[Allkuro] Chiếc Bóng Thất Lạc

Chương 30

"Kurokocchi ~ Kurokocchi ~ngày hôm qua Midorimacchi không bắt nạt cậu chứ?" Mới sáng sớm Kise đã ồn ào.

"Không. Kise-kun nghĩ nhiều rồi. Midorimakun tốt lắm." Kuroko đẩy đẩy cái tên vàng óng cứ thấy cậu là nhào vô này.

"Hừ, Kise, cậu mới là kẻ hay bắt nạt Kuroko thì có"Midorima bất mãn.

"Sao có thể ~ tớ tuyệt đối sẽ không bắt nạt Kurokocchi ~" Kise vội lắc đầu "Nhưng mà sau Murasakibaracchi cũng ở đây???"

Murasakibara hơi hơi mỉm cười, tay ôm hộp gì đó.

"Tôi theo mùi đồ ăn tới đây"

"Mũi của cậu là cái mũi gì thế hả?...."Murasakibaracchi!!! Đó là của Kurokocchi!!!""

Kise kinh hoảng hét lên khi thấy Murasakibara lấy 1 miếng điểm tâm trong hộp, ném lên không trung rồi dùng miệng hứng lấy.

"Cái này là tớ để dành cho Kurokocchi"

Kise muốn lấy lại nhưng chậm 1 bước. Tên tham ăn đã cho hết vào miệng mà nhai...

"Kise-chin thật keo kiệt." Murasakibara bất mãn lẩm bẩm.

"Hừ. Cậu muốn ăn thì tự đi mà mua"

Kise ôm hộp bánh cuối cùng giấu được từ trong balo quay sang cười sáng lạn với Kuroko.

"Kurokocchi nếm thử đi, lúc đi chụp ảnh tớ được nhà tài trợ tặng đó. Tớ để dành cho cậu."

"Cảm ơn Kise-kun." Kuroko vui vẻ cười.

Kuroko cho vào miệng, cẩn thận thưởng thức. Hai mắt lấp lánh nhìn Kise.

"Tớ cũng muốn ăn... Không cho tớ liền nghiền bạo cậu" Murasakibara chen vào.

"Midorima-kun không ăn hả?" Kuroko nhẹ nhàng quan tâm người im lặng kia.

"Dơ tay. Quá phiền phức"

Kuroko nhìn những ngón tay được quấn băng của Midorima. Cậu hiểu ra, liền lấy một miếng bánh khác.

"Midorima-kun, cậu cúi xuống 1 chút"

Midorima khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi xuống. Bánh được đưa vào miệng hắn, vị ngọt lan tỏa khiến hắn dễ chịu.

"Ai nói tôi muốn ăn chứ" Hai tai Midorima đỏ lên, xoay mặt đi.

"Midorimacchii quá đáng, tớ cũng muốn Kurokocchi đút cho tớ" Kise phát hiện ra tình huống bên này liền nhảy cẫng lên làm loạn.

Bị Kise làm ồn ào quá mức, Kuroko đành chiều theo tùy tiện đút cho hắn.

"Kurokocchi muốn đút tớ ăn..." Kise chìm trong hạnh phúc muốn bay lên trời.

Nhưng 3 giây sau...

"Ahhhh. Murasakibaracchiiii. Sao cậu lại cướp của tớ. Rõ ràng là Kurokocchi đút cho tớ"

"Tớ thấy Kisechin cứ đứng yên mãi nên nghĩ cậu không muốn ăn. Tớ ăn giùm" Murasakibara tỏ ra bản thân thật thông minh.

"Kurokocchiiii đút lại lần nữa cho tớ điii" Kise ôm Kuroko khóc lóc.

"Nhưng mà Kise-kun, hết rồi" Kuroko tỏ vẻ lòng có dư mà lực không đủ.

Kise ngẩn người nhìn chiếc hộp trống rỗng, Murasakibara thì đang thỏa mãn nhai nuốt.

"Các cậu bắt nạt tớ" Kise u oán kêu rên.

"Midorima-kun này, Kise-kun làm sao vậy?" Kuroko lo lắng khi thấy Kise ngồi xổm vẽ vòng tròn.

"Kệ cậu ta. Bắt đầu luyện tập thôi" Midorima cười lạnh, hơi có chút đắc ý

Kuroko chạy đi ôm bóng rổ đang bị bỏ quên nãy giờ.

"Làm phiền cậu, Midorimakun"

"Không, hôm nay tôi không huấn luyện cùng cậu. Murasakibara cậu luyện tập cùng Kuroko" Midorima đẩy mắt kính nói với tên cao to đang mải mê ăn.

"Không muốn" Murasakibara lười biếng đáp.

"Cậu nếu đến chỉ để ăn, vậy thì bây giờ đi về đi... Nhưng không phải cậu vẫn ở lại đây đến tận bây giờ sao?"

"Vậy được rồi, vì Kurochin cho tớ ăn ngon..."

"Là Kisekun mang đồ ăn..."

"Nhưng nếu không có Kurochin, Kisechin sẽ không cho tớ đồ ăn. Cho nên tùy rằng chán ghét, tớ vẫn cùng cậu chơi bóng"

"Murasakibara-kun, tớ rất nghiêm túc" Kuroko bĩu môi

Và hôm nay Kuroko đã bắt đầu cùng luyện tập với người tiếp theo trong thế hệ kì tích.

"Murasakibaracchi Midorimacchi Kurokocchi, chúng ta chơi 2 on 2 đi" Kise không cam lòng bị ném sang một bên, giơ lên tay đề nghị.

"Có thể thử một lần." Midorima tỏ vẻ đồng ý, vừa lúc có thể thử nghiệm đường truyền bóng của Kuroko thế nào rồi.

"Tớ muốn cùng Kurokocchi một đội ~ tớ muốn cùng Kurokocchi một đội ~"

"Được thôi. Cậu chờ thua đi. Murasakibara, không cần khách khí."

"Ừm Mido-chin, đem Kise-chin cùng Kurochin nghiền bạo!"

"Murasakibara-kun, Midorima-kun, tớ và Kise-kun sẽ không thua cũng sẽ không bị nghiền bạo."

Cùng lúc đó, ở sân vận động Teiko, Akashi cùng Aomine ngây người, cảm giác bị người ta lãng quên khiến họ bất an. Tâm tình trở nên kì lạ, cùng nhìn về một hướng không có ai, chỉ lờ mờ có chút màu lam thoáng qua...

Chuyện gì thế này? Tại sao lại cảm thấy khó chịu như vậy....