Khi lần đầu tiên hiệu trưởng gặp được Khương Hoàn ở trong thế giới luân hồi, lập tức cảm thấy người trẻ tuổi này rất không tầm thường.
Đó là một thế giới nhỏ văn nhân xuất hiện lớp lớp, miệng đầy “chi, hồ, giả, dã*”, khắp nơi đều là tài tử giai nhân, cho dù xảy ra tranh chấp, tất cả mọi người đều lịch sự văn nhã. Người già như hiệu trưởng, cứ như cá gặp nước, ở thế giới nhỏ làm nghề cũ – dạy học.
Trong thế giới luân hồi không già không chết, một nhóm người trẻ tuổi, chỉ mình ông khi mới xuyên qua là một ông già đã qua tuổi nửa trăm, dựa vào bề ngoài và học thức, được mọi người đặc biệt tôn kính.
Khi đó Khương Hoàn là học sinh của ông, so với bộ dáng tôn lễ thủ quy của những người khác, hắn mang vẻ đặc biệt phóng túng không kìm chế được, mỗi khi tâm tình tốt, sẽ gọi ông một tiếng “thầy Kỷ”, nếu tâm tình không tốt, mắt cũng chẳng thèm nâng.
Sau đó, hiệu trưởng mới phát hiện, trong thế giới luân hồi không bao giờ tồn tại một nơi an bình thực sự.
Trong đám học sinh của ông có một cô bé hơn mười tuổi, trong sáng tốt bụng, người cũng thuần thiện, kết quả bị ác bá hãm hại, mà ác bá lắm quyền nhiều của*, văn nhân tay trói gà không chặt, căn bản không thể giải oan cho nàng.
Hiệu trưởng liều mạng một lần tới cửa lấy lại công lý cho học sinh, cũng bị đuổi ra ngoài.
Khi đó Khương Hoàn đứng ở bên cạnh nhìn, trong mắt mang theo ý cười trào phúng.
Kết quả ngày hôm sau, ác bá lắm quyền nhiều của bị người ta chém đầu trong lúc mơ màng ngủ.
Khi mọi người đi viếng cô bé, phát hiện cái đầu lợn kia bị treo trước mộ, lập tức khóc không thành tiếng, kêu lên tỏ ý vui mừng, hô to ông trời có mắt.
Nhưng chẳng ai biết ai đã làm việc này.
Hiệu trưởng biết, là Khương Hoàn.
Vậy nên về sau, cho dù các đồng hương luôn kể với ông rằng Khương Hoàn không tốt như thế nào, cho dù lần thứ hai gặp được Khương Hoàn, thằng nhóc này đang cầm đao chém người…… Hiệu trưởng cũng rất khó thay đổi ý nghĩ “Khương Hoàn không xấu”.
Đặc biệt là Khương Hoàn còn tặng ông một nửa số thẻ lệnh.
Dù sao hiệu trưởng cũng là người lớn tuổi. Chim bay mỏi rồi cũng phải bay về tổ, lá rồi cũng phải rụng về cội, ông quyến luyến cố hương Trái Đất hơn bất kỳ ai, cũng khát vọng trở về nhà hơn bất kỳ ai. Năm đó, mọi người còn đang cảm thấy mới lạ với thế giới luân hồi, ông đã bước lên đường trở về quê.
Nhưng thẻ lệnh khó tìm, ông là một lão già, hao hết sức lực cũng chỉ tìm được bốn tấm. Khương Hoàn nghe ông lải nhải nửa ngày, khi rời đi tùy tiện vung tay ném cho ông ba tấm.
Hiệu trưởng muốn trả lại, nhưng Khương Hoàn đã đi khuất bóng.
Ông trở thành người đầu tiên tìm đủ bảy tấm thẻ lệnh trong số người luân hồi, cũng là người đầu tiên đi đến Khởi Nguyên trong truyền thuyết.
Chỉ tiếc rằng…… Vốn tưởng đã thấy được kết thúc, nhưng đó chỉ là một bắt đầu khác.
Nhớ tới chuyện cũ, hiệu trưởng hơi ngẩn người.
Khương Hoàn: “Chỗ đó ta ở chán rồi, chỉ đổi chỗ đi dạo thôi. Hiệu trưởng, tuy rằng ta rất đẹp trai, nhưng ông cũng không nên nhìn chằm chằm ta nhỉ?”
Hiệu trưởng lấy lại tinh thần, lập tức nói: “Thôi đi thằng nhóc Khương, ngươi nhìn Thanh Huy nhà ta, đã thông minh còn xinh đẹp, tính tình tốt nữa, hơn ngươi một trăm lần. Không phải ta nói khoác, ngươi tìm khắp vạn giới luân hồi cũng không thấy người thứ hai đâu!”
Phong Việt Từ hoàn toàn không có cảm giác được khen ngợi, chỉ an tĩnh đứng dưới tàng cây, vỗ về đầu Thanh Ngưu, bảo nó tự mình đi chơi.
Khương Hoàn nhìn Phong Việt Từ, cười cười: “Cái này ta tán thành, nhưng hiệu trưởng này, Đạo Quân là của nhà ngươi?”
Hiệu trưởng vừa nghe, lập tức bất mãn nói: “Học sinh ta nhận! Không phải nhà ta còn có thể là nhà ngươi sao?”
Khương Hoàn cười cười đáp: “Đúng vậy.”
Hiệu trưởng bị da mặt dày của hắn làm cho kinh ngạc: “Ngươi tưởng bở!” Vừa nói vừa vội vàng dặn dò Phong Việt Từ, “Thanh Huy, nghe thầy, tránh xa thằng nhóc này ra!”
Tuy ông cảm thấy bản tính Khương Hoàn không xấu, nhưng vỗ lương tâm mà nói, hắn cũng không phải người tốt đẹp gì.
Phong Việt Từ không nói được, cũng không nói không được, khi vào nhà, thấy trên bàn chất đầy đồ vật linh tinh lộn xộn, nhẹ nhàng sắp xếp sách vở bàn ghế ngay ngắn gọn gàng, đổ nước cũ trong ấm trà đi, pha trà mới.
Hiệu trưởng liên tục nói: “Ôi ôi ôi, cơ thể con không khỏe, cứ ngồi yên là được, để thầy dọn!”
Khương Hoàn đi qua, nhận lấy ấm trà trên tay y châm trà, cảm khái trong lòng: “Đạo Quân, ngươi thật hiền huệ!”
“Ngươi mới hiền huệ, cái này gọi là ngoan ngoãn lễ phép!” Hiệu trưởng vớ được cơ hội lập tức muốn khoe khoang đứa trẻ nhà mình, ngồi xuống nói: “Thanh Huy từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan, ta còn nhớ rõ Tàng Thư Lâu năm đó chất đầy sách vở lộn xộn , nhưng chỉ sau khi y đến, không bao lâu đã phân loại xong tất cả, sắp xếp rất gọn gàng, tìm sách cũng không cần hỏi thư linh, làm cho thư linh tìm ta khóc lóc kể lể bảo đã thất nghiệp.”
Khương Hoàn rục rịch trong lòng: “Đạo Quân khi còn bé trông như thế nào?”
Hiệu trưởng ánh mắt sáng lên, bật thốt lên nói: “Dễ thương! Ta nói với ngươi……”
Phong Việt Từ: “Hiệu trưởng.”
Hiệu trưởng cứng rắn chuyển đề tài, nghiêm trang nói: “Ta và ngươi nói chính sự đi.”
Khương Hoàn: “Chuyện liên quan đến Đạo Quân sao không phải là chính sự? Ta thấy Đạo Quân hiện giờ rất xinh đẹp, khi còn nhỏ tất sẽ cực kỳ đáng yêu!”
Phong Việt Từ: “Khương công tử.”
Khương Hoàn: “Được được được, ta đổi cách nói khác, Đạo Quân hồi còn bé chắc sẽ rất đứng đắn.”
Phong Việt Từ vén nhẹ ống tay áo, bưng trà chậm rãi uống, không nói lung tung với hắn.
Hiệu trưởng mỉm cười nhìn hai người bọn họ, lắc đầu nói: “Nhóc Khương, khó có thể thấy ngươi có thái độ tốt như vậy. Nếu khi ngươi nói chuyện với người khác cũng mang dáng vẻ này, chắc chắn sẽ không làm cho người gặp người sợ.”
Khương Hoàn không cho là đúng: “Người khác có đẹp bằng một phần mười Đạo Quân không?”
Hiệu trưởng “Ôi” một tiếng, phá đám: “Lúc trước là ai nói ấy nhỉ, ‘trên đầu chữ sắc có một cây đao’? Nói cái gì mà người càng dễ nhìn càng nguy hiểm, phải tránh xa một chút?”
Khương Hoàn: “Đây là lời khuyên dành cho những người trẻ tuổi đó, bọn họ thấy người hơi đẹp một chút thôi thì cả não cũng không động. Ta đương nhiên không giống.”
Hiệu trưởng thầm gào thét, giả vờ! Ngươi cứ giả vờ nữa đi!
Nhưng đây cũng là lời nói thật, trong thế giới luân hồi có không ít người đẹp, đừng nói Khương Hoàn động tâm với bất kỳ ai, một lần thủ hạ lưu tình cũng không có, quả thực trái tim còn cứng hơn cả đá.
Huống chi Thanh Huy cũng không phải con gái, đương nhiên sẽ càng không có chuyện gì.
“Ta khá tò mò,” Khương Hoàn nhìn chằm chằm hiệu trưởng hỏi: “Đến chỗ này đã nhiều năm như vậy, các ngươi vẫn không tìm được đường trở về sao? Đang yên đang lành, thế mà lại đi mở trường học.”
Hiệu trưởng nghe vậy, nụ cười trên mặt nhạt dần, một lúc lâu sau, ông mới thở dài một tiếng.
Phong Việt Từ nhẹ nhàng buông chén trà, nói: “Hiệu trưởng nhớ nhà đến sốt ruột, nếu tìm được đường về, hôm nay đã không đứng ở đây.”
Khương Hoàn nhìn y: “Đạo Quân cũng biết rõ việc này?”
Phong Việt Từ gật đầu nói: “Hiệu trưởng không hề dấu diếm.”
Khương Hoàn không khỏi lắc đầu, lẩm bẩm: “Đến cả việc này cũng không thèm lừa gạt, Đạo Quân quá dễ dàng làm người ta buông lòng phòng bị.”
Hiệu trưởng: “Phàm là chuyện Thanh Huy đã gặp qua sẽ không quên được, đọc nhiều sách vở, rất nhiều việc y còn rõ hơn cả ta. Năm đó, khi ta tới đây, tìm kiếm vô số nơi, mãi vẫn không tìm ra manh mối, nhưng mấy năm gần đây, nhận được vài tin tức hữu dụng.”
Khương Hoàn: “Hả?”
Hiệu trưởng lấy một tờ giấy trắng trải lên mặt bàn, dùng bút vẽ một vòng tròn lớn ở trung tâm, rồi vẽ rất nhiều vòng tròn nhỏ ở bốn phía vòng tròn.
Khương Hoàn nhìn nửa ngày vẫn không hiểu được hắn muốn biểu đạt cái gì, uống ngụm trà, nói: “Hiệu trưởng, ông là họa sĩ linh hồn à?”
Hiệu trưởng trợn mắt liếc hắn, nghiêm mặt nói: “Ngươi còn nhớ ‘hệ thống’ gọi chỗ này là gì không? Khởi Nguyên của vạn giới luân hồi! Vậy có thể hiểu —— nơi này là trung tâm của toàn bộ thế giới luân hồi hay không? Mà nơi này cũng có một cách gọi khác, năm xưa được gọi là ‘Ma Vương chi cảnh’, khi Ma Vương còn tại vị, cửu thiên thập địa, vạn giới luân hồi, đều lấy Ma Vương làm vua.”
“Nhưng một Khởi Nguyên nhỏ bé, tại sao lại được gọi là ‘cửu thiên thập địa, vạn giới luân hồi’?”
Khương Hoàn nghe một chút liền hiểu, trầm ngâm nói: “Khởi Nguyên không phải là toàn bộ Ma Vương chi cảnh, chỉ là mảnh đất trung tâm, vạn giới luân hồi cũng là một bộ phận của Ma Vương chi cảnh.”
“Thông minh.” Hiệu trưởng gật đầu, lại nói: “Nhóc Khương, ngươi từng đi qua nhiều thế giới luân hồi hơn so với chúng ta, có phải có một cảm giác đặc biệt quen thuộc không?”
Khương Hoàn nghĩ nghĩ: “Có cái gì quen thuộc?”
“Trời ạ, vô văn hóa thật đáng sợ, nhóc Khương, ngươi phải đọc sách nhiều hơn!” Hiệu trưởng nói: “Ta nhớ rõ có vài cô bé đã nói với ta, rất nhiều thế giới nhỏ có giả thiết giống với sách các nàng đã đọc, cái gì mà xuyên qua trọng sinh, tranh bá thiên hạ, làm ruộng làm giàu, tu chân mạt thế…… Ối dồi, còn có cái gì nữa nhỉ, yêu thích của người trẻ tuổi, ông già ta không nhớ rõ.”
Khương Hoàn dựa gần vào Phong Việt Từ, thấp giọng hỏi: “Đạo Quân, ngươi có hiểu không?”
Phong Việt Từ: “Ừm.”
Khương Hoàn: “Ừm?”
Phong Việt Từ bình tĩnh nói: “Từng có học sinh viết sách trong giờ học, sau đó bị tịch thu, để ở Tàng Thư Lâu.”
Khương Hoàn nhịn cười nói: “Thú vị lắm hả?”
Phong Việt Từ nghe vậy, thế mà nghiêm túc tự hỏi một lát, trả lời: “Khá thú vị.”
Khương Hoàn lập tức thuận theo, nói: “Đợi lát nữa vậy, nhất định ta phải đến Tàng Thư Lâu học tập một chút.”
Hiệu trưởng vỗ bàn, nghiêm túc nói: “Tàng Thư Lâu là chỗ ở của Thanh Huy, đợi lát nữa trời cũng tối, ngươi đến đấy làm cái gì? Muốn đến cũng phải đến vào ban ngày!”
Khương Hoàn không tỏ ý kiến, nói sang chuyện khác: “Vừa rồi hiệu trưởng muốn nói là, thế giới luân hồi có quan hệ với Trái Đất sao?”
Hiệu trưởng vừa nghe, lập tức quên bẵng chuyện Khương Hoàn muốn chạy tới Tàng Thư Lâu, suy nghĩ lại tập trung đến chính sự, gật đầu rồi lại lắc đầu, thở dài: “Tất cả đều là suy đoán, ta và mọi người đã thảo luận vô số lần, giả thiết vô số lần, cuối cùng đều quay lại điểm ban đầu, không đưa ra được kết luận, bởi vì toàn bộ điểm mấu chốt đều chỉ đến một người.”
Khương Hoàn nói: “Ma Vương.”
Hiệu trưởng hít sâu một hơi: “Không sai, Ma Vương. Ta nghĩ rồi nghĩ, chỉ có tìm được chủ nhân năm xưa của Ma Vương chi cảnh, mới có thể tìm được đường trở về, hoặc là, chúng ta đến đây đúng là có liên quan đến vị Ma Vương Bệ hạ này.”
Khương Hoàn không có phản ứng quá lớn, chỉ hỏi: “Không phải Ma Vương đã chết rồi sao? Các ngươi tìm ở đâu?”
Hiệu trưởng buông tay, vẻ mặt đau khổ, hết đường xoay xở.
Khương Hoàn “À” một tiếng, lạnh lùng nói: “Khó trách các ngươi lại an phận mở trường học ở đây, hóa ra là không thấy hy vọng trở về.”
Hiệu trưởng nặng nề buông bút, giật nhẹ râu bạc của mình, cố gắng lên tinh thần một lần nữa, kiên định lạ thường nói: “Cho dù không thấy hy vọng nhưng chúng ta cũng không thể từ bỏ. Nhóc Khương, chúng ta phải về nhà!”
Khương Hoàn chẳng quan tâm: “Không phải chúng ta, là các ngươi thôi.”
Hiệu trưởng cả kinh nói: “Ngươi……”
Khương Hoàn chống cằm, nghiêng đầu cười, nói: “Ta cảm thấy chỗ này khá tốt, ở lại lâu dài cũng không tồi. Đạo Quân, ngươi nói có phải hay không?”
Ánh mắt của Phong Việt Từ giao với hắn, khẽ lắc đầu, trả lời: “Nghe nói cố hương của hiệu trưởng và Khương công tử là nơi kỳ diệu thế gian khó thấy được, ta cũng muốn đến xem một chút.”
Khương Hoàn: “……”
.
.
.
—–
Chú thích:
(*) Chi, hồ, giả, dã: là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí.
(*) Câu thường thấy là “lắm tiền nhiều của”, nhưng ý của câu là chỉ ác bá vừa có tiền vừa có quyền nên bạn beta đã chỉnh thành “lắm quyền nhiều của”.