Vấn đề xưng hô này, Khương Hoàn đã muốn sớm đề ra.
Phong Việt Từ tuy không phải xuất thân thị tộc, nhưng tri thư đạt lễ thiện giải nhân ý, so với đệ tử thị tộc chỉ có hơn chứ không kém, khi ở chung thập phần thoải mái, nhưng muốn thân cận hắn lại có chút khó khăn.
Làm càn quá mức sẽ làm hắn phản cảm, quy củ quá mức lại không truy người được.
Lúc này lại vừa lúc thuận nước đẩy thuyền.
Một cái xưng hô thôi, Phong Việt Từ cũng không để ý, chỉ nói: “Tùy ngươi.”
Khương Hoàn chống cằm, nhướng mày cười nói: “Ta phải ngẫm lại, không thể giống người khác, như vậy…… A Việt, Việt Việt, tiểu Từ, ngươi thích cái nào?”
Tô Lệnh Mưu khóe mắt co giật, huynh muội Khương gia dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút té ngã.
Lục quân đen mặt nói: “Hỗn trướng!”
Khương Hoàn nói: “Da ngươi lại ngứa?”
Lục quân cả giận nói: “Ngươi dám kêu Thanh Huy như vậy!”
Khương Hoàn không chỉ kêu, còn nắm tay Phong Việt Từ quơ quơ, thập phần kiêu ngạo.
Tình ý trong mắt hắn chưa từng che dấu mảy may, làm mấy người Tô Lệnh Mưu xem đến triệt để, nhất thời khϊếp sợ vô cùng, đồng loạt hóa đá tại chỗ.
Nhân vật như Thanh Huy Đạo quân vậy, tựa như trăng sáng giữa trời cao, như băng tuyết trên đỉnh núi, dù cho người ngưỡng mộ vô số, lại có ai có thể đem hắn kéo xuống phàm trần, lại có ai nhẫn tâm?
Người này quả thực sắc đảm át trời!
Khương Chi Mộng chỉ vào hắn, đầu ngón tay phát run: “Ngươi ngươi ngươi……”
Khương Chi Ý nhíu mày nói: “Vớ vẩn!”
Tô Lệnh Mưu híp híp mắt, so với những người khác, hắn rõ ràng tính tình Khương Hoàn hơn, ngược lại cảm thấy Khương Hoàn chỉ là đùa chơi —— nếu thật sự có thể dễ dàng thích ai đó như vậy, làm sao sẽ có người đặt ngoại hiệu cho hắn là ‘chó độc thân vạn năm’?
Phong Việt Từ trầm tĩnh như thường, thu tay nói: “Đừng nháo.”
Những người khác đều nhẹ nhàng thở ra —— còn tốt còn tốt, Đạo quân vẫn là Đạo quân!
Quả thực vô pháp tưởng tượng bộ dáng Đạo quân cùng người khác nói chuyện yêu đương là dạng gì! Thật là đáng sợ!
Khương Hoàn lại nói: “A Việt, nếu nói tùy ta, cũng không được đổi ý.”
Phong Việt Từ nói: “Không đổi ý.”
Bọn họ một người gọi đến bằng phẳng, một người nghe đến thong dong, ngược lại càng làm nổi bật bộ dáng đại kinh tiểu quái mất bình tĩnh của những người khác.
Chỉ có Thanh Ngưu càng thêm ủy khuất: “Mu mu ——”
Phong Việt Từ để nó đi bên cạnh, nghiêng đầu ý bảo Khương Hoàn đừng lại khi dễ nó.
Khương Hoàn gật gật đầu, cười đến dừng không được.
Đi qua đường nhỏ, phía trước rộng mở thông suốt, chỉ thấy tường viện cao cao, mỗi người một sân độc lập, đơn giản lịch sự tao nhã, đúng là khách túc của Học cung, nếu khách nhân tới, liền có thể an bài họ ở lại chỗ này.
Viện sinh Tứ Quân Thư Viện cùng đệ tử Khương thị mỗi bên chiếm cứ một sân, đã thu thập sửa sang lại.
Tô Lệnh Mưu mở miệng nói: “Lục quân các hạ, Khương đại công tử, Khương nhị tiểu thư, đành ủy khuất ba vị ngủ lại tại đây một đêm, liên thí ngày mai, có lẽ các khách nhân khác cũng sắp tới rồi.”
Nghĩ lại liền đau đầu.
Lục quân gây chuyện thị phi đành thôi, người Khương gia cùng người Diệp gia còn không biết muốn nháo thành dạng gì! Xem ra phải tìm hiệu trưởng lấy mấy bình Hộ Tâm Đan phát cho mỗi người một phần a!
Phong Việt Từ rũ mắt, bỗng nhiên nói với Khương Hoàn: “Có thể mượn đao dùng một chút hay không?”
Khương Hoàn nghe huyền âm mà biết nhã ý, khóe miệng câu lên nói: “Không cần A Việt động thủ, ta lên.”
Mấy người còn lại còn chưa phản ứng kịp, liền thấy ánh đao chợt lóe, trên vách tường tuyết trắng đã khắc một chữ viết rồng bay phượng múa—— cấm!
Ý sát phạt trong đó, cắt da quát cốt, chỉ liếc mắt một cái liền khiến người hoảng sợ thất sắc.
Lục quân sắc mặt khó coi nói: “Đây là ý gì?!”
Phong Việt Từ nhàn nhạt nói: “Đã đến Học cung, đương nhiên phải tuân thủ quy củ.
Trong lúc liên thí, trừ bỏ người tỷ thí, toàn bộ đều cấm võ. Làm phiền Tô sư chuyển đạt cho các vị khách còn lại.”
Tô Lệnh Mưu nhịn không được thầm nói một tiếng hảo, liên tục gật đầu.
Lục quân hỏi: “Nếu như không tuân thủ, vậy thì thế nào?”
Phong Việt Từ xoay người đi, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng thong thả, tố y tóc dài theo gió bay lên, thoáng như ba ngàn tuyết ti trên Cửu Trọng Thiên, chậm rãi rơi xuống.
Khương Hoàn thu đao vào bao, nhẹ nhàng bâng quơ cười cười, liền nghe đỉnh núi cách đó không xa bỗng nhiên phát ra một tiếng vang lớn, lại là bị nhất đao lưỡng đoạn từ chính giữa.
Phong Việt Từ đầu cũng không quay lại, nói: “Nếu là không tuân thủ, liền như núi này.”
Người trong khách túc bị hoảng sợ, toàn bộ nhô đầu ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm đỉnh núi —— Hoa Hạ Học Cung hung tàn như vậy sao!
Lục quân dừng một chút, chung quy chưa nói gì, phất tay áo bỏ đi.
Huynh muội Khương gia nhìn chằm chằm đao ngân kia, liếc nhau —— quả nhiên là đao ý một mạch tương thừa nhà bọn họ!
Bọn họ không hề do dự, lập tức cùng Tô Lệnh Mưu hàn huyên hai câu, trở về truyền tin cho trưởng bối trong nhà.
Dàn xếp xong nhóm người này, Tô Lệnh Mưu cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn chằm chằm bóng dáng Khương Hoàn cùng Phong Việt Từ sóng vai mà đi, nhất thời có chút nghĩ không rõ —— Khương Hoàn khi nào nghe lời như vậy? Định làm cái gì đây?
Chẳng lẽ thật sự là động tâm đối với Thanh Huy?
Tô Lệnh Mưu xoa xoa thái dương, cân nhắc nửa ngày, xoay người đi thẳng đến Office Building của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng đang ở trong sân nghiên cứu hạt châu đủ mọi màu sắc, nghe thấy động tĩnh, đỡ kính quang lọc nhìn nhìn, “Lệnh Mưu a, làm sao vậy? Nhìn quầng thâm mắt của ngươi một chút, đang giả gấu trúc sao?”
Tô Lệnh Mưu vì Học cung vội trước vội sau, vội đến muốn chết muốn sống, vị này còn một bộ dáng không hiểu rõ tình hình.
Tức giận a! Bực bội a! Nhưng mà vẫn phải duy trì mỉm cười, ai làm cho hiệu trưởng nhà bọn họ vẫn luôn là đức hạnh này.
Tô Lệnh Mưu nói: “Người Lục quân cùng Khương gia tới.”
Hiệu trưởng nói: “Nga nha, tới sớm như vậy a, ta nói động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, đánh nhau rồi sao?”
Tô Lệnh Mưu hít sâu một hơi, không nói đông nói tây cùng hắn, dùng hai ba câu nói giải thích tình huống.
Lão nhân gia lúc này mới bỏ đồ vật xuống, chắp tay sau lưng, đứng thẳng lên, trên khuôn mặt che kín tang thương mang theo chút ý vị không thể nắm bắt, khí độ chủ của một cung hiển lộ không bỏ sót chút gì.
“Lục quân gây chuyện nằm trong dự kiến, tạm thời không cần phải xen vào chuyện của hắn. Nhưng thật ra ta không dự đoán được khương tiểu tử sẽ ra tay vì Học cung, khó được a.”
“Chỉ sợ hắn không phải vì Học cung, là vì Thanh Huy!”
Hiệu trưởng nhìn hắn, chỉ chỉ lỗ tai, chậm rì rì nói: “Lệnh Mưu a, lão nhân gia ta tuổi lớn, chịu kinh hách không nổi.”
Tô Lệnh Mưu nói: “Hiệu trưởng ta nói thẳng cùng ngươi đi, Khương Hoàn dường như thích Thanh Huy!”
Hiệu trưởng nói: “Bình thường a, có ai không thích học sinh ngoan nhà ta.”
Tô Lệnh Mưu tươi cười nứt ra, từng câu từng chữ mà cường điệu nói: “Là cái loại thích muốn đem người mang lên giường! Lão nhân gia ngài có thể nghe hiểu đi?”
Hiệu trưởng: “……”
Hai vị bên này rầu thúi ruột, nhưng mà hai vị trung tâm trong đề tài lại rất nhàn nhã mà tản bộ buổi tối.
Bởi vì liên thí ngày mai, rất nhiều học sinh còn chưa nghỉ ngơi, đọc sách, diễn luyện, còn có rất nhiều người đang giúp đỡ sư trưởng bố trí sân bãi.
Một đường Phong Việt Từ với Khương Hoàn đi cùng nhau, không ít học sinh trộm nhìn bọn hắn xem chằm chằm.
Lúc đi qua chỗ hành lang gấp khúc, có một tiểu cô nương cầm mấy cái đèn vội vã chạy tới, trong tích tắc sắp va phải người, Phong Việt Từ ra tay đỡ một cái, nói: “Cẩn thận.”
“Cảm tạ Đạo quân! Trời tối đường dài, đưa đưa đưa ngài chiếu sáng!” Tiểu cô nương chợt đỏ mặt, đưa cho hắn một cái đèn l*иg dài, che khuôn mặt nóng cháy lại chạy mất.
Khương Hoàn nhìn dung nhan bị ngọn đèn dầu chiếu sáng của người trước mắt: “Đạo quân thật sự quá thu hút người khác.”
Phong Việt Từ liền cầm đèn mà đi, gió đêm cuốn theo vạt áo hắn, cực kỳ thanh nhã. Lúc chuyển đường , hắn tự nhiên mà ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Khương Hoàn một cái, ánh mắt liễm diễm còn hơn cả muôn vàn ánh đèn.
Khương Hoàn lẩm bẩm nói: “Ta có thể ôm ngươi được không?”
Không cho Phong Việt Từ cơ hội cự tuyệt, Khương Hoàn đã bước nhanh tiến lên, từ sau lưng ôm chặt hắn.
Phong Việt Từ nói: “Đây là ý gì?”
Khương Hoàn ngửi thấy hương khí u lãnh không tiêu tan quanh quẩn quanh thân hắn, thấp giọng cười nói: “Là cầm lòng không được.”
Phong Việt Từ hình như có chút khó hiểu, nói: “Khương công tử tu vi như thế, cảnh giới như thế, vì sao còn sẽ cầm lòng không được?”
Khương Hoàn ôm hắn không buông tay, ở bên tai hắn thấp giọng nói: “A Việt thực không hiểu phong tình. Căn do tâm sinh, ý từ tâm động, nếu còn có thể tự giữ liền không phải yêu thích thiệt tình.”
Phong Việt Từ một tay cầm đèn, một tay nâng lên, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, tự nhiên giống như đối đãi với sự trêu đùa của một hài đồng, thần sắc trong suốt không minh, không thấy nửa phần tạp niệm.
Khương Hoàn biết tính tình hắn, cũng không mất mát, ngược lại cảm thấy thái độ hắn hiện tại đã là ôn hòa rất nhiều, liền nảy lên tâm tình trêu chọc nói giỡn: “Tựa như A Việt không thích ta, cho nên tâm vô tạp niệm, chưa từng dao động. Không đúng, cũng không phải không thích ta, A Việt một lòng hướng đạo, là không thích bất kỳ kẻ nào.”
Phong Việt Từ lặng im một lát, nghiêm túc nói: “Ta thưởng thức Khương công tử.”
Khương Hoàn cười nói: “Phải không?”
Phong Việt Từ tâm tư trong sáng, tự nhiên mặt mày thanh triệt, chân tình thực lòng nói: “Chỉ mong Khương công tử sớm ngày nhìn thấu tình niệm, thành tựu vô thượng tiên đồ.”
Khương Hoàn nghe vậy thấy buồn cười, cười hơn nửa ngày, thở dài: “Sau đó thì hưởng cô tịch vô biên sao? A Việt, ngươi có cần phải hận ta như vậy không.”
“……”
Phong Việt Từ một mình một người ở thư lâu mười sáu năm, cũng không biết cô tịch là thứ gì, đột nhiên nghe lời này, không khỏi giật mình.
Khương Hoàn tiếp đèn trong tay hắn, nâng nâng, giúp hắn chiếu sáng con đường phía trước, thuận thế làm thủ thế “Thỉnh”.
Phong Việt Từ thấp giọng nói tạ, chậm rãi mà đi, lại vì lời hắn nói lâm vào trầm tư, nửa ngày mới nói: “Thứ ta không hiểu lời của Khương công tử.”
Khương Hoàn không để bụng, tươi cười tiêu sái lại trong sáng, nghiêm túc nói: “Không cần phải hiểu. Ta thích A Việt, nhưngcũng không muốn làm một thân thanh cốt của ngươi lây dính khói bụi nhân gian. Ngươi là trăng sáng trên trời cao, không cần rơi vào phàm trần, ta sẽ tự đi tìm ngươi.”
Ánh đèn chiếu rọi mặt mày phi dương của hắn, quang mang trong mắt hắn giống như ánh nắng bất diệt, sáng ngời bức người.
Phong Việt Từ hơi thất thần, không biết ấm áp nơi nào tới dật tán từ trái tim, hắn bất tri bất giác dừng bước chân, cùng người trước mắt ánh mắt chạm nhau, lẳng lặng nói: “Khương công tử cũng biết, nhật nguyệt không chiếu sáng cùng lúc.”
Khương Hoàn trả lời: “A Việt cũng biết, ánh sao tôn trăng.”
Dưới đêm dài, giữa hành lang gấp khúc, ngọn đèn dầu trong gió đêm lập loè không ngừng, nơi xa người đến người đi dần dần tan đi, mà thời gian chung quanh bọn họ lại giống như ngừng lại ở giờ khắc này, thật lâu không di dịch.