Tô Lệnh Mưu không biết Dương Sách đang hò hét trong lòng, muốn hỏi han Phong Việt Từ trước rồi mới lo lắng đến các bạn nhỏ.
Phong Việt Từ thủ lễ: “Thầy Tô.”
Tô Lệnh Mưu nghiêng người, chỉ nhận nửa lễ của y, khẽ cười nói: “Trở về là tốt rồi. Bọn nhỏ kia ngày nào cũng hỏi ngươi, hiệu trưởng lúc nào cũng nhớ ngươi, chờ ngươi ——”
Dương Sách: “Khụ khụ khụ!”
Tô Lệnh Mưu nghe tiếng, rốt cuộc nghiêng đầu nhìn thoáng qua, còn chưa kịp nhìn những người khác, đã bị một bóng người mặc trường bào đen vàng choán lấy tầm mắt, mặt lập tức biến sắc, đồng tử co lại, nụ cười cũng cứng đờ trên khuôn mặt.
Khương Hoàn ôm đao mỉm cười, rất tùy ý chào hỏi: “Ây dà, lão Tô, thật trùng hợp.”
Mọi người: “……”
Bàn tay Tô Lệnh Mưu lặng lẽ siết lại, trầm mặc một hồi lâu, bình tĩnh nói: “Khương công tử.”
Đối với Khương Hoàn, bóng ma tâm lý của Tô Lệnh Mưu không thể ít hơn Dương Sách. Có thể nói, trong thế giới luân hồi, phàm là gặp được Khương Hoàn, hoặc là đã chết, hoặc là chết cũng không muốn gặp lại hắn.
Khi đó Tô Lệnh Mưu đang làm nhiệm vụ ở thế giới nhỏ Tề Triệu Ngụy Sở tứ quốc phân tranh, đầu tiên hắn trợ giúp vương tử nhỏ không được yêu quý của nước Sở, gϊếŧ chết vua Sở đăng cơ, nhân lúc quân Ngụy đang ép sát, thuyết phục Tề Triệu xuất binh tiêu diệt nước Ngụy, sau đó dụ công chúa nước Triệu hạ độc hoàng huynh, lấy giang sơn làm sính lễ, cuối cùng hợp lực bình định nước Tề.
Cực cực khổ khổ, lao tâm khổ tứ, mưu tính mười mấy năm, mắt thấy thiên hạ nhất thống đã gần trong gang tấc, nửa đường lại lòi ra một Khương Hoàn, giữa thiên quân vạn mã chém chết vua Tề, chém chết vua Sở, chém chết công chúa nước Triệu!
Rồng bỗng mất đầu, làm sao có thể không loạn?
Mười mấy năm khổ tâm của Tô Lệnh Mưu toàn bộ đều chảy về hướng đông, tức giận đến mức hộc máu ba thước, bệnh không dậy nổi, sau khi ra khỏi thế giới nhỏ phải điều dưỡng mấy năm mới khỏe lại.
Tần Văn Nhân nhỏ giọng nói: “Tô, Tô sư trưởng, sắc mặt ngài rất khó coi đấy! Ngài cũng biết Khương học trưởng sao?”
Tô Lệnh Mưu mỉm cười nói: “Học trưởng? Quả thực là học trưởng của các ngươi, hiệu trưởng trồng đào trồng mận khắp thiên hạ, khi nào cũng có ‘bất ngờ’ nha.”
Hai chữ “bất ngờ” như được nghiến ra từ kẽ răng, đáng tiếc ngoại trừ Dương Sách, không ai hiểu được.
Khương Hoàn xoay thẻ ngọc bên hông, nói: “Ta cũng cảm thấy vậy. Tới Học Cung như thấy cảnh cũ, gợi lên không ít hồi ức, không chờ được muốn ôn chuyện với hiệu trưởng. Ai, lão Tô, ngươi trừng ta làm gì?”
Tô Lệnh Mưu: “……”
Phong Việt Từ che miệng ho khan hai tiếng, Khương Hoàn lập tức không thèm phản ứng Tô Lệnh Mưu, nghiêng đầu nói: “Chỗ này gió lớn, ngươi lại đây một chút, đừng đứng ở đầu gió.”
Tô Lệnh Mưu mày nhăn lại.
Phong Việt Từ nói: “Thầy Tô, Lâm cô nương đi từ xa đến, một đường vất vả, làm phiền ngươi mang nàng đi nghỉ ngơi. Khương công tử sẽ cùng ta đi gặp hiệu trưởng.”
Tô Lệnh Mưu còn chưa kịp mở miệng, lập tức thấy Khương Hoàn mặt mày hớn hở nói: “Được, vừa lúc tiện đường, Đạo Quân đưa ta đi dạo Học Cung đi.”
Biểu tình nhẹ nhàng trong sáng, nào có nửa phần bóng dáng đại Ma Vương sát khí đầy trời?
Phong Việt Từ gật đầu: “Khương công tử, mời.”
Đôi mày của Tô Lệnh Mưu nhăn tít lại, chân mày như muốn chạm vào nhau.
“Khương công tử,” Lâm Yên Lam vội dặn dò: “Không thể làm Đạo Quân mệt nhọc……”
Khương Hoàn xua tay: “Lâm cô nương cứ an tâm, chỉ đi dạo một lúc thôi, nào có dám để y cùng ta đi xa như vậy.”
Phong Việt Từ chào hỏi với mọi người, chậm rãi đi, Thanh Ngưu dậm chân, vung sừng đắc ý đuổi theo.
Khương Hoàn hai ba bước chạy qua, sóng vai đi cùng y, ấn đầu Thanh Ngưu đẩy sang một bên.
“Mu mu! Mu mu!”
Thanh Ngưu dậm chân, ấm ức không chịu nổi.
Khương Hoàn ngoáy tai: “Trâu này nuôi béo, có thể làm thịt.”
Thanh Ngưu: “Mu mu ——”
Phong Việt Từ: “Mu Mu, yên tĩnh.”
Khương Hoàn cười to: “Ha ha ha, ta đã bảo……”
Phong Việt Từ hơi nghiêng đầu, nhìn hắn một cái, đôi mắt sáng lấp lánh, nhẹ nhàng chẳng có lấy một chút trọng lượng, nhưng lại khiến xương cốt người ta ngứa ngáy.
Khương Hoàn: “……”
Vì thế Khương Hoàn cũng yên tĩnh.
Tô Lệnh Mưu híp mắt lại, túm Dương Sách qua, hạ giọng nói: “Ngươi gặp hắn, không biết truyền chút tin tức trở về sao?”
Dương Sách khóc không ra nước mắt nói: “Ta truyền tin cho hiệu trưởng!”
Tô Lệnh Mưu túm gáy gã, cười mắng: “Hiệu trưởng cả ngày mân mê bảo bối của ổng, hàng ngàn hàng vạn thư tín chất đống đều không xem, sự tình cấp tốc như thế mà ngươi còn truyền tin cho ông ấy? Ngươi có bị đần không?”
Dương Sách: “……”
Tô Lệnh Mưu thở dài, trầm ngâm nói: “Ta thấy thái độ của hắn với Thanh Huy không giống bình thường, sao lại thế này?”
Dương Sách “A” một tiếng, có lẽ bởi vì tất cả mọi người đều đối với Đạo Quân cực tốt, làm gã tập mãi thành quen, cảm thấy Khương Hoàn tốt với Đạo Quân cũng bình thường, nghe Tô Lệnh Mưu hỏi một câu như vậy, mới bất ngờ phát hiện ra —— thái độ của Khương đại Ma Vương với Đạo Quân tốt đến mức khiến người không dám tưởng tượng?
Nhưng nói đi nói lại, Dương Sách thì thầm: “Đạo Quân người gặp người thích nha.”
Tô Lệnh Mưu: “Ngươi đần chết đi được!”
Được người khác yêu quý ủng hộ, đó là được yêu thích, bị người như Khương Hoàn đối đãi khác biệt, đó là thảm họa!
Đương nhiên Khương Hoàn không để bụng hai người kia bàn luận hắn thế nào, đang tâm tình cực tốt cùng người đẹp thăm thú Học Cung.
Ven đường phảng phất hương thơm đào mận, tùng bách tươi tốt, học sinh rời lớp tụ thành nhóm đi cùng nhau, miệng thì nói chuyện với bạn bè, ánh mắt lại trộm liếc lại đây.
Khi xuyên qua rừng cây, một cành đào khô gãy xuống, kéo lấy ống tay áo của Phong Việt Từ.
Phong Việt Từ rũ mắt, nhẹ phẩy ống tay áo, hoa văn hoa sen trên tay áo mở ra, lóe lên những vụn sáng, ngay sau đó, cành cây bị gãy kia, không ngờ liền lại với cây, hoa đào mỏng manh, bung nở từng bông, đua nhau khoe sắc.
Khương Hoàn thấy vậy liền nói: “Hoa rơi nên về với bụi đất, Đạo Quân lại làm cây khô gặp xuân, tại sao không thấy ngươi dịu dàng với người khác như thế? Đây không phải là người không bằng hoa? À đúng rồi, người cũng không bằng sách.”
Phong Việt Từ nhàn nhạt nói: “Sách giải từ, hoa giải ý, khác với người.”
Khương Hoàn lắc đầu cười: “Đạo Quân trầm lặng tao nhã, ta là người tục tằng, dù thường xuyên cảm thấy con người rất phiền toái, nhưng còn tốt hơn hoa hoa cỏ cỏ.”
Phong Việt Từ: “Nếu Khương công tử là người tục tằng, trong thiên hạ sẽ không còn người không tầm thường nữa.”
Lời dễ nghe, giọng càng dễ nghe hơn, Khương Hoàn nghe đến mức muốn bay lên trời.
Vạt áo Phong Việt Từ như mây, qua rừng cây, bước lên cầu đá, nói: “Người khác không ở trong mắt Khương công tử, không phải người phiền, chỉ là phiền lòng thôi.”
Khương Hoàn nhếch khóe miệng nói: “Ai bảo thế? Ở bên Đạo Quân, ta không phiền chút nào. Đến đây đến đây, Đạo Quân tự mình nhìn xem, ngươi có ở trong mắt ta không.”
Dứt lời, Khương Hoàn liền vòng đến trước mặt Phong Việt Từ, một hai phải bắt hắn nhìn một chút.
Cầu đá không rộng, Khương Hoàn chắn phía trước như vậy, làm sao còn có thể đi qua, Phong Việt Từ ngẩng đầu, thấy đôi mắt đen của hắn sâu thẳm như màn đêm, nhìn không ra cảm xúc, bỗng có cảm giác xa cách khó lường.
Chỉ sợ khi nở nụ cười cũng mang thái độ đùa cợt trần thế, lạnh nhạt khiến người ta không thể nảy sinh cảm giác gần gũi.
Khó trách mọi người sợ hãi hắn như thế.
Phong Việt Từ lặng im một lát, nói: “Ta thấy rồi. Khương công tử, đừng chắn đường.”
Khương Hoàn nhìn chằm chằm gương mặt y, thấy biểu tình của y không thay đổi chút nào, buột miệng thốt ra: “Trên đời này có gì có thể khiến ngươi động lòng không?”
Người tự cao tự đại tất sẽ ngông cuồng, người tứ đại giai không* tất sẽ cô độc, mà Phong Việt Từ liêm khiết trong sạch, tính tình tựa tiên, nhưng quá mức lạnh lẽo.
Cái gọi là “Vô dục tắc cương*”, nếu có tâm tính hoàn hảo, sẽ không tồn tại một chút khuyết điểm nào.
Ánh mắt Phong Việt Từ trong trẻo, lẳng lặng mà hỏi lại: “Trên đời này có gì có thể khiến Khương công tử thực sự để ý không?”
Khương Hoàn ngẩn ra, thế mà cứng họng, nửa ngày đều không nói gì.
Bước qua cầu đá, phía trước chính là ký túc xá học sinh, một đám thiếu niên không ngoan ngoãn nghỉ trưa, thiếu chút nữa chen sập cửa chính, chỉ vì muốn nhìn Thanh Huy Đạo Quân cực ít ra mặt một lần, khiến cho nhóm sư trưởng quản lý ký túc gân cổ mắng: “Trong buổi lễ tiết các ngươi đã học cái gì? Tất cả trở về ngủ trưa cho ta! Còn dám đứng ở đây nữa thì trừ điểm! Đi về, mau!”
Dứt lời, quay đầu chào hỏi Phong Việt Từ từ xa.
Phong Việt Từ đáp lễ từng người một rồi bước tới ký túc xá giáo viên. Nhóm sư trưởng của Học Cung đa số đều có tiết ban ngày, nơi này bỗng có vẻ im lặng đặc biệt.
Đi đến tận cuối đường mới nhìn thấy một tòa lầu cao độc lập, trên viết năm chữ to chói lọi—— “Hiệu trưởng office building”.
Khương Hoàn cười phì một tiếng: “Thú vị.”
Cửa lớn rộng mở, Phong Việt Từ nâng bước đang muốn đi vào, sắc mặt Khương Hoàn khẽ biến, nhanh chóng túm cánh tay y kéo người lùi lại.
Cùng lúc đó, trong lầu bỗng vang ra một tiếng nổ mạnh, ngay sau đó bay lên một đám khói đen xì.
Người xung quanh há hốc miệng, biểu tình chết lặng gào: “Trời xanh ơi, hiệu trưởng lại làm nổ lầu rồi!”
“Đạo Quân không bị sao đâu nhỉ? Công phu của vị học trưởng kia rất tốt!”
“Ai nha! Mãi Đạo Quân trở về một chuyến, đừng bị hiệu trưởng dọa chạy mất!”
“Phải đó phải đó!”
Khương Hoàn phất tay quét tan khói mù, đầu tiên nhìn Phong Việt Từ, thấy y không có việc gì mới buông lỏng tay, nói: “Thế này là thế nào?”
Phong Việt Từ xoay người cảm tạ, nói: “Hiệu trưởng có đầu óc sáng tạo, thích nghiên cứu vật lạ, thường xuyên có việc ngoài ý muốn xảy ra.”
Hai người cùng bước vào cửa, chỉ thấy trong viện có một ông già râu bạc đang quỳ xuống bụi cỏ, đầu tóc lộn xộn, trên mắt mang một cái kính lọc sáng, tay sờ soạng mặt đất, híp mắt tìm đồ.
Phong Việt Từ khom lưng, nhặt một hạt châu đủ mọi màu sắc trong bụi cỏ, gọi: “Hiệu trưởng.”
Ông già râu bạc ngẩng đầu nhìn y, một lúc sau, lập tức nhảy dựng lên, nước mắt lưng tròng nói: “Thanh Huy ôi! Học sinh ngoan của thầy, rốt cuộc con đã trở lại rồi! Đến đây đến đây, giúp thầy làm thí nghiệm đi! Thầy có một ý tưởng……”
Khương Hoàn đưa nắm tay lên môi, hắng giọng.
Lúc này hiệu trưởng mới phát hiện ra có một người khác ở đây, quay đầu cẩn thận đánh giá: “Người trẻ tuổi, ta thấy ngươi hơi quen mắt.”
Khương Hoàn nói: “Ông lão này, ta thấy ngươi cũng hơi quen mắt.”
Hiệu trưởng nhìn Phong Việt Từ, rồi lại nhìn hắn, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên vểnh râu trừng mắt, chỉ hắn nói: “Khương Hoàn!”
Khương Hoàn cười như không cười nói: “Thầy Kỷ, đã lâu không gặp, ngài vẫn rất có tinh thần như vậy.”
Hiệu trưởng bỗng nhiên trầm mặc, nhìn chằm chằm hắn, Khương Hoàn cũng không tránh, đứng im mặc ông nhìn.
“Thằng nhóc Khương,” nửa ngày sau, hiệu trưởng mới đứng thẳng lên, chậm rãi nói: “Thật không dễ dàng, cuối cùng ngươi cũng rời khỏi chỗ kia đến đây?”
Ngần ấy năm qua, đã có bao nhiêu người thoát khỏi thế giới luân hồi. Chỉ còn mỗi Khương Hoàn người gặp người sợ, không nên bị nhốt lại nhất, lại không biết vì sao vẫn luôn phiêu bạt ở trong đó, tựa như đang lang thang không có mục tiêu, tìm kiếm thứ gì đó cực kỳ quan trọng, chẳng muốn rời đi.
.
.
.
—–
Chú thích:
(*) Tứ đại giai không: là giáo lý của Phật dẫn dắt chúng sinh nhận thức sự hư ảo, giả tạm của thế giới vật chất.
(*) Vô dục tắc cương: không có du͙© vọиɠ thì sẽ mạnh mẽ kiên cường.