bí ẩn, mới có bóng người khoan thai đến muộn.
Minh Trăn dĩ nhiên là đã ngủ say, được ngăn cách bởi bức bình phong, Kỳ Sùng không thích để người ngoài nhìn thấy Minh Trăn.
Một nam tử thân mặc hoa y phiên nhiên [2] ngồi ở trước mặt Kỳ Sùng, nửa khuôn mặt trên được che chắn bằng chiếc mặt nạ hồ ly màu bạc, chỉ lộ ra đôi môi mỏng với chiếc cằm thon gọn, mỉm cười ôn hòa nói: “Ai nha, Tần vương điện hạ đợi tiểu vương rất lâu rồi đi?”
[2] Phiên nhiên: miêu tả dáng vẻ phong lưu văn nhã.
Kỳ Sùng ngước mắt nhìn hắn, “Giang vương, đã lâu không gặp.”
Ly quốc bây giờ đổi quốc hiệu thành Tễ, Tễ triều bây giờ có hai vị vua cùng cai trị, một vị vương đó là Giang vương Ngu Hoài Phong, một vị khác là thúc phụ của Ngu Hoài Phong, cũng chính là Ly vương hàng thật giá thật.
Ngu Hoài Phong tự pha trà cho chính mình, “Trong phòng còn có người khác? Tiểu vương ngửi được một chút hương hoa mẫu đơn.”
“Người trong phủ của cô.” Kỳ Sùng nói: “Chớ có hỏi về nàng, nói chuyện chính sự đi.”
Ngu Hoài Phong lúc này mới thu liễm lại dáng vẻ bất cần đời.
——
Lời của tác giả:
Giang vương: Xin chào mọi người, ta tên là Ngu Hoài Phong. Ưu điểm: xinh đẹp như hoa, lạc quan, vui tính, được mẫu thân nuông chiều. Nhược điểm: tâm ngoan thủ lạt, tính cách u ám, thích trộm đồ vật này nọ, đoán xem ta muốn trộm cái gì? Tiểu muội muội bên cạnh, bộ dáng của muội không tồi đâu nha~~
Minh Trăn: A Trăn run rẩy.
Kỳ Sùng: ??? Muốn tìm chết.
– Một vai phụ quan trọng chứ không phải nam hai, chỉ để giới thiệu nội dung truyện sắp tới, đây không phải là nam hai có thể so (đấu) với nam chính.