"Kise, cậu lại mất tập trung rồi"
"Phải không, xin lỗi xin lỗi ~" Kise ngước mắt nhìn nhân viên trang điểm cho hắn. Cuối tuần mà hắn vẫn phải làm việc, hắn muốn cùng Kurokocchi tận hưởng cuối tuần cơ.
Hừ cái tên ngạo kiều Midorima lại được lợi. Kise nhớ lại buổi chiều ngày hôm qua, Kise buồn bực...
"Kurokocchi Kurokocchi ~ ngày mai cuối tuần chúng ta cùng đi chơi đi ~"
"Tớ xin từ chối"
"Vì sao?"
"Kise-kun, hiện giờ tớ vẫn còn yếu lắm. Tớ phải luyện tập nhiều hơn".
"Chúng ta luyện tập xong thì cùng đi chơi đi ~"
"Kise, cậu cảm thấy luyện tập xong Kuroko còn sức lực cùng cậu đi chơi hả?" Midorima lạnh lùng chen vào. " Hơn nữa tôi nhớ ngày mai cậu còn phải chụp ảnh"
"Kia, cái kia...... Cái kia không quan trọng đâu"
"Kise-kun, xin hãy nghiêm túc làm việc. Midorima-kun có thể hỗ trợ tớ"
Kise chỉ có thể trơ mắt nhìn Kuroko đi "nhờ" Midorima...
"Midorima-kun, phiền cậu giúp tớ."
"Kuroko, cậu thật đúng là không khách khí."
"Midorima-kun, làm ơn..."
"Kuroko, vì sao tôi phải tốn thời gian ở chỗ cậu?"
"Midorima-kun......"
"Hừ. Đừng dùng loại này ánh mắt nhìn tôi, ta biết rồi."
Hừ, Midorimacchi quá gian xảo, rõ ràng trong lòng rất muốn, còn làm bộ ghét bỏ để lừa gạt Kurokocchi. Hắn cũng muốn Kurokocchi với vẻ đáng thương đó đi năn nỉ mình. Kise tiếp tục thở dài, đáng giận, chắc chắn Midorimacchi đang hưởng thụ ở bên cạnh Kurokocchi...
"Kise, cậu để mặt biểu cảm lại bình thường đi, tôi rất khó trang điểm..."
"A. Xin, xin lỗi......"
Mà lúc này tóc xanh tóc lam trong mong nhớ của Kise đang thế này...
"Kuroko, nhớ rõ nắm giữ tốc độ này."
"Tốt, Midorima-kun."
"Mido-chin ~ Kurochin ~ tớ đói bụng ~"
"Kuroko,góc độ chuyền bóng kia điều chỉnh một chút sẽ tốt hơn"
" Tớ hiểu rồi, Midorima-kun."
"Mido-chin ~ Kurochin ~ tớ đói bụng ~"
"Kuroko......"
"Tớ nói là tớ đói bụng..." Murasakibara tức giận nói lớn, ngăn cản hai người kia đang sôi nổi bàn luận.
" Murasakibara, cậu không thấy bọn tôi đang bận hả?" Vốn dĩ tâm trạng đang không tốt, bị cắt ngang Midorima càng thêm khó chịu.
"Tớ mặc kệ, tớ đóiiii bụng" Tóc tím với thân hình cao lớn ngồi một bên giận dỗi.
"Vậy cậu tự đi ăn đi" Midorima hung tợn trả lời
"Như vậy không ổn lắm, Midorima-kun, lỡ như Murasakibara-kun lại lạc đường thì làm sao bây giờ?" Kuroko nói.
Không sai, Murasakibara chính là lạc đường mà lạc tới vị trí hiện tại. Lúc Midorima và Kuroko đang luyện tập thì nghe thấy tiếng gọi.
"Là Mido-chin, còn có Kurochin hả? Mido-chin ~ Kurochin ~ tớ lạc đường......"
Sau đó cái tên tham ăn mù đường nhất quyết ở lại đây.
"Hừ, lạc đường thì lạc đường, dù sao cũng không chết được, cùng lắm sẽ bị lừa bán thôi." Midorima bây giờ thấy Murasakibara liền khó chịu.
"Midorima-kun là người lạnh lùng như vậy..."
"Tôi tới đây không phải để cho tên lạc đường này đồ ăn, với lại cậu nhìn cậu ta giống trẻ con à?"
Kuroko lắc đầu, đi ngang qua người Midorima tới trước mặt Murasakibara. Midorima đứng ở tại chỗ tỏ vẻ không hiểu được Kuroko.
"Kurochin, chết đói......" Murasakibara đói muốn hôn mê, cố gắng mở to mắt ra.
"Murasakibara-kun, chờ một chút được không? Tớ còn phải luyện tập một lúc nữa" Kuroko nghiêm túc nói.
"Không cần, có cái gì mà phải luyện, dù sao cũng vô dụng mà" Murasakibara bực mình.
Kuroko sững sờ.
"Kurochin không phải không có tài năng sao, cố gắng thế nào cũng kém cỏi mà. Không có tài năng liền không cần chơi bóng rổ." Murasakibara tỏ vẻ điều hắn nói là đúng.
Kuroko sắc mặt dần dần trắng bệch.
"Murasakibara-kun, tớ không ủng hộ cách cậu nói."
Kuroko ánh mắt nhiễm một tia lạnh thấu xương.
"Xin đừng phủ nhận mọi nỗ lực của tớ"
"Quả nhiên Kurochin vẫn làm người khác chán ghét. Muốn nghiền bạo cậu"
"Nếu Murasakibara-kun không thích, có thể đi trước." Kuroko không vui.
"Vậy được thôi, Mido-chin, chúng ta đi ăn cơm đi......" Murasakibara lười biếng vươn vai
"Murasakibara, tôi tại sao phải đi cùng cậu?" Midorima thái độ lập tức lạnh nhạt hơn.
"Mido-chin cũng nói như vậy sao......" Murasakibara đứng lên "Kurochin, vì sao Mido-chin không muốn cùng tớ đi ăn cơm?"
Kuroko ngẩn người, nói.
"Có phải cậu chọc giận Midorima-kun không?"
Murasakibara mờ mịt.
"Có sao?"
"Tớ cũng không biết"
"Midorima-kun thật khó hiểu"
Nghe cuộc nói chuyện này, Midorima tức phát điên. Hắn là vì ai hả??? Hắn trừng mắt nhìn hai con người một phút trước còn ghét nhau, phút sau đã thân thiết cùng bàn về hắn.
"Kurochin, nếu tớ chơi bóng với cậu, cậu sẽ đi ăn cơm với tớ?" Murasakibara buồn rầu suy nghĩ ra hướng giải quyết.
"Cậu bảo tớ không nên chơi bóng rổ mà" Kuroko giận
"liên quan đến chuyện ăn uống thì việc này chả sao cả" Đối với Murasakibara, đồ tham ăn này đều có thể nhượng bộ những chuyện liên quan đến đồ ăn.
"Nếu Murasakibara-kun không cảm thấy phiền..."
"Phiền... nhưng mà để ăn cơm thì chúng ta nhanh nhanh chơi đi"
Sự tình phát triển quá nhanh, Midorima...... Hắn còn ngốc tại chỗ không kịp phản ứng đây này.
"Hừ, Kurochin chơi thật dở..."
"Murasakibara-kun không cần nói nữa"
"Nhưng mà Kurochin chơi không tốt..."
"Tớ đang nỗ lực"
"Tớ đói bụng... không còn sức..."
"Murasakibara-kun xin hãy kiên nhẫn"
...
Midorima nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ trong sân, hắn nghiêm túc khẳng định đổi thành người chưa từng luyện cùng thì trình độ kết hợp của Kuroko với người đó sẽ trở về số âm, kém vô cùng. Cho nên chỉ cần đổi đối tượng hợp tác mới, năng lực của Kuroko sẽ trở về điểm bắt đầu?
Kuroko Tetsuya, cậu là một sự tồn tại thần kỳ.
Theo trực giác của bản thân, Midorima cảm thấy Kuroko có một lực hấp dẫn bọn họ, cho dù bọn họ có chán ghét cậu ấy đến đâu, cho dù cậu kém cỏi trong mắt bọn họ... nhưng trong lúc vô tình vẫn muốn dính lấy cậu. Cho tới bây giờ Midorima vẫn không rõ bản thân cứ tự bước đến đây, hắn nhịn không được cứ muốn đến mãi...
Cẩn thận chú ý một chút liền phát hiện, thế hệ kì kích đang dần dần tụ lại 1 chỗ vì Kuroko.