Lâm Kiến Bảo nghĩ rằng sẽ xấu hổ, Nhậm Thần Dương đi ra ngoài về xong lại như không có việc gì hôn lên trán cậu, vào phòng tắm rửa qua một lần, trở lại phòng ngủ ôm cậu nằm lên giường.
Lâm Kiến Bảo nhắm mắt lại, ngửi mùi hương quen thuộc, trong lòng an tâm. Qua một lúc, cậu nhẹ giọng nói: "Buổi tối thử lại đi, em đi mua bôi trơn."
Nhậm Thần Dương nói: "Tôi đi mua."
Nhậm Thần Dương không tùy tiện mua, trước dùng di động tra một chút, việc khuếch trương linh tinh cũng tra một lần. Hắn là người giỏi, lúc học rất nghiêm túc, hiện tại ngay cả loại sự tình này cũng không ngoại lệ. Lâm Kiến Bảo thấy hắn một buổi chiều đều cầm di động, vẻ mặt bình tĩnh tra mấy việc này, gương mặt có chút nóng lên, không biết vì sao đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước, chính mình cũng ở trên mạng học mấy thứ này, thậm chí còn tìm rất nhiều, chuyên học kêu giường như thế nào, câu dẫn tìиɧ ɖu͙© của nam nhân như thế nào.
Lâm Kiến Bảo ngượng ngùng nghĩ, liền nỗ lực nghĩ về con trai, xem thời gian chắc là đã đến nơi, gọi điện thoại cho con trai.
Lâm Thần với bà Vương quả thật vừa tới khách sạn, Lâm Kiến Bảo dặn dò nhóc phải ngoan, phải nghe lời, không được chạy loạn. Lâm Thần bảy tuổi đối với vị ba ba đang lải nhải rất kiên nhẫn, ngoan ngoãn đáp ứng, lại hỏi: "Buổi tối hôm nay ba ba ăn cơm một mình ạ?"
Lâm Kiến Bảo nhìn thoáng qua Nhậm Thần Dương, không nói dối, "Chú Nhậm đến đây, buổi tối hôm nay ba ba cùng hắn ăn cơm."
"Vâng." Ngữ khí của Lâm Thần nghe không ra là cao hứng hay không, "Bà muốn mang con đi ăn cơm, con đi đây, tạm biệt ba ba."
"Được."
Bên kia tựa hồ do dự một chút, cuối cùng vẫn nói, "Thay con chào chú Nhậm."
Lâm Kiến Bảo hơi kinh ngạc vì sự lễ phép của con trai, ngơ ngác tắt điện thoại. Nhậm Thần Dương lại đây, "Tiểu Thần thật ngoan."
Lâm Kiến Bảo nghe hắn khen con trai, trên mặt lộ ra ý cười, tán đồng gật đầu, "Đúng là rất ngoan, phải cảm ơn dì Vương, nếu không có bà ấy giúp, Tiểu Thần chỉ sợ không hiểu chuyện như vậy. Nhưng nó quá hiểu chuyện." Lâm Kiến Bảo mê hoặc, nghĩ đến lúc mình bảy tuổi còn nghịch bùn đất, con trai mới bảy tuổi lại rất hiểu chuyện, hơn nữa vừa ngoan vừa lễ phép, thành tích học tập cũng tốt.
Cậu nhìn Nhậm Thần Dương, cảm thấy gen của đối phương hẳn là chiếm nửa phần công lao.
Nhậm Thần Dương bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt nhu hòa, hắn mím môi, cuối cùng mở miệng, "Tiểu Bảo, tôi hy vọng nó biết chuyện của chúng ta."
Lâm Kiến Bảo biết hắn sớm hay muộn cũng sẽ muốn nói sự thật, trái tim hơi hơi rung động, nhưng không lập tức gật đầu. Nhậm Thần Dương ôm lấy cậu, thấp giọng nói: "Tôi không phải muốn giành bảo bối của em, cũng không muốn gây áp lực cho em, tôi chỉ là muốn dùng phương thức tốt nhất để ở bên cạnh em, ở bên hai người."
Lâm Kiến Bảo nhắm mắt, nhẹ nhàng mấp máy môi, ngữ khí có chút vô lực, "Em biết trên người nó rốt cuộc chảy một nửa huyết mạch của anh." Cậu bất an cắn môi, cảm xúc sợ hãi bao trùm lấy tâm trí cậu, làm cậu thống khổ, nhưng không dám biểu hiện ra.
"Tiểu Bảo, để cho tôi yêu thương hai người, tuy rằng đã muộn, nhưng tôi hy vọng hai người có thể tiếp nhận tôi, tôi muốn chúng ta ở bên nhau, có thể cho tôi cơ hội này không này sao?"
Ánh mắt đối phương cực nóng, chứa đầy mong đợi, Lâm Kiến Bảo không có cách cự tuyệt, song không muốn đáp ứng nhanh như vậy. Trong lòng cậu băn khoăn rất nhiều, nhiều đến mức chính cậu còn không rõ, chỉ có thể vứt bỏ những tạp niệm ấy, "Thần Dương, cho em thêm một chút thời gian, em sẽ nói với nó, anh yên tâm."
Nhậm Thần Dương gật gật đầu, "Được."
Chạng vạng Nhậm Thần Dương ra cửa một chuyến, trở về trên tay cầm theo một cái túi, Lâm Kiến Bảo chỉ cần nghĩ đến bên trong có cái gì, nhiệt độ trên mặt liền tăng lên.
Trước kia việc xấu hổ gì cậu cũng nói được, chỉ cần có thể cùng Nhậm Thần Dương lên giường, tư thế đáng xấu hổ nào cũng dám làm, mà hiện tại lại ngượng ngùng thanh thuần như xử nữ, nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.
Nhưng cậu không muốn nhìn thấy Nhậm Thần Dương thất vọng, Nhậm Thần Dương nếu muốn, cậu nguyện ý cho, vậy nên mặc kệ khó khăn cậu cũng chịu đựng. Ở trong phòng tắm nhỏ hẹp cậu dùng vòi hoa sen tự súc ruột, đây là trước kia cậu học được trên mạng, đã tám năm chưa từng làm như vậy, thật làm cho cậu vừa đau vừa khó chịu, cái trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Địa phương nhỏ hẹp bị căng ra, cột nước phun vào, phun đến mức thành ruột có chút tê dại, bụng nhỏ trướng trướng không thoải mái. Lâm Kiến Bảo dùng tư thế quái dị đem hậu huyệt rửa sạch sẽ, không còn vết bẩn mới dừng lại. Cậu đem toàn thân rửa sạch sẽ, lúc rửa đến thư huyệt thử thăm dò cắm một ngón tay vào, nhưng đau đớn rất nhanh khiến cậu từ bỏ hành động này.
Lâm Kiến Bảo mặc áo trên, hạ thân lại không mặc cả qυầи ɭóŧ, may mắn áo dài, có thể che khuất bắp đùi cậu, tóc cậu ẩm ướt, sắc mặt hồng nhuận, trong mắt hàm chứa hơi nước. Cậu nhìn chính mình trong gương, cố cười một cái, sau đó đánh bạo đi ra ngoài.
Phòng ngủ vẫn rất nóng, Nhậm Thần Dương đang nghiên cứu đồ mới mua về, bôi trơn có của vài nhãn hiệu. Hắn nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Kiến Bảo nhỏ nước, thứ dưới háng lại bắt đầu nổi lên phản ứng.
Lâm Kiến Bảo xấu hổ không dám nhìn đồ vật trên giường, chú ý thấy Nhậm Thần Dương đã có phản ứng, ngoan ngoãn quỳ ghé vào trên giường, nhếch lên cái mông trắng nõn, lộ ra hậu huyệt hồng diễm ở giữa. Cậu cố nén xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Em đã rửa sạch sẽ, trước thử xem mặt sau được không?"
Nhậm Thần Dương nhìn cậu chủ động bày ra tư thế này, trái tim hơi đau đớn một chút, nhưng đối với hắn Lâm Kiến Bảo là dụ hoặc quá lớn, đặc biệt là tư thế như bây giờ, hai chân mở ra, huyệt khẩu đỏ tươi còn vết nước, thoạt nhìn như chất lỏng nào đó, đều trực tiếp đánh sâu vào du͙© vọиɠ của hắn.
Dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn ngạnh lên, Nhậm Thần Dương muốn đem cậu đổi tư thế, lại nghĩ trên mạng nói tư thế này với người thừa nhận tương đối tốt, liền bỏ cái ý niệm này.
"Được." Nhậm Thần Dương cầm lấy nhuận hoạt tề được đánh giá tốt nhất trên mạng, đổ một ít vào lòng bàn tay, sau đó ôn nhu ấn lên hậu huyệt cậu. Móng tay hắn là cố ý cắt ngắn, bảo đảm sẽ không thương tổn đến người kia. Nhuận hoạt tề có chút lạnh, bị đưa vào tràng đạo nóng hầm hập, khiến cho Lâm Kiến Bảo phát ra một tiếng rêи ɾỉ.
Nhậm Thần Dương cho rằng cậu cảm thấy đau, dừng động tác, ngữ khí có chút khẩn trương, "Rất đau à?"
Lâm Kiến Bảo lắc đầu, "Một chút cũng không đau, tiếp tục đi."
Cậu chôn đầu, cắn môi cảm nhận được ngón tay của Nhậm Thần đang ra ra vào vào ở hậu huyệt của mình, bắt đầu là một ngón, tiếp theo là hai ngón, sau đó là ba ngón, cậu nỗ lực thả lỏng chính mình, cảm giác ba ngón tay không ngừng tại hậu huyệt đè ép mát xa, càng nhiều nhuận hoạt tề bị đưa vào, rất nhanh đã khiến ngón tay dễ dàng cắm vào.
Nhậm Thần Dương cẩn thận vì cậu khuếch trương, lần đầu tiên làm chuyện như vậy, hắn lại làm có chút chăm chú, biểu tình đầy nghiêm túc. Lúc ba ngón tay ra vào phát ra tiếng nước, Lâm Kiến Bảo nghe thấy, xấu hổ, cậu nhẹ giọng nói: "Có thể đi vào rồi."
Nhậm Thần Dương lại cảm thấy chưa đủ, "Chờ một chút, nên đủ bốn ngón tay."
Hắn đổ thêm một ít nhuận hoạt tề vào, chậm rãi cắm vào ngón tay thứ tư, bốn ngón tay đem hậu huyệt nhỏ hẹp căng đầy, cơ hồ đem nếp nhăn nếp gấp căng ra hết. Nhậm Thần Dương theo ký ức tìm kiếm điểm có thể làm Lâm Kiến Bảo vui sướиɠ, cẩn thận tìm một hồi lâu, mới ở nơi cách huyệt khẩu năm centimet tìm được. Hắn nhẹ nhàng ấn nơi đó một chút, Lâm Kiến Bảo toàn thân run run, phát ra tiếng khác với rêи ɾỉ thống khổ.
Mắt Nhậm Thần Dương sáng rực lên không nhanh không chậm bắt đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi đó, cổ họng Lâm Kiến Bảo phát ra càng nhiều rêи ɾỉ, uyển chuyển ngọt nị, lại có loại hương vị như tám năm trước. Thanh âm như vậy hoàn toàn trêu chọc du͙© vọиɠ của Nhậm Thần Dương, hắn có chút khó nhẫn nại, bốn ngón tay hoàn toàn căng ra huyệt khẩu đỏ tươi, nhịn không được đến gần hôn lưng của Lâm Kiến Bảo ôn nhu dò hỏi, "Tôi có thể đi vào không?"
Lâm Kiến Bảo căn bản không thể chống cự ôn nhu của Nhậm Thần Dương, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mắt đều ướt, cậu nhẹ nhàng lắc mông, chôn đầu nhỏ giọng nói: "Tiến vào đi."
Ngón tay bị lấy ra, thay bằng đồ vật càng thô hơn, qυყ đầυ thật lớn ôn nhu đỉnh mở huyệt khẩu ướt mềm, Nhậm Thần Dương đem dươиɠ ѵậŧ một tấc một tấc cắm vào bên trong. Toàn thân Lâm Kiến Bảo run rẩy một trận, lại không có trốn tránh, cắn môi chịu đựng đau đớn, mãi đến khi đem căn dươиɠ ѵậŧ thô dài hoàn toàn nuốt vào.
Chỉ là kết hợp đã làm Nhậm Thần Dương hưng phấn, hắn nhìn thân hình xinh đẹp trắng nõn trước mặt, bàn tay to nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, nếu không có năng lực tự chủ thật lớn, hắn cơ hồ tưởng không màng tất cả mà thao làm cái nhục huyệt ướt nóng kia, cho đến khi tới cao trào tuyệt đỉnh.
Nhưng hiện tại hắn lại có điều cố kỵ, tám năm trước có thể hắn chỉ lo chính mình thoải mái, hiện tại lại hy vọng có thể làm người dưới thân này thoải mái hơn hắn. Một bàn tay của hắn xoa nắn tính khí của Lâm Kiến Bảo, thấy được thứ kia chưa hoàn toàn mềm xuống, trong lòng vui sướиɠ. Dươиɠ ѵậŧ của hắn nhảy lên, ngữ khí lại vẫn cố tình bình tĩnh, “Tôi có thể động không?”
Lâm Kiến Bảo tinh tế “Ư” một tiếng, co rút nhục huyệt kẹp chặt căn dươиɠ ѵậŧ thô to, giây tiếp theo, dươиɠ ѵậŧ đã bị rút ra, sau đó lại đâm vào, so với vừa nãy còn sâu hơn.
Trong tính sự Nhậm Thần Dương cũng không có kỹ xảo gì, nhưng hắn học tập rất giỏi, chỉ cần hắn nguyện ý, chuyện gì cũng làm được. Hắn cố tình cọ xát vào điểm nổi lên vừa mới tìm được của Lâm Kiến Bảo, không ngừng đâm vào nó, làm như vậy hiệu quả không tồi, Lâm Kiến Bảo chậm rãi phát ra tiếng rêи ɾỉ động tình, côn ŧᏂịŧ phía trước cũng càng ngày lên, ở mắt mã thậm chí còn chảy ra chất lỏng.
Chỗ hai người kết hợp dần dần phát ra tiếng nước liêu nhân, Lâm Kiến Bảo chôn đầu cắn môi, thừa nhận sự xâm chiếm ôn nhu của nam nhân. Tính ái vừa ôn nhu vừa triền miên lại mê người, đuôi mắt Lâm Kiến Bảo sớm đã đỏ, khóe miệng cũng chảy xuống một vệt nước miếng. Sau khi nam nhân làm hơn mười phút, Lâm Kiến Bảo nhịn không được lắc mông, “Nhanh một chút.. ”
Sau khi nam nhân vốn không thỏa mãn với việc làʍ t̠ìиɦ nhẹ nhàng như thế nghe thấy ba từ này, như mở ra cái chốt trên người, tự chủ trong nháy mắt sụp đổ, hắn động eo, khôi phục sự hung mãnh của tám năm trước, dùng côn ŧᏂịŧ thô to mưa rền gió dữ tiến công vào nhục huyệt ướt mềm.
Rất nhanh Lâm Kiến Bảo đã bị cắm bắn một lần, thành ruột gắt gao mυ'ŧ lấy dương cụ thô cứng bên trong, tốc độ của Nhậm Thần Dương chậm lại, một bên dùng tay loát tính khí của Lâm Kiến Bảo, một bên ở trong tràng đạo thong thả đâm rút, cho cậu có thời gian thích ứng với kɧoáı ©ảʍ.
Chờ Lâm Kiến Bảo qua cao trào, Nhậm Thần Dương đem dươиɠ ѵậŧ rút ra, làm Lâm Kiến Bảo trở mình. Sắc mặt của Lâm Kiến Bảo một mảnh ửng hồng, còn có chút mê man.
Nhậm Thần Dương chú ý tới thư huyệt của cậu vẫn khô khốc, trong lòng hơi khó chịu, nhưng không biểu hiện gì. Hắn cúi xuống hôn Lâm Kiến Bảo, một bên bắt lấy tay cậu cầm loát dươиɠ ѵậŧ của mình.
Lâm Kiến Bảo nhợt nhạt hôn đáp lại hắn, để hắn tìm lấy đầu lưỡi mềm mại mặc hắn liếʍ mυ'ŧ dây dưa, đôi mắt Nhậm Thần Dương tối sầm lại, tốc độ loát càng lúc càng nhanh, cuối cùng đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra.
Lâm Kiến Bảo nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa bắn ra, như mới hồi phục tinh thần, cậu có chút ngượng ngùng, “Tại sao lại rút ra?”
Nhậm Thần Dương hôn hôn môi cậu, “Trên mạng nói nơi thừa nhận sau khi bắn tinh sẽ không thoải mái.”
Lâm Kiến Bảo nghe thế câu nói này, lông mi run rẩy, trái tim cũng hơi run run.