Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 30: Khương thị

Khương Chi Mộng xì cười một tiếng, đánh vỡ yên lặng: “Xin hỏi vị Khương Hoàn Khương công tử này, ‘bạn tốt đặc biệt’ là cái gì a?”

Khương Hoàn thấy tuổi nàng cùng Lý Miên Khê không sai biệt lắm, liền nói: “Ý tứ trên mặt chữ, tiểu cô nương đừng hỏi nhiều như vậy.”

Khương Chi Mộng chớp chớp mắt, biểu tình rất là cổ quái, nói: “Ngươi ăn mặc như thế này, hơn nữa loại ngữ khí này …… Nếu không phải ta chưa bao giờ gặp qua ngươi, chỉ sợ thật sự sẽ xem ngươi trở thành vị trưởng bối nào đó của nhà ta đó!”

Khương Hoàn không bày tỏ ý kiến.

Loại lời nói này nghe nhiều đến mức lỗ tai muốn đóng kén.

Bất quá hắn trước đây nghe người khác nói hắn giống người Khương gia, hôm nay nhìn thấy, phong cách thật sự là giống đến có mức thái quá, ăn mặc thẩm mỹ đạo pháp yêu thích, quả thực là từ một khuôn mẫu khắc ra.

Lục quân nghe bọn hắn nói chuyện, bỗng nhiên nhăn mày, hỏi Khương Chi Mộng: “Ngươi là nói, hắn thật sự không phải người Khương gia các ngươi?”

Khương Chi Mộng nói: “Đương nhiên không phải.”

Lục quân nói: “Nga? Vậy thì kỳ quái, bổn quân vừa cùng hắn giao thủ, xem một thân công phu của hắn, rõ ràng là một mạch tương thừa Khương gia các ngươi, ngay cả đao ý cũng không có khác biệt, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém! Nếu hắn không phải xuất từ Vọng Xuyên Khương thị, vậy đến tột cùng là học được từ chỗ nào?”

Hắn lộ ra sắc mặt nghiền ngẫm, hiển nhiên là có ý định gây sự, nhưng nói cũng là lời thật.

Quả nhiên, lời này vừa ra, huynh muội Khương gia ngay lập tức biến sắc —— nếu phục sức trang điểm tương tự thì không có gì, bách gia thị tộc cũng không phải chưa từng bị người bắt chước, nhưng đạo thống truyền thừa lại khác, nó đã chạm đến điểm mấu chốt.

Khương Chi Ý thu tươi cười lại, nhìn sang Phong Việt Từ, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Đạo quân, xin hỏi lời này của Lục quân các hạ là thật sao?”

Bọn họ không tin Lục quân, nhưng lại tin Thanh Huy Đạo quân.

Thanh Ngưu nhận thấy không khí biến hóa, bất an mà lắc lắc chân.

Phong Việt Từ xoa xoa sừng Thanh Ngưu, có lẽ là bởi vì vừa mới động đến linh lực, sắc mặt hắn tái nhợt dị thường, nhìn so ngày xưa càng thêm bệnh trạng, chung quanh vẫn còn lửa khói bỏng cháy chưa tan, liệt như mây hà, chiếu vào người hắn lại giống sương tuyết vạn năm, không thấy nửa phần ấm áp.

Khương Hoàn thật sự lo lắng, nhịn không được đến gần hai bước, định kéo tay hắn độ chút linh lực qua.

Phong Việt Từ lại ý bảo không cần, chỉ nói: “Chi ý, Khương công tử lai lịch đặc thù, việc này cần hỏi qua trưởng bối Khương gia các ngươi, mới có thể định luận.”

“Đạo quân nói phải, nhưng sự tình quan trọng, ta cần phải hỏi rõ ràng, mới báo cho trưởng bối.” Khương Chi Ý nhìn về phía Khương Hoàn, chắp tay nói: “Khương Hoàn Khương công tử đúng không? Không ngại ta thử công phu của ngươi chứ?”

Khương Hoàn cười nhạo một tiếng: “Ngươi?”

Khương Chi Mộng giải thích nói: “Khương Hoàn công tử, mắt thấy là thật, huynh trưởng ta là có hảo ý, không muốn vô duyên cớ oan uổng ngươi, mới muốn tự mình ra tay thử một lần.”

Khương Hoàn nói: “Oan uổng? Oan uổng cái gì? Lời này ta có thể cười một năm. Tiểu cô nương, đạo pháp nhà các ngươi chiếm ‘tiền vô cổ nhân’ cũng xem như được đi, chẳng lẽ còn muốn chiếm cả ‘hậu vô lai giả’?”

Khương Chi Mộng mặt đỏ lên, không biết là xấu hổ hay là tức giận, “Vọng Xuyên Khương thị chúng ta truyền từ đời Khương Đế bệ hạ, đã mấy ngàn năm, ngươi dám nói toàn bộ một thân sở học của ngươi đều là tự mình sáng chế?”

Khương Hoàn nói: “Mấy ngàn năm thì tính cái gì. Ngươi thật đúng là nói trúng rồi, bản thân thích hợp tu đạo gì, tự nhiên chỉ có chính mình rõ ràng nhất, ta đi con đường của ta, sao cần phải đi học theo đồ của người khác?”

Quá ngông cuồng!

Trong lòng mọi người đều nhịn không được thầm nói một tiếng.

Lúc trước một tên Lục quân đã cực kỳ cuồng vọng bá đạo, lúc này một tên Khương Hoàn ngang trời xuất thế, lại càng thâm sâu so với Lục quân, mấu chốt là còn có thực lực sánh ngang cùng tính tình.

Khương Chi Mộng muốn nói gì đó, lại bị Khương Chi Ý ngăn cản, chỉ thấy hắn khoanh tay nói: “Thế nhân đều biết, Khương Đế bệ hạ xuất hiện vào những năm cuối thời kỳ ‘Nguyệt Ảm Tinh Diệu’, lúc ấy một thân tu vi là có một không hai, sau đó còn xây dựng Cửu Trọng Thiên khuyết, từ khởi nguyên đến nay, là nhân vật duy nhất có thể cùng Ma Vương bệ hạ sánh vai. Mà nay các hạ nói lời này, chẳng lẽ không phải là tự so sánh với Khương Đế bệ hạ?”

Người Khương gia xưa nay tự cho mình là dòng chính thống của Khương Đế, tuy không giống người Diệp gia có tiếng thanh cao cao ngạo, nhưng cũng là ngoại khiêm nội ngạo, không chấp nhận người khác làm càn.

Vừa dứt lời, mọi người nhất thời nín thở.

Đế vương quang huy, muôn đời khó tiêu.

Ma Vương cùng Khương Đế trước nay luôn là hai tòa núi lớn không thể lật đổ ở Khởi Nguyên, lực chấn nhϊếp đến nay vẫn còn, mọi người không dám bất kính.

Người hai nhà Khương Diệp càng là giống như đã đến mức tẩu hỏa nhập ma.

Hai nhà đối chọi gay gắt mấy ngàn năm, ân oán sâu như biển, nhưng phàm là bất kỳ ai muốn ở trước mặt bọn họ nói một câu Khương Đế Ma Vương không đúng, đảm bảo trước tiên bọn họ sẽ buông ân oán hợp tác đem người gϊếŧ chết, rồi sau đó mới tiếp tục ganh đua cao thấp.

Khương Đế là thần minh được tôn sùng kính sợ trong mắt người Khương gia, Ma Vương là chúa tể không chấp nhận khinh nhờn trong lòng người Diệp gia.

Ai chạm vào thì kẻ đó xui xẻo.

Khương Hoàn vẫn không tỏ ý kiến, tùy ý nói: “Chưa gặp qua, không rõ ràng lắm, ngày nào đó nếu gặp được so một hồi mới biết. Ai ai ai đừng vội thượng hoả động thủ, tiểu bằng hữu ta khuyên ngươi trong lòng nên có ước chừng, vị Lục quân bên cạnh ngươi kia vừa mới mới bị ta đánh hộc máu, vết xe đổ a. Huống chi công phu nhà các ngươi cùng chiêu số với ta, ở trong mắt ta, đương nhiên tất cả đều có sơ hở. Nói thật ra, cảnh giới giống nhau, ta đánh mười người nhà các ngươi cùng đánh một người khác cũng không khác gì.”

Lục quân: “……”

Khương Chi Ý: “……”

Nghe Khương Hoàn nói, Khương Chi Mộng mạc danh có chút nhút nhát, ngẩng đầu nhìn huynh trưởng nàng, đã là tức giận đến đen mặt, nắm tay niết vang kẽo kẹt, cho dù khi đối mặt Diệp đại công tử cũng chưa từng thất thố như vậy.

Rơi vào đường cùng, Khương Chi Mộng đành phải trông mong mà nhìn về phía Phong Việt Từ.

Ánh mắt Phong Việt Từ đảo qua mọi người, lại là hướng nhóm sư trưởng Học cung nói: “Khách nhân đường xa mà đến, không nên ngăn ngoài cửa lâu, làm phiền chư vị sớm an bài.”

Trưởng giả Học cung liên tục gật đầu, những người khác đều hoàn hồn, từng người vội vàng xua tan nhóm học sinh xem náo nhiệt, lại đưa viện sinh Tứ Quân Thư Viện cùng Khương gia đệ tử đi vào.

Còn vài vị khó chơi, bọn họ thật sự bất lực, chỉ có thể giao cho Thanh Huy nhìn.

Tô Lệnh Mưu nhưng thật ra lưu lại hỗ trợ, tuy nói rất bất mãn việc làm của Lục quân lúc trước, nhưng giờ phút này cũng phải bày ra nụ cười, hoà giải nói: “Nước trà đã chuẩn bị tốt, bên ngoài gió lớn, thỉnh chư vị vào bên trong nói chuyện.”

Phong Việt Từ hơi hơi gật đầu, khẽ nâng ống tay áo, dẫn đầu xoay người bước vào trong. Khương Hoàn thấy vậy, cũng không còn tâm tư phản ứng người khác, lập tức theo sau, đem Thanh Ngưu đẩy ra phía sau, “Đạo quân vì sao một hai phải cậy mạnh? Lâm cô nương luôn dặn dò không thể ra tay, ngươi lại luôn không nghe.”

Phong Việt Từ nói: “Nếu không như thế, các ngươi sẽ không dừng lại.”

Khương Hoàn lắc đầu, trực tiếp nói: “Ai nói? Ngươi kêu ta một tiếng thử xem, ta có khi nào không nghe lời ngươi?”

Phong Việt Từ ánh mắt hơi đổi, không nói gì.

Khương Hoàn thấy giờ phút này thái độ hắn rất là ôn hòa, liền nhân cơ hội nói: “Đạo quân, chúng ta có thể thương lượng một việc hay không?”

Phong Việt Từ nói: “Chuyện gì?”

Khương Hoàn nói: “Hiện tại lại tới một tên Khương công tử, sau này có khả năng còn nhiều hơn, ngươi một khi mở miệng, làm sao biết rằng ngươi đang gọi ai? Không bằng…… Ngươi đổi xưng hô được không?”

Chưa kịp trả lời, giữa mày Phong Việt Từ bỗng nhiên nhíu lại, giơ tay che miệng, thấp giọng ho khan.

Khương Hoàn nhíu mày, cứng rắn cầm tay hắn, da thịt chạm nhau dâng lên ấm áp vô biên, trong giây lát lưu chuyển toàn thân, ấm áp cực kỳ.

Hàn ý đau đớn khiến người thanh tỉnh, ấm áp an nhàn làm người thả lỏng.

Phong Việt Từ đã quen với cái trước, ngược lại không thích ứng phần ấm áp bất ngờ này, cũng giống như Khương Hoàn người này, thẳng thắng trực tiếp mà nhiệt liệt, tâm tư rõ ràng, làm người khó có thể chống đỡ.

Thế gian người ngưỡng mộ Thanh Huy Đạo quân đếm không hết, nhưng người khác từ trước đến nay quy quy củ củ, dù cho là Lục quân cũng bị một mũi Phong Linh tiễn của hắn chặn, không dám làm càn quá mức. Chỉ có Khương Hoàn không quan tâm, lại vừa lúc dừng ở ranh giới, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Hai người bọn họ đi tuốt phía trước, suýt nữa làm đám người phía sau kinh ngạc rớt tròng mắt.

Khương Chi Mộng nói: “Ta dường như minh bạch cái gì là ‘bạn tốt đặc biệt’, vị Khương Hoàn công tử kia lôi kéo tay Đạo quân cư nhiên không có bị đánh! Lần trước chạm vào ống tay áo đã bị một mũi tên…… Khụ khụ, ngại quá Lục quân các hạ, ta không phải nhằm vào ngươi đâu!”

Lục quân đen mặt nói: “Câm miệng!”

Tô Lệnh Mưu thanh thanh giọng, giải thích nói: “Là Lâm cô nương dặn dò qua, Khương…… Hoàn linh lực đặc thù, có thể ôn dưỡng thân thể thần hồn cho Thanh Huy, cho nên không cần trách móc.”

Gặp quỷ, lời này nói ra chính hắn cũng thấy kỳ quặc, khi nào thấy Đại Ma Vương kia có lòng tốt như vậy chứ?

Khương Chi Ý nhìn bóng dáng hai người, nhưng thật ra như suy tư nói: “Tiểu muội, người Đạo quân giao hảo, phẩm tính không có khả năng có vấn đề, vị Khương Hoàn công tử kia …… Tạm thời không cần đi trêu chọc hắn, chờ ta hỏi hỏi phụ thân trước đã.”

Khương Chi Mộng le lưỡi, nhỏ giọng nói: “Không cần huynh trưởng nói ta cũng không định chọc hắn, không biết vì cái gì, ta có chút sợ hắn.”

Thân là người Khương gia, nàng ở trước mặt Tứ quân đều nắm chắc có thể lớn tiếng nói chuyện, lại không biết vì sao, khi đối mặt Khương Hoàn, luôn có một loại cảm giác kính sợ vi diệu không thể miêu tả.

Khương Chi Ý sờ sờ đầu nàng, khi ngẩng đầu nhìn đến Khương Hoàn, kinh nghi hoang mang trong mắt lại không giảm mà tăng —— cho dù xem là học trộm, nhưng trên đời lại có mấy người có thể học trộm đến mức độ này?

Thắng cả Lục quân, ngay cả trưởng bối nhà bọn họ cũng chưa nắm chắc.

Tên Khương Hoàn này…… Rốt cuộc là lai lịch gì?

“Mu mu ——”

Thanh Ngưu vốn đi theo bên cạnh Phong Việt Từ, lại một lần bị Khương Hoàn đẩy ra phía sau, ủy khuất đến khí cũng phun không ra, lắc lắc lục lạc, che trước mặt mọi người dậm chân tỏ tính tình: “Mu! Mu! Mu! Mu!”

Khương Hoàn: “Nha, tiểu tính bướng bỉnh này trưởng thành a! Ta vẫn luôn tò mò, Đạo quân là tìm thấy đầu Thanh Ngưu này từ đâu, trừ bỏ có thể chở người thì nửa điểm bản lĩnh cũng không có, cả ngày chỉ biết kêu mu mu.”

Đôi mắt Thanh Ngưu nháy mắt trừng thành chuông đồng.

Phong Việt Từ duỗi tay sờ sờ nó, chậm rãi nói: “Ta cũng không biết lai lịch Mu Mu, từ nhỏ nó liền đi theo bên người ta. Lúc vào học cung ta thả nó đi, nó lại chính mình tìm tới, cực có linh tính.”

Bọn họ vừa dừng lại, mấy người Khương Chi Mộng liền theo tới, nghe vậy liền nói giỡn: “Ta nhớ rõ Vọng Phù Cung của Khương Đế bệ hạ cũng có một con Kim Ngưu thủ vệ, nói không chừng còn có vài phần sâu xa cùng Mu Mu đó!”

Thanh Ngưu: “Mu!”

Khương Hoàn “Sách” một tiếng, “Khương Đế nhà các ngươi thật là nơi nơi tìm cảm giác tồn tại.”

Khương Chi Ý nói: “Thỉnh cầu các hạ chú ý lời nói!”

Khương Hoàn không để ý nói: “Ta thật không rõ, người đều biến mất mấy ngàn năm, như thế nào còn nhiều chuyện như vậy, một hồi là cái gì Vọng Phù Cung, một hồi lại cái gì ‘Phù Du Kiếp Vọng Nguyệt đồ ’, một hồi lại là cái gì Kim Ngưu thủ vệ …… Có thể học hỏi một vị Ma Vương khác trong lời đồn hay không, người ta cũng không lưu lại nhiều thứ lung tung rối loạn như vậy.”

Huynh muội Khương gia hít sâu một hơi.

Phong Việt Từ trấn an Thanh Ngưu, đạm thanh nói: “Khương Hoàn.”

“Ân…… Ân?” Khương Hoàn phút chốc liền nghiêng đầu, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, kinh ngạc nói: “Đạo quân, mới vừa rồi ngươi gọi tên ta?”

Phong Việt Từ nói: “Khương Đế cùng Ma Vương, đều có chỗ hơn người. Nói cẩn thận.”

Khương Hoàn nào còn có tâm tư quản cái gì Khương Đế Ma Vương, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, ngữ điệu dương lên nói: “Nếu đạo quân gọi tên của ta, ta đây có phải cũng nên đổi xưng hô hay không?”