Si Hán Khiến Người Ta Chán Ghét

Chương 25: Nếu tính ái cũng không thể

Lâm Kiến Bảo bị đề nghị này của hắn dọa sợ ngây người, sửng sốt một hồi mới khó khăn trả lời, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, “Lấy cacao đi.”

Nhậm Thần Dương nhìn cậu một cái, lại quay đầu đi tiếp tục rửa rau, Lâm Kiến Bảo bị hắn nhìn đỏ cả mặt, nhanh tay đem quạt điều hòa bật đến mức cao nhất.

Giữa trưa Nhậm Thần Dương đơn giản nấu xong hai món ăn, cơm nước xong lại chủ động đi rửa chén, lúc làm việc nhà nhìn rất thuần thục. Lâm Kiến Bảo thật ra không hiểu hắn nhiều lắm, thời học sinh yêu thầm chỉ biết một mặt ưu nhã thong dong của hắn, không biết hắn thế mà còn biết làm việc nhà.

Nhà Lâm Kiến Bảo không có internet, cũng không có TV, phương thức tiêu khiển cũng không có, bên ngoài trời lại nắng, cậu không thể đề nghị ra bên ngoài, ngồi trong chốc lát, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: “Thần Dương, anh muốn nghỉ trưa hay không?”

Lâm Kiến Bảo có thói quen ngủ trưa, thời gian ngủ ban đêm của cậu quá ít, giữa trưa dùng một tiếng rưỡi bù vào, không đến mức mệt.

Nhậm Thần Dương bình tĩnh nhìn cậu, gật gật đầu, lại nói: “Tôi muốn tắm một chút.”

“Em đi lấy khăn lông cho anh.”

Khi Nhậm Thần Dương tắm xong, Lâm Kiến Bảo đã đem chiếu lau một lần, như vậy sẽ đỡ nóng, lại đem quạt bật lên .

Trong không gian nhỏ hẹp có hai nam nhân thành niên, càng có vẻ chật chội hơn. Nhậm Thần Dương chỉ mặc quần, thân trên trần trụi, da thịt trắng nõn tàn lưu bọt nước. Trước kia Lâm Kiến Bảo thích nhất xem thân thể hắn, hiện tại lại khẩn trương không dám nhìn, đỏ mặt cúi đầu, nỗ lực khống chế thanh âm, không cho nó run rẩy, “Anh ngủ đi, em ở bên ngoài ngồi một lát.”

Nhậm Thần Dương cầm cổ tay của cậu, “Cùng nhau.”

Lâm Kiến Bảo không thể cự tuyệt.

Nhậm Thần Dương chống nửa người trên, đem Lâm Kiến Bảo vây ở dưới thân, lúc bị hôn Lâm Kiến Bảo muốn trốn, nụ hôn liền dừng ở trên má cậu. Nhậm Thần Dương hơi hơi ngẩn người, không nhụt chí lại hôn lên môi của cậu, Lâm Kiến Bảo lần này không trốn nữa, nhắm mắt lại thừa nhận nụ hôn ôn nhu

Đầu lưỡi một chút một chút liếʍ lên, đem khoang miệng cậu khai phá, lần thứ hai Nhậm Thần Dương hôn môi so với lần đầu thì thành thạo nhiều, cũng không quá kịch liệt, mà là triền miên nghiền nát, thay đổi các loại góc độ hôn xuống đôi môi hồng nhuận.

Toàn thân Lâm Kiến Bảo cứng đờ, hai tay bình đặt hai bên, cũng không dám sờ vào người phía trên. Nhậm Thần Dương do dự một chút, bắt lấy tay cậu kéo xuống dưới háng mình, nơi đó đã nổi lên một lều trại cứng rắn, kích thước còn lớn hơn so với trí nhớ của cậu. Cậu run rẩy định rút tay về, lại bị Nhậm Thần Dương nắm chặt, ấn ở địa phương thô cứng xoa nắn.

Nhậm Thần Dương dùng hết kiên nhẫn muốn khơi mào du͙© vọиɠ của Lâm Kiến Bảo, hy vọng có thể hài hòa giống tám năm trước, nhưng có một số việc theo tháng năm đã chệch hướng, lúc Nhậm Thần Dương sờ xuống phía dưới Lâm Kiến Bảo, lại phát hiện nơi đó mềm mại súc thành một đoàn, căn bản không có phản ứng cương cứng.

Hắn hơi ngây ra, Lâm Kiến Bảo có chút quẫn bách, vành tai đều hồng, cậu nhỏ giọng nói: “Dùng nơi đó đi.”

Cậu dùng từ mịt mờ như thế, Nhậm Thần Dương lại hiểu nơi đó là nơi nào, dươиɠ ѵậŧ tức khắc lại trướng đại một vòng. Tay Lâm Kiến Bảo run rẩy cởϊ qυầи của mình, cởi một hồi lâu mới đem quần và qυầи ɭóŧ cùng nhau lột bỏ, sau đó xoay người quỳ ghé vào trên giường, nỗ lực đem mông nhếch cao, giọng run lợi hại, “Anh, anh vào đi.”

Tư thế quen thuộc làm Nhậm Thần Dương nhiệt huyết dâng trào, trong lòng lại cảm thấy quái dị, hắn nhắm mắt, mới nghĩ ra quái dị ở chỗ nào.

Bởi vì trước kia bọn họ làʍ t̠ìиɦ trừ lúc Lâm Kiến Bảo chủ động bò lên giường dùng tư thế cưỡi ngựa, đều là dùng tư thế này, Lâm Kiến Bảo từng tỏ ra bất mãn, muốn dùng tư thế đối mặt, Nhậm Thần Dương lại không chịu, mỗi lần đều cực kỳ thô bạo đem cậu bãi thành tư thế này sau đó mạnh bạo tiến vào thân thể cậu.

Nhậm Thần Dương nhìn người giờ phút này chỉ cởϊ qυầи, chủ động tách ra đùi nhếch lên cái mông, trái tim hơi đau đớn, tìиɧ ɖu͙© giảm xuống vài phần. Lâm Kiến Bảo giống như đang chờ lên pháp trường đợi vài phút, vẫn không thấy Nhậm Thần Dương làm gì, còn tưởng rằng chính mình làm sai cái gì, vô thố quay đầu đi nhìn hắn, “Làm sao vậy?”

Nhậm Thần Dương vươn người qua ôm cậu vào trong ngực, hôn lên môi của cậu, Lâm Kiến Bảo bị động tiếp thu nụ hôn của hắn, không có ý tứ muốn né tránh, cũng không có nhiệt tình thừa nhận, cả người đều cẩn thận, cánh tay cũng không dám để ở eo hắn, ngược lại để ra phía sau.

Nhậm Thần Dương không có phát hiện chi tiết nhỏ này, hôn cánh môi co dãn của người yêu, du͙© vọиɠ lại lần nữa trỗi dậy, giọng hắn khàn khàn, “Tiểu Bảo, giúp tôi cởϊ qυầи.”

Lâm Kiến Bảo nghe thấy cái xưng hô này, cả người run lên, hốc mắt có chút nóng. Cậu đem quần nam nhân cởi ra, nhìn thấy cây dươиɠ ѵậŧ thô dài nhảy ra, ánh mắt hơi trốn tránh, lại ngoan ngoãn quỳ ghé vào trên giường, tách chân nhếch mông, bày ra bộ dạng nghênh đón.

Du͙© vọиɠ của Nhậm Thần Dương nghẹn nhiều năm nay mãnh liệt dâng trào, không kịp nghĩ nhiều, giờ phút này chỉ nghĩ muốn cùng Lâm Kiến Bảo hợp thành một thể. Đôi tay ôm lấy cái eo nhỏ của Lâm Kiến Bảo, dùng nhục bổng ngạnh trướng cọ xát đóa hoa giữa hai chân kia, cọ một hồi lại phát hiện không thích hợp.

Đóa hoa kia hoàn toàn không ướt.

Nhậm Thần Dương sửng sốt, vì kéo màn nên trong phòng hơi tối, hắn vươn ngón tay giữa đến, đυ.ng đến âm mao quanh nhục huyệt nhỏ bé, xác thật là rất khô khốc, một chút ướŧ áŧ cũng không có.

Lâm Kiến Bảo giống như cũng nhận ra trạng thái thân thể của mình, hoảng hốt quay đầu, trên mặt ửng đỏ, thần sắc lại cực kỳ bất an. Nhậm Thần Dương có chút xấu hổ, “Hình như không đi vào được.”

“Ừ” Lâm Kiến Bảo ấp úng, cắn cắn môi, “Em em thử xem.”

Cậu để Nhậm Thần Dương nằm thẳng ở trên giường, e lệ khóa ngồi trên eo hắn, cầm côn ŧᏂịŧ nóng bỏng tay, nhắm ngay huyệt thịt của mình, muốn cậy mạnh ngồi ngồi.

Hoa huyệt khô khốc cũng không có dấu hiệu mở ra, Lâm Kiến Bảo sốt ruột, dùng ngón tay muốn cắm vào đem tiểu huyệt căng ra, mới cắm vào một đốt ngón tay, cảm giác đau đớn ập tới, khiến cậu nhịn không được phát ra rêи ɾỉ thống khổ.

Nhậm Thần Dương hoảng sợ, vội vàng đem ngón tay cậu giữ lấy, ôm cậu vào trong ngực, “Tiểu Bảo, không cần sốt ruột, chúng ta từ từ làm.”

Lâm Kiến Bảo có chút khó khăn tránh đi ánh mắt của hắn, “Xin lỗi, đã lâu không có làm.” giọng nhỏ đến mức khó có thể nghe, Nhậm Thần Dương trấn an cậu, “Tôi cũng vậy, chỉ từng cùng em.”

Lâm Kiến Bảo cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ của đối phương vẫn cương cứng, cuộn thân thể bò xuống, “Em dùng miệng giúp anh.”

Nhậm Thần Dương không kịp ngăn cản, dươиɠ ѵậŧ đã bị đầu lưỡi liếʍ lên, cái loại cảm giác này thật sự quá mức mỹ diệu, Nhậm Thần Dương không có cách nào cự tuyệt. Kɧoáı ©ảʍ quen thuộc một chút một chút chiếm lấy cơ thể, đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp nam tính của hắn, rất nhanh đem căn tính khí liếʍ ướt. Lâm Kiến Bảo hé miệng, đem qυყ đầυ to béo hàm vào, bởi vì hàm quá sâu, đỉnh đến đầu lưỡi nhỏ, khiến cậu muốn đem căn dươиɠ ѵậŧ nhổ ra, nôn mửa.

Nhậm Thần Dương bị dọa sợ rồi, vội vàng ngồi dậy đỡ cậu, lại ra ngoài rót một ly nước cho cậu. Lâm Kiến Bảo uống nước xong cảm thấy tốt một chút, lại muốn hàm căn nhục bổng, bị Nhậm Thần Dương ngăn lại.

“Dùng tay là được rồi.”

Lâm Kiến Bảo có chút khó chịu, bởi vì ho vài tiếng, đôi mắt đều hơi đỏ lên, “Thực xin lỗi.”

“Tiểu Bảo, không có việc gì.” Nhậm Thần Dương hôn hôn bờ môi của cậu, cả người chống ở trên người cậu, lại tận lực không ngăn cản thân thể cậu, cầm lấy tay Lâm Kiến Bảo đặt lên dươиɠ ѵậŧ của mình, thanh âm trầm thấp, mang theo một cỗ dụ dỗ ôn nhu, “Tiểu Bảo, giúp tôi.”

Lâm Kiến Bảo không tránh né, ngón tay bao lấy tính khí thô to, bắt đầu giúp hắn thủ da^ʍ. Trong phòng tối, lại nóng, không bao lâu hai người đã nhão nhão dính dính, hô hấp cũng thô nặng. Môi Nhậm Thần Dương lại dán tới, biến hóa góc độ liếʍ mυ'ŧ bờ môi của cậu, dùng đầu lưỡi liếʍ khoang miệng cậu. Lâm Kiến Bảo một bên giúp hắn tuốt súng ống, bị cái hôn ôn nhu triền miên lây nhiễm, dần dần nhắm hai mắt lại.

Nhậm Thần Dương chú ý thấy dươиɠ ѵậŧ của cậu cũng tiến vào trạng thái, trong lòng vui vẻ, vươn ra ngón tay nắm lấy, ôn nhu âu yếm.

Không khí dần dần nóng lên, lúc hai căn dươиɠ ѵậŧ bị nắm bên nhau trên dưới loát động, Lâm Kiến Bảo bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ trong cổ họng phát ra rêи ɾỉ, cậu nhanh đem rêи ɾỉ áp xuống, như là cảm thấy thẹn thùng.

Nhậm Thần Dương liếʍ liếʍ vành tai trắng nõn của cậu “Tiểu Bảo, kêu ra đi.”

Lâm Kiến Bảo vẫn không chịu kêu, Nhậm Thần Dương cũng không miễn cưỡng cậu, liên tục không ngừng hôn lên má và môi cậu, đồng thời tốc độ trên tay nhanh hơn.

Hai người cơ hồ cùng nhau bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng dịch toàn bộ phun trên áo Lâm Kiến Bảo, một đoạn eo lộ ra cũng không may mắn thoát khỏi, nhiễm đầy vị tanh nồng.

Lâm Kiến Bảo run rẩy mở mắt ra, thấy Nhậm Thần Dương nhìn chính mình, nóng bỏng như vậy, mang theo cả du͙© vọиɠ chưa tan, cả người gợi cảm không thể tưởng tượng.

Trái tim run nhè nhẹ một chút, Lâm Kiến Bảo đè nén xuống nội tâm xao động, nhỏ giọng dò hỏi: “Còn làm không?”

Nhậm Thần Dương hôn hôn bờ môi của cậu, “Chờ em chuẩn bị tốt đã.”

Lâm Kiến Bảo đứng dậy tắm rửa, cậu đem áo bẩn cởi ra, đặt ở bồn rửa tay giặt, dấu vết phía trên theo dòng nước chậm rãi biến mất, nhưng vẫn còn một chút đọng lại.

Cậu có thể cảm nhận được thư huyệt của mình vẫn khô khốc, như đã hoàn toàn khép kín. Từ khi cha mẹ qua đời, cậu cũng bỏ qua sinh lý, một năm chỉ tự an ủi vài lần, mỗi lần cũng chỉ dùng côn ŧᏂịŧ phía trước, không có chạm vào hai cái nhục huyệt của mình, giống như chúng nó đã mất đi năng lực thừa nhận hoan ái.

Cậu cho rằng Nhậm Thần Dương có thể làm cậu nảy sinh du͙© vọиɠ, lại phát hiện giống như không được.

Lâm Kiến Bảo đem quần áo xoa xoa lại bắt đầu thất thần, ánh mắt ngốc ngốc, trong lòng uể oải.

Nếu tình ái cũng không thể, cậu đối với Nhậm Thần Dương, còn có thứ gì?