——
Một lúc sau ám vệ đi vào, hắn đã lâu không gặp Tần vương, quỳ xuống bên ngoài bình phong: “Thuộc hạ Điền Chấn thỉnh an điện hạ.”
Một lúc lâu sau, từ bên trong bình phong truyền đến một giọng nói: “Chuyện gì?”
Điền Chấn hơi do dự: “Điện hạ, trong phòng có còn người khác?”
Bên người Tần vương có vô số thị vệ bảo vệ. Bình thường không có chuyện gì cũng sẽ không đuổi họ đi nhưng khi nói chuyện cơ mật đều cho họ lui ra ngoài.
Kỳ Sùng nói: “Tất cả lui ra đi.”
Lúc này Điền Chấn mới bắt đầu sự việc nói ra.
Kỳ Sùng nghe xong lạnh nhạt cong môi một cái: “Cô đã biết, lui xuống đi.”
Điền Chấn chuẩn bị rời đi thì thấy một góc áo màu đỏ tươi, mùi hương ngọt ngào, mềm mại tỏa ra khắp phòng, vây quanh chóp mũi, một thân ảnh nhỏ loạng choạng từ sau bình phong đi ra.
Ra đây chính là “Minh tiểu thư” mà mọi người hay nhắc đến.
Điền Chấn mới chỉ nghe qua về vị này từ miệng người khác. Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy người thật.
Minh Trăn một thân y phục nhẹ nhàng như khói lướt qua. Sa y đỏ rực như lửa, cổ áo và vạt áo được thêu hoa văn thỏ ngọc, như có như không có thể thấy được ngọc trai lấp lánh trong đó. Trên cổ để lộ ra một cái khóa trường mệnh, tóc đen như mực rơi tán loạn xuống bên dưới, đen nhánh như gỗ đàn hương. Da thịt trong suốt trắng như tuyết, hai má phúng phính, trên trán còn đeo một viên cáp huyết thạch, bảo thạch rơi ở giữa trán, ngay ở phần giữa lông mày làm tôn lên con ngươi sáng lạn.
Nàng tò mò cắn ngón tay: “Ngươi là ai vậy?”
Điền Chấn cúi người: “Tiểu nhân tên Điền Chấn.”
Đột nhiên giọng nói của Tần vương vang lên: “Lui ra.”
Điền Chấn nhanh chóng định thần lại: “Vâng.”
Người kia vừa đi ra Kỳ Sùng mới nói: “A Trăn, còn không mau lại đây?”
Điền Chấn lui xuống, Lý Phúc còn đang chỉ huy hạ nhân dọn dẹp lá cây trong sân.
Đi ra ngoài Điền Chấn liền nói chuyện với Lý Phúc: “Cuối cùng cũng có thể gặp được Minh tiểu thư trong truyền thuyết, Minh tiểu thư lớn lên quá thực không giống người khác mà giống như hồ yêu. Trời ơi, làm sao lại có một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy.”
Lý Phúc ho nhẹ một tiếng: “Người đừng nói hưu nói vượn.”
Chút nữa Tần Vương sẽ đi nghỉ hè ở sơn trang để tránh nóng, bên kia không tốt bằng ở đây nhưng cũng không thể đưa theo Minh Trăn cùng đi. Lý Phúc còn đang lo không biết nên sắp xếp cho Minh Trăn như nào.
Ăn cơm chiều xong, Minh Trăn ngoan ngoãn đi theo Thiên Cầm, nàng vừa đi vừa ngáp, nắm lấy tay của Thiên Cầm: “Tỷ tỷ, ta buồn ngủ.”
Sau khi tắm rửa, thay quần áo xong Minh Trăn dính gối ngủ ngay lập tức.
Bây giờ là đầu mùa hạ, thời tiết cũng chưa quá nóng, nơi ở của Minh Trăn đông ấm hạ mát, không cảm nhận được sự nóng bức nào. Trong phòng còn có các loại hương liệu, bên ngoài được trồng loại hoa có thể xua đuổi côn trùng, chẳng sợ lúc mở cửa sổ có muỗi hay côn trùng quấy rầy, Minh Trăn thoải mái ngủ thẳng đến tận sáng.
Trí nhớ của Minh Trăn về hồi nhỏ không được rõ ràng lắm, gần như đều là bắt đầu từ mấy năm nay ở Tần Vương phủ. Có nha hoàn thái giám làm hết mọi việc, gọi là đến, có giường làm bằng vàng, bằng ngọc, còn có những buổi chiều cầm quạt nhỏ bắt bướm trong hoa viên. Ấn tượng sâu sắc nhất của Minh Trăn chính là Tần vương vĩnh viễn cao lớn nàng không bao giờ nhìn thấy mặt kia.
——
Mấy ngày nay, sau khi hạ triều Tần Vương đều đi đến chỗ thái hậu.
Thái hậu hàng năm lễ Phật, bình thường đều ở tại hành cung, lần này hiếm khi trở về.
Gia tộc của thái hậu là Thi gia ở phía Nam, mấy năm gần đây, sức ảnh hưởng của Thi gia ở trên triều đã yếu đi nhưng ở phía nam vẫn hùng mạnh như cũ.
Quý phi vẫn luôn muốn lấy lòng Thi thái hậu, từ khi thái hậu hồi cung bà là người đến Trường Nhạc Cung thỉnh an sớm nhất.
Kỳ Sùng vừa đến Trường Nhạc Cung, bên kia quý phi cũng đến.
Quý phi Sở thị, xinh đẹp đào mật, phong thái yểu điệu, cho dù dưới gối cũng đã có mấy đứa con nhưng dung mạo lại không thua gì một thiếu nữ, ngược lại còn có thêm vài phần phong tình.
Được gọi là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, Sở quý phi nhất định là có chỗ hơn người.
Phía sau Sở quý phi còn có mấy tên thái giám cùng cung nữ, trên người mặc một bộ cung y màu tím khói thêu phi điểu tường vân, búi tóc cao, mặt mày phấn son mang theo một ý cười giả dối.
Nhìn thấy Kỳ Sùng, Sở quý phi tuy rằng mất hứng nhưng vẫn không tránh đi, cười cười mở miệng: “Đã lâu rồi không thấy Tần Vương, người đã cao lên không ít. Người đến thỉnh an thái hậu sao?”
Kỳ Sùng lạnh nhạt gật đầu một cái, không định nói nhiều.
Sở quý phi biết, Kỳ Sùng vẫn luôn ghi hận trong lòng cái chết của hoàng hậu.
Cũng bởi vi Kỳ Sùng ôm hận, có thù tất báo nên Sở quý phi và hoàng đế không thể tha cho hắn.
Xét theo bối phận, Kỳ Sùng là hậu bối, Sở quý phi là trưởng bối, trước mặt người khác chỉ có thể làm ra bộ dạng khoan dung, độ lượng. Thêm nữa nơi này là ngoài cung thái hậu, cho bà mười lá gan cũng không dám có hành động lỗ mãng, dù sao bà ta cũng còn giấc mộng hoàng hậu.
Sở quý phi nói: “Lần này Tần Vương lập công, thái hậu cùng đã nghe nói qua rồi. Lúc nãy thái hậu mới nói, tuy rằng giải quyết việc phản loạn cũng không khó khăn, ai đi đều như thế nhưng phái người đi như vậy, bà có chút lo lắng.”
Kỳ Sùng cười lạnh: “Lần sau cũng cần mang Tứ đệ ra ngoài, cùng nhau xử lý những công việc nhỏ này.”
Sở quý phi che miệng lại cười khẽ: “Bổn cung cũng không có ý kiến, chỉ là bệ hạ không đồng ý. Bệ hạ coi Tứ hoàng tử như bảo bối, cũng không phải chỉ có một đứa con, sao lại có thể nuông chiều đến như vậy.”
“Nếu quý phi có điều bất mãn, ngày mai cô sẽ nói thừa tướng dâng tấu, đưa Tứ đệ đến quân doanh một chuyến.”
Tuy Tứ hoàng tử nhỏ hơn Kỳ Sùng hai ngày nhưng trong mắt Sở quý phi Tứ hoàng tử chỉ là một đứa nhỏ. Nếu như thực sự xuất cung, còn không phải sẽ bị một con sói như Kỳ Sùng cắn xé đến không còn cái gì.
Cho nên bà ta càng cười càng lúng túng: “Bổn cung còn có chuyện, đi trước. Việc này để lúc khác nói.”
Sở quý phi vừa trở về thì ngay lập tức gọi Tứ hoàng tử tới, dặn dò vài câu rồi nói hắn đến thỉnh an Thái hậu.
Bình thường Sở quý phi thích đem Tứ hoàng tử Kỳ Diên ra so sánh với với Kỳ Sùng… tất nhiên, không thể nào bằng Kỳ Sùng. Lúc nãy khi Sở quý phi chạm mặt Kỳ Sùng, Kỳ Sùng cao hơn bà ta nửa cái đầu, còn Kỳ Diên thì mới cao đến lông mày Sở quý phi.
Nhìn Kỳ Sùng đến chỗ thái hậu thỉnh an, Sở quý phi muốn Kỳ Diên cũng đi đến cung thái hậu thỉnh an, ở trước mặt thái hậu lộ mặt ra một chút.
Kỳ Diên thỉnh an xong, cùng thái hậu nói chuyện vài câu, cũng đã không nhìn thấy Kỳ Sùng đâu. Trên đường hắn trở về chỗ ở của mình, bỗng nhiên ở phía trước nghe thấy hai tên thái giám đang cười nói vui vẻ.
“Hôm qua, Lục hoàng tử quấn lấy ta, đòi ta đưa ngài ấy ra ngoài cung. Khi tới Xuân Phong Lâu, bản thân ngài ấy chơi đến vui vẻ, thu về không ít khăn thơm của nữ nhân, hại ta bị mắng cho một trận.”
“Xuân Phong Lâu là nơi như thế nào?”
“Trời ơi, tất nhiên là thanh lâu rồi.” Tên thái giám kia nói: “Nhưng chỗ này rất khác với những chỗ khác, công tử trong thành ai cũng đến chỗ đó, nếu không đến còn sẽ bị chê cười.”
Nghe được những lời này, tâm Kỳ Diên có chút dao động.
Hắn đã mười bốn tuổi, cũng hiểu được chuyện nhân sinh. Lúc trước cũng đã từng cưỡng bức hai cung nữ bên cạnh Sở quý phi. Đối với chuyện bên ngoài Kỳ Diên cũng vô cùng tò mò.
Hắn ho khan một tiếng rồi gọi hai tên thái giám phía trước.
Hai tên thái giám này chưa thấy mặt bao giờ nhưng hậu cung lớn như vậy Kỳ Diên cũng không thể nhớ mặt tất cả mọi người. Nhìn qua trang phục, hẳn là thái giám quản sự, cũng có vài phần quyền lực.
Hai người họ vừa thấy Kỳ Diên thì ngay lập tức chạy qua, quỳ xuống: “Tứ hoàng tử điện hạ.”
Kỳ Diên nghiêm mặt: “Hai ngươi làm trái cung quy, tự mình dẫn lão Lục ra ngoài?”
Nghe xong những lời này, hai tên thái giám sợ tới mức run bần bật, nhanh chóng cầu xin tha thứ, hy vọng Kỳ Diên có thể bỏ qua cho mình một mạng.
Đe dọa nửa ngày, Kỳ Diên mới nói ra mục đích thật sự của bản thân, muốn hai người này dẫn mình ra ngoài, đến Xuân Phong Lâu chơi một chút.
Hai tên thái giám này bị Kỳ Diên bắt được nhược điểm, không thể không đồng ý. Họ đưa cho Kỳ Diên một bộ y phục thái giám rồi dẫn ra khỏi cung, đợi đến khi ra ngoài rồi thì thay lại bộ cẩm bào.
Ngồi trong xe ngựa, Kỳ Diên vô cùng đắc ý.
Một lúc lâu sau, Kỳ Diên vừa ra khỏi xe ngựa đã nhìn thấy bảng hiệu Xuân Phong Lâu, đi theo hai tên thái giám vào trong.
Xe ngựa vừa mới dừng lại đã có một đám người đi ra đón tiếp. Những người này da mặt trắng nõn, y phục gọn gàng, đây hẳn là người làm ở Xuân Phong Lâu. Kỳ Diên được người khác vây quanh, nghênh ngang đi vào một gian phòng thượng đẳng.
Trên tầng ba của Xuân Phong Lâu, Kỳ Sùng nhìn xuống thấy bộ dạng ngu xuẩn của Kỳ Diên, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường.
Ngu xuẩn như vậy cũng chỉ có một mình hoàng đế không có mắt nhìn người xem như trân bảo mà nâng niu.
Nếu quyền lực trong tay ổn định, Kỳ Sùng nhất định sẽ lấy đi tính mạng của Kỳ Diên. Nhưng mà, dù có lấy được, Kỳ Sùng cũng sẽ không gϊếŧ hắn một cách dễ dàng như vậy. So với tưởng tượng của đám người gia tộc của quý phi thì Kỳ Sùng bình tĩnh hơn nhiều.
Kỳ Sùng muốn để cho những người này còn sống mà nhìn hắn lên ngôi, để cho bọn họ biết ánh sáng của đom đóm không thể nào so sánh với ánh trăng. Đến lúc đó, những điều tủi nhục hắn đã phải trải qua đều sẽ trả lại gấp bội.
Lý Phúc ở bên cạnh rót trà: “Tất cả đều có trong kế hoạch của Điện hạ.”
Ngón tay Kỳ Sùng thon dài, xương khớp rõ ràng, uống một ngụm trà, đưa mắt nhìn Minh Trăn. Nàng vẫn còn đang mải mê chơi với búp bê bằng sứ do ám vệ mua bên đường về.
Đứa bé này không hiểu được bản thân đang ở trong hoàn cảnh như thế nào, chỉ biết đi theo bên cạnh Kỳ Sùng là an toàn nhất.
Kỳ Sùng lấy một viên mơ ngâm đường ở trên bàn. Minh Trăn ở một bên vừa chơi vừa nghiêng người cắn một miếng mơ.
Kỳ Sùng hiếm khi thấy nàng vui vẻ như vậy: “Thích sao?”
Ánh mắt Minh Trăn trong sáng, long lanh: “A Trăn thích.”
Lý Phúc nói: “Hôm nay nô tài nhất định sẽ tìm thầy nặn đất sét tốt nhất đến Tần vương phủ.”
Trước mắt vẫn chưa thể trở về, bởi vì còn một màn kịch hay phía sau còn chưa được xem. Kỳ Sùng vô cùng mong đợi, xem cái tên súc sinh hắn đang bẫy trong l*иg kia làm sao có thể tự mình thoát khỏi nguy hiểm.
Xuân Phong Lâu không giống với những gì Kỳ Diên tượng tượng, không giống với thanh lâu bình thường. Nơi này làm ăn đứng đắn, giá cả của nơi này cũng chỉ có những quan lại, quý tộc mới có thể đến đây.
Ở trong phòng riêng, Kỳ Diên cũng không dám ăn uống cái gì. Ở phương diện này hắn vẫn rất cẩn thận.
Đợi thêm một chút, vài vũ cơ xinh đẹp, giọng hát uyển chuyển đi vào trong gian phòng. Không lâu sau, tiếng đàn sáo ở Xuân Phong Lâu bắt đầu vang lên.
Cách một gian phòng, Minh Trăn cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc. Nghe người ta đánh đàn, Minh Trăn cũng muốn hát. Bé vừa mới mở miệng, còn chưa hát xong câu đầu tiên thì Kỳ Sùng đã bịt miệng Minh Trăn lại: “Câm miệng.”
Minh Trăn: “Ư?”
Kỳ Sùng nói: “Khó nghe.”
Minh Trăn nhỏ giọng đáp lại: “Dễ nghe.”
Lý Phúc cười khúc khích, Kỳ Sùng ngay lập tức liếc mắt nhìn hắn. Hắn ngay lập tức ngừng cười, cầm một viên hạt thông đưa cho Minh Trăn: “Cô nương ăn hạt thông đi, không cần ca hát nữa.”
Minh Trăn nhìn về phía Kỳ Sùng: “Điện hạ bóc hạt thông, bóc cho A Trăn ăn.”